Chiến Binh Của Công Chúa

Chương 39: Chương 39




“Lãnh chúa! Lãnh chúa! Đức vua đang đến!”

Ewan buông tay Mairin và vội vã đi vào trong sảnh, nơi Owain đang hét gọi chàng. Rõ ràng cậu ta đã chạy trên suốt quãng đường, vì hơi thở cậu hổn hển trong khi điên cuồng chạy quanh đại sảnh tìm Ewan.

Khi vừa nhìn thấy Ewan, cậu vội lao đến và nhắc lại thông bso của mình.

“Bình tĩnh!” Ewan ra lệnh. “Nói cho ta nghe tất cả. Đức vua đang ở cách bao xa? Người có đi cùng binh lính không?”

Trước khi Owain kịp trả lời, một binh lính khá của Ewan chạy vào. “Lãnh chúa! McDonald đang phi ngựa qua cổng!”

Ewan đi về phía sân bãi, Mairin theo sau chàng. Chàng tiến về phái những bậc thềm khi Lãnh chúa McDonald xuống ngựa. Bên ngoài cổng pháo đài là cảnh tượng toàn bộ binh lính của McDonald tụ tập đầy một khoảng đất.

“Ewan!” McDonald lớn tiếng. “Người của ta thông báo rằng quân của đức vua đang đến.”

Ngay sau lời tuyên bố của Lãnh chúa McDonald, đội quân của McDonald rẽ ra để Lãnh chúa McLauren cưỡi ngựa qua cầu đi vào sân. Cách đó một khoảng, quân của McLauren tập hợp ngay sau quân của McDonald.

“Ewan,” McLauren cất tiếng chào khi ông tiến lại gần hai vị lãnh chúa. “Ta đến ngay sau khi nghe tin.”

Ewan ngạc nhiên nhìn hai người. Hình ảnh rất nhiều binh lính đang ngồi trên lưng ngựa thật là ấn tượng và trải rộng đến ngút tầm mắt.

“Hai người có nhận ra rằng, với những hành động này, hai người đã chủ động chống lại đức vua? Hai người sẽ bị ô danh là những kẻ sống ngoài vòng pháp luật.” Ewan nói.

Lãnh chúa McLauren cau có. “Những gì đức vua làm là sai. Nếu bệ hạ tước đoạt vợ của một người đàn ông, chuyện tiếp theo sẽ là gì? Đất đai của anh ta? Ta ủng hộ cậu, và người của ta cũng vậy.”

Lãnh chúa McLauren gật đầu đồng tình.

Ewan nắm lấy cẳng tay Lãnh chúa McLauren và McDonald. Rồi chàng tung nắm đấm lên trời và thét lên lời tuyên bố chiến tranh, sau đó người của chàng nhắc lại, rồi lan rộng sang người của McDonald và McLauren. Trong phút chốc những ngọn đồi xung quanh ấp văng vẳng âm thanh của một cuộc chiến sắp xảy ra.

Chàng quay sang Mairin và cầm tay nàng. “Ta muốn nàng trông nom Cispen và ở trong pháo đài. Không được ra ngoài cho đến khi ta gọi. Hãy hứa với ta.”

Mairin gật đầu tỏ ra đã hiểu, đôi mắt mở to sợ hãi.

Ewan cúi xuống hôn nàng. “Đừng sơ, Mairin. Hôm nay chúng ta sẽ chiếm ưu thế. Giờ thì hãy chăm sóc vết cắt trên cánh tay nàng.”

Nàng chạm tay lên mặt chàng. “Em biết chúng ta sẽ chiến thắng.”

Nàng quay đi và gọi Crispen. Sau đó, nàng ra lệnh cho tất cả phụ nữ ẩn náu sau pháo đài.

“Chúng ta sẽ đón đức vua ở biên giới trên đất của ta.” Ewan tuyên bố. Chàng lệnh cho các binh lính lên ngựa và họ bắt đầu tiến lên, theo sau là quân của McDonald và McLauren.

Dù tận sâu trong lòng chàng rất đau khổ. Ewan vẫn kiên quyết chống lại đức vua. Cuộc sống mà chàng đang đấu tranh vì bản thân, Mairin và những đứa con của họ thật không dễ dàng. Tên tuổi của họ sẽ vĩnh viễn bị ô danh. Với một số ít người, họ là anh hùng nhưng với đa số những người khác, họ là kẻ tạo phản.

Nếu việc giữ một người phụ nữ chàng yêu bên mình là nguyên nhân của sự ô danh, chàng sẵn sang mang nỗi ô nhục ấy trong suốt quãng đời còn lại.

Khi họ đến biên giới, Ewan ngạc nhiên thấy đức vua đang ngồi trên lưng ngựa cùng với sáu binh lính đi theo hộ tống. Người đang đợi phía ngoài biên giới và không có ý định cố gắng vượt qua nó để tiến vào đất của Ewan.

“Liệu có phải là mưu kế gì không?” McLauren lẩm bẩm bên cạnh Ewan. “Số binh lính còn lại đâu? Đức vua đi mà không mang theo quân thì đúng là tự sát rồi.”

“Hãy dừng ở đây.” Ewan nói dứt khoát. Chàng ra hiệu cho hai em trai, Gannon và Cormac rồi cho ngựa tiến về trước cho đến khi dừng ngay trước mặt đức vua nhưng vẫn trên đất McCabe.

Đức vua trông rất mệt mỏi và có vè như người vẫn chưa khỏe hẳn sau trấn ốm. Nét mặt người u sầu và tái nhợt, hai vai trùng xuống trông rất chênh vênh.

“Bệ hạ.” Ewan cất tiếng chào. “Tại sao Người lại đến vùng ranh giới của thần?”

“Ta đến để sửa chữa một sai lầm. Và để cảm ơn ngươi.”

Đây không phải là những lời Ewan nghĩ đức vua có thể nói ra. Chàng nghiêng đầu nhưng không nói gì mà đợi đức vua giải thích.

“Ngươi đến đây với không chỉ toàn bộ lực lượng của mình mà cả của McDonald và McLauren,” Đức vua nói. “Hãy cho ta biết, Lãnh chúa McCabe, ngươi sẽ chiến đấu chống lại ta nếu như ta đến đây để tuyên chiến phải không?”

“Vâng.” Ewan đáp lại không chút lưỡng lự.

Sự thích thú ánh lên trong đôi mắt đức vua. “Khi làm như vậy, ngươi định tự gán cho mình tội danh một kẻ phản tặc trong suốt quãng đời còn lại hay sao?”

“Chỉ là như vậy nếu thần thua,” Ewan nói. “Vã thần không có ý định thua trận ở đây.”

Đức vua cựa quậy trên yên ngựa. “Ta muốn gặp cháu gái ta, Lãnh chúa McCabe.”

Ewan bắn cái nhìn vào vua David, không hề bối rối trước sự thay đổi chủ đề đột ngột. “Thần sẽ không để Mairin ra ngoài khu vực tường thành.”

Đức vua gật đầu đồng ý. “Vì thế ta hy vọng ngươi sẽ mời ta vào trong. Chúng ta có nhiều chuyện phải bàn, và như ta đã nói, ta có rất nhiều điều phải cảm ơn ngươi.”

“Có thể đó là một cái bẫy.” Alarie thì thầm.

“Bệ hạ sẽ vào thành một mình.” Ewan nói. “Người của bệ hạ phải ở bên ngoài tường thành.”

Đức vua nhướng mày. “Ngươi đang yêu cầu ta phải tin tưởng tuyệt đối vào một kẻ vừa mới thừa nhận có thể sẵn sàng giết ta?”

“Nếu tất cả những gì thần muốn là giết bệ hạ thì bây giờ người đã bị hạ sát rồi.” Ewan nói với vẻ điềm tĩnh.

Vua David quan sát chàng một lúc lâu rồi từ từ gật đầu.

“Được thôi. Ta sẽ đi với ngươi vào pháo đài. Người của ta sẽ hộ tống đến cổng.”

Ewan quay đầu, lệnh cho người của chàng dừng lại rồi mời vua David theo sau. Hai em trai của Ewan đi hai bên đức vua khi họ quay lại.

Đúng như lời hứa, vua David ra hiệu cho binh lính dừng lại khi họ đến cây cầu bắc qua hào. Lính của McDoanld và McLauren ở lại phía sau trong khi người của Ewan cuốc bộ qua cầu ngay sau lãnh chúa.

Họ xuống ngựa, vua David cũng xuống cùng nhưng loạng choạng khi đặt chân xuống đất. Ewan cau mày, tuy nhiên chàng không muốn đức vua phải xấu hổ bằng cách đề xuất giúp đỡ ngay trước mặt binh lính của Người.

“Thưa lãnh chúa, tôi đi gọi phu nhân được chưa?” Cormac thì thầm.

Ewan lắc đầu. “Không, thực ra ta muốn anh đi gặp phu nhân và chắc chắn cô ấy ở trong phòng cho đến khi ta gọi. Hãy bảo vệ phu nhân cẩn thận. Cormac, đến khi ta biết tất cả mọi chuyện xảy ra ở đây.”

Cormac gật đàu và vội vã bỏ đi.

Mọi người vào sảnh, Ewan gọi rượu và đồ ăn nhẹ. Họ ngồi ở chiếc bàn lớn và vua David không nói gì trong khi nhấm nháp ly rượu của mình.

Một lúc sau Người nhìn Ewan qua miệng ly rượu và bặm môi trầm ngâm.

“Ta rất cần những người như ngươi, Ewan. Ngươi có mọi lý do để khinh thường ta, nhưng ngươi đã cảnh báo với cai ngục của ta về nghi ngờ của ngươi, rằng ta đang bị một số cận thần phản bội. Chính nhờ lời cảnh báo đó mà ta sống sót ở trước mặt ngươi hôm nay. Archibald đã cấu kết với Cameron để chống lại ta. Hắn đã từ từ hạ độc ta trong một thời gian dài để mọi việc giống như là ta bị ốm và chết theo lẽ tự nhiên.”

Đức vua thở dài và đặt ly rượu xuống. “Ta xin lỗi về những sai lầm đã gây ra cho ngươi và nhất là vợ ngươi. Ta muốn gặp cháu gái ta.”

Ewan quan sát đức vua một lúc lâu nhưng chỉ thấy sự chân thành trong ánh mắt của Người. Chàng quay sang Caelen. “Đưa Mairin đến sảnh để nàng có thể gặp chú của mình.”

Mairin khoác chặt cánh tay Caelen khi họ đi xuống cầu thang.

Nàng đã nhắc Crispen ở lại trong phòng cùng với Maddie, nhưng ngay lúc này nàng chỉ muốn có ai đó để vịn vào. Caelen dừng lại ở đầu cầu thang, lấy ra con dao găm của Mairin ra rồi cho vào một cái bao da nhỏ do cậu ta tự thiết kế để nàng có thể đặt nó vào thắt lưng.

“Em nghĩ chị có thể thích lấy lại nó.” Cậu ta vui vẻ nói.

Nàng cầm lấy con dao và dắt vào thắt lưng. “Cảm ơn Caelen. Chú thật chu đáo.”

Cậu ta mỉm cười và siết chặt cánh tay nàng để trấn an. “Ngẩng đầu lên nào. Một người phụ nữ mạnh mẽ như chị không khuất phục ai bao giờ.”

Họ đi xuống cầu thang và rẽ vào sảnh. Ở giữa căn phòng Ewan cùng đức vua đứng dậy khỏi ghế khi nàng xuất hiện.

Hai đầu gối của Mairin ríu vào nhau vì lo sợ. Không phải nàng sợ đức vua sẽ hại mình. Không, Ewan đang đứng ngay cạnh Người, và chàng sẽ không bao giờ cho phép một điều như thế xảy ra.

Dù sao thì đây cũng là gia đình nàng. Máu thịt của nàng. Chú của nàng. Vua của Scotland.

Caelen dừng lại trước mặt đức vua, nới lỏng tay Mairin rồi lùi lại để nàng trò chuyện với chú mình.

Nhớ ra mình nên thể hiện sự tôn kính với đức vua, cho dù Caelen cho rằng nàng không cần phải cúi đầu trước ai cả, nàng vội nhún đầu gối xuống và cầu nguyện cho mình không bị ngã quỵ dưới chân chú.

Nàