Mairin thấy mình bị xô vào phòng của Duncan Cameron trước hắn. Hắn quát nạt bọn người xung quanh khi nàng loạng choạng lùi về phía chiếc giường. Khi hắn tiến đến, nàng vội vã lùi lại, sẵn sàng né tránh bằng tất cả cách nào cần thiết.
Hắn ngồi lên mép giường, thản nhiên nhìn nàng. Một trong những người hầu trao cho hắn một chiếc ly, sau đó Duncan ra hiệu cho bọn chúng ra ngoài hết. Họ lần lượt rời khỏi cho đến khi trong phòng chỉ còn lại hắn và Mairin.
Nàng dùng khuỷu tay gượng dậy và dịch lùi lại để cách xa hắn hơn.
Hắn thở dài thườn thượt ra chiều cam chịu. “Ta rất tiếc vì những chuyện đã xảy ra giữa hai ta trong lần đầu tiên chúng ta gặp nhau. Ta nhận ra rằng hành động của mình thật đáng trách và ta còn nhiều thiếu sót trong kỹ năng tán tỉnh đàn bà.”
Kỹ năng tán tỉnh? Đáng trách? Những lời của hắn lởn vởn trong tâm trí đang rối tung lên của nàng. Hắn có bị mất trí không?
“Hành động của ngươi bây giờ mới là đáng trách.”, giọng nàng khàn khàn. “Ngươi đã dối trá. Diormid đã nói láo và phản bội gia tộc. Ta chỉ có thể cho rằng chính ngươi đã xúi bẩy hắn.”
“Điều đó mang lại lợi ích cho nàng đấy.” Duncan nói, giọng hắn ẩn chứa một lời cảnh báo nham hiểm.
“Làm ơn,” nàng nói đứt quãng. Nàng căm ghét khi buộc phải cầu xin trước mặt hắn. Nhưng vì Ewan, nàng không cần lòng tự trọng. Không có gì nàng không thể làm. “Xin hãy trả ta về với Ewan. Ta thực sự đã kết hôn với chàng.”
Duncan nhún vai. “Vấn đề không phải là nàng đã cưới hắn hay cưới ta. Điều đó không quan trọng, miễn là ta nhận được của hồi môn của nàng và có được Neamh Álainn.
Hắn chuyển cái ly sang phía bàn tay gần với Mairin và đưa nó về phía nàng. “Bây giờ thì uống đi. Nó sẽ giải quyết vấn đề hiện tại của chúng ta. Ta rất tiếc nó sẽ khiến nàng đau đớn, nhưng hy vọng sẽ không quá lâu.”
Nàng nhìn chiếc ly đang lởn vởn ngay gần miệng. Nàng hít hít rồi lùi lại trước mùi đắng ngắt.
“Đó là gì vậy? Tại sao nó lại khiến ta đau đớn?”
Hắn nghĩ nàng bị mất trí hay sao?
Hắn mỉm cười trìu mến khiến nàng lạnh cả sống lưng . “Nàng phải bỏ đứa bé nàng đang mang trong bụng. Đừng lo. Ta sẽ cho nàng đủ thời gian để phục hồi trước khi đưa ra những đòi hỏi. Mặc dù ta cũng không muốn chờ đợi quá lâu. Quan trọng là nàng phải mang thai đứa con của ta càng sớm càng tốt.”
Nỗi kinh hoàng cồn lên trong dạ dày nàng. Nàng muốn nôn, cơn buồn nôn cuồn cuộn trong lồng ngực cho đến khi nàng bít miệng và phải quay đi. Nàng vùi mặt vào gối.
“Ta xin lỗi,” nàng nói. “Ta không nên thế này nhưng ta luôn cảm thấy buồn nôn vào những thời điểm nhạy cảm nhất từ khi biết mình đang mang thai.”
“Nói chung,” Duncan đưa ra đề nghị hào phóng. “Khi nàng mang thai con của ta, nàng sẽ không phải động chạm tới bất cứ thứ gì. Nàng sẽ được phục vụ tận tình.”
Cho đến khi nàng sinh con. Những lời này không được nói ra nhưng chúng cứ lởn vởn xung quanh nàng. Đúng vậy, nàng biết chắc sẽ được đối xử như nữ hoàng cho đến cái ngày nàng sinh cho hắn người thừa kế Neamh Álainn.
Hắn định giết con của nàng. Con của Ewan.
Và thay thế bằng con của hắn. Chỉ riêng ý nghĩ ấy đã khiến nàng lại thấy buồn nôn, nàng hít thật sâu qua mũi để không nôn ra khắp giường.
“Đây, tốt hơn là nàng nên uống cái này. Uống hết đi. Ta sẽ cho gọi thầy thuốc hoàng gia đến giúp nàng vượt qua giai đoạn tồi tệ nhất. Nghe nói nó có thể gây đau đớn.”
Hắn thật trơ tráo. Làm sao hắn có thể nói về việc giết người với nụ cười bình thản đến vậy? Hắn đúng là con quái vật. Một ác quỷ từ địa ngục chui lên.
“Sao ngươi lại phải lãng phí thời gian quý báu như vậy?” Nàng nói. Nàng thực sự rất cố gắng mới nghĩ ra được một kế hoạch, một điều gì đó, bất cứ điều gì, đề cho hắn không sát hại – con nàng.
Hắn nhăn mặt.”Ý nàng là gì?”
“Người tìm cách phá bỏ đứa con trong bụng ta khi ta đã mang thai được gần nửa thời gian rồi. Việc mất một đứa trẻ giai đoạn này có thể khiến người phụ nữ không thể sinh đẻ được nữa. Không chắc ta có thể mang thai ngay hay sẽ là không bao giờ. Ngươi đã tuyên bố với tất cả mọi người rằng đứa bé ta đang mang là của ngươi. Nếu chuyện ta cưới ai không quan trọng, tại sao phải để tâm ta đang mang thai con của ai? Miễn là ta sinh con, quyền cai trị Neamh Álainn là của ngươi. Sao ngươi phải đợi chờ và mạo hiểm với nguy cơ ta không thể mang thai lại?”
Hắn càng nhăn nhó thêm, có vẻ như hắn đã không nghĩ đến khả năng này.
“Ta muốn con của ta sống.” Nàng nhẹ nhàng nói. “Không cần biết nó sẽ gọi ai là cha. Ta sẽ làm bất cứ điều gì để bảo vệ nó. Đổi lại, ngươi sẽ có lợi.”
Duncan đứng đó và đi đi lại lại trước gương. Chốc chốc hắn dừng lại nhìn nàng như đang cố gắng kiểm tra tính thành thật trong lời nói của nàng.
“Người ta thường nói tình yêu của một người mẹ không ranh giới. Thôi được, Mairin Stuart, ta đồng ý với điều kiện của nàng. Ta sẽ tha cho đứa trẻ, nhưng từ hôm nay trở đi nãng sẽ là của ta. Nàng sẽ không được chống cự khi ta muốn sử dụng cơ thể nàng. Nàng sẽ không bao giờ được nói một lời nào để phủ nhận những lời khai ta đưa cho Ngài Archibald. Nàng hiểu chứ?”
Cầu Chúa tha lỗi cho con.
“Ta đồng ý.” Nàng nghẹn ngào.
“Vậy hãy chuẩn bị rời khỏi cung điện. Chúng ta sẽ khởi hành trong một giờ nữa để trở về đất Cameron.”
“Ewan! Ewan! Vì Chúa hãy tỉnh lại.”
Ewan thấy mình bị ai đó lay dữ dội khi nhận biết được mọi thứ xung quanh. Chàng mở mắt nhìn quanh và thấy mình đang chìm trong bóng tối.
“Caelen?” Chàng lên tiếng.
“Ơn Chúa.” Giọng của Caelen thở phào trong sự ngập ngừng.
“Mairin.”
Cái tên khiến cho nỗi đau vỡ ra từng mảnh xuyên qua đầu và ngực chàng. Họng chàng đắng ngắt khi nhận ra rằng ngay lúc này vợ chàng đang ở bên cạnh kẻ đã hành hạ nàng.
“Mairin,” chàng lại thốt lên. “Cô ấy đâu?”
Không gian im ắng đến ngột ngạt. Chàng nghe tiếng thở của hai người trong bóng tối và biết rằng họ sợ phải nói ra điều không thể trốn tránh.
“Em xin lỗi, Ewan. Duncan rời khỏi đây từ vài giờ trước mang theo Mairin.” Alarie buồn bã nói.
Ewan đứng dậy, nỗi đau đớn giằng xé trong đầu chàng. Hai người em túm vai đỡ chàng ngồi xuống khi chàng suýt ngã.
“Chúng ta đang ở đâu?” Chàng hỏi.
“Trong ngục hoàng gia,” Caelen nói, sự phẫn nộ hiện rõ trong từng tiếng. “Gã con hoang tiểu nhân Archibald đã ném tất cả chúng ta vào đây sau khi lính của hắn đánh vào đầu anh.”
“Cormac và Gannon đâu?”
“Đây, thưa lãnh chúa.” Gannon quay lại.
Huyết quản của chàng như muốn ngừng lại khi mọi thứ ồ ạt hiện lên trong đầu chàng. “Diormid. Hắn đang ở đâu?”
“Tôi không biết, thưa lãnh chúa, nhưng chắc hắn đã rời khỏi đây. Hắn biết bất kỳ ai trong chúng ta cũng sẽ ra tay khi thấy hắn. Rất có thể hắn đi theo Cameron, vì có vẻ như hắn cấu kết với Cameron ngay từ đầu.”
“Ý định giết ta. Mũi tên. Chất độc. Chính là hắn. Cameron lệnh cho hắn giết ta. Khi việc không thành, hắn đệ đơn lên đức vua.”
“Em nghĩ hắn đã thỉnh cầu lên đức vua trước cả khi Diormid tìm cách giết anh,” Alarie nói. “Hắn đã chuẩn bị mọi tình huống ngay từ đầu.”
“Vấn đề ở đây là, liệu vua David có tham gia vào chuyện này cùng với Archibald không, hay Archibald hành động một mình, thông đồng với Cameron,” Caelen trầm ngâm.
Ewan chống tay xuống sàn nhà ngục gồ ghề và ngồi thẳng dậy. “Archibald nói vua David đang bị ốm và theo lời đồn trong cung điện thì đức vua rất yếu. Ta không ngạc nhiên nếu Archibald cũng đứng sau chuyện này.”
“Anh không sao chứ, Ewan?” Alarie hỏi. “Đầu anh còn đau lắm không?”
Ewan sờ lên đầu và cảm thấy hơi ấm của máu, nhưng nó đã đông lại và không còn chảy nữa. “Ta sẽ ổn thôi. Điều quan trọng là không được để Mairin ở trong tay Cameron quá lâu.”
“Em đã gửi thông báo cho người của chúng ta,” Caelen nói. “Hy vọng ta sẽ sớm nhận được tin của họ.”
Ewan nhìn quanh khu ngục tối. “Làm thế nào mà em gửi được thông báo cho họ?”
“Có lẽ em đã dọa được một tên lính gác ném chúng ta vào đây.” Caelen thừa nhận. “Em nói với hắn rằng nếu hắn không thông báo cho người của ta về tình hình trong này, em sẽ xiên hắn lên thanh gươm của mình, thiến hắn và để hắn làm mồi cho chim ó,” Alarie cười tủm tỉm. “Hắn không thể bỏ chúng ta ở lại ngay để chuyển lời nhắn của Caelen cho người của ta.”
“Chúng ta ở đây bao lâu rồi?” Ewan hỏi trong lúc lau máu trên đầu.
Caelen thở dài. “Vài giờ rồi. Một tên lính gác rõ ràng đã cảm thấy tốt nhất và nên đứng về phái chúng ta và hắn báo cho em biết Cameron đã rời khỏi đây vài giờ trước.”
“Tên khốn.” Ewan chửi thề. “Ta không thể tin gã con hoang đó lại để Mairin rơi vào tay Cameron. Tất cả chuyện này là một sự sắp đặt ngay từ đầu. Archibald đã không bao giờ có ý định tâu chuyện này lên vua David, và hắn chắc chắn đã không có ý định lắng nghe Mairin hay nghe ta. Lời khai của Diormid giúp hắn kiểm soát được dư luận, để khi hắn đưa ra phán quyết thì sẽ không có phản ứng từ các lãnh chúa khác có thể cho rằng hắn giải quyết không công bằng.”
“Tôi xin lỗi, lãnh chúa.” Cormac nói với vẻ thất vọng. “Lẽ ra tôi nên nhận ra điều đó. Ngày nào tôi cũng ở cạnh Diormid. Tôi chiến đấu cùng hắn. Ăn cùng hắn. Chúng tôi rèn luyện cùng nhau. Chúng tôi coi nhau như anh em. Tôi đã không bao giờ nghĩ tới hắn sẽ phản bội chúng ta.”
“Ta cũng có lỗi như tất cả mọi người.” Giọng Ewan chán chường. “Nhiều lần ta đã giao phó sự an toàn của Mairin cho hắn.” Ewan mệt mỏi vuốt tay lên mặt và cố gắng tống ra khỏi tâm trí hình ảnh bàn tay Cameron chạm vào Mairin vì nó sẽ khiến chàng phát điên lên mất. Cách tốt nhất để trải qua chuyện này là dập tắt nó đi. Dập tắt mọi cảm xúc. Xua tan mọi hình ảnh đang chạy qua đầu chàng.
“Cameron sẽ trù tính trước một cuộc tấn công toàn diện lên lãnh địa của hắn.” Caelen lập luận. “Hắn biết Archibald không thể giam chúng ta trong ngục mãi được, và hắn biết anh sẽ đến cứu Mairin. Hắn biết rõ và sẽ chuẩn bị sẵn sàng.”
“Ta không thể đe dọa đến sự an toàn của Mairin bằng việc tấn công pháo đài của hắn với sức mạnh toàn quân. Nếu cô ấy không có ở đó, ta sẽ đánh theo đúng dự đoán của hắn và chẳng có gì bất ngờ. Ta sẽ đột nhập vào đất của hắn như một thứ bệnh dịch và xử lý bất cứ thứ gì cản đường. Nhưng ta sẽ không mạo hiểm để Mairin bị bắt trong trận chiến. Và nếu Duncan biết hắn bị mất tất cả, hắn sẽ lập tức giết cô ấy.”
“Đúng vậy.” Alarie tán thành. “Vậy chúng ta sẽ làm gì?”
“Ta sẽ đột nhập vào pháo đài của hắn và đưa Mairin về.”
Caelen hít một hơi thật sâu, hơi thở của anh vang lên rất rõ trong sự tĩnh lặng của ngục tối. “Anh làm như đó là một nhiệm vụ đột kích đơn giản vậy, Ewan. Cameron sẽ đoán được cả trò đó nữa.”
“Chúng ta phải thành công. Ta không còn lựa chọn nào khác.”
Cả Caelen, Alarie, Gannon và Cormac đều đồng thanh tán thành. Trong lúc họ chờ đợi, sự tĩnh lặng lại bao trùm không gian. Một giờ sau, tiếng động bên ngoài xà lim làm họ thức tỉnh. Caelen bật dậy và lao về phía song sắt khi một tên cai ngục lặng lẽ bước xuống hành lang với một cây đuốc trong tay.
“Ngài phải nhanh lên.” Tên lính thì thầm một cách khẩn cấp. “Người của ngài vừa đánh lạc hướng. Xin theo tôi. Tôi sẽ dẫn các ngài đến cửa bắc.”
Alarie giúp Ewan đứng dậy, họ vội vã rời khỏi xà lim và cầu thang đá dẫn lên tầng một của lâu đài. Tên lính lao qua hành lang rất dài, băng qua chính điện xuống khu bếp.
Họ ra khỏi lâu đài qua cánh cửa nhỏ để thải rác và đến chỗ chiếc cổng nhỏ bằng gỗ nằm trên bức tường đá bệ vệ. Tên lính lấy chìa khóa ra và vội vã mở.
“Đi đi,” hắn thúc giục.
Người của Ewan lần lượt qua ô cửa, Ewan dừng lại ở cuối hàng. “Cảm ơn ngươi.” Chàng nói với tên cai ngục. “Hãy bảo vệ đức vua. Archibald đang âm mưu chống lại Người. Ta nghe nói đức vua không khỏe. Hãy kiểm tra thức ăn và đồ uống của Người.”
Tên cai ngục gật đầu. “Chúa phù hộ cho ngài, lãnh chúa McCabe. Tôi sẽ cầu nguyện cho vợ ngài trở về bình an.”
Ewan cúi đầu qua ô cửa, hòa theo mọi người vào trong bóng đêm. Họ chạy ngang qua vùng đất trống, hướng về khu rừng phía xa.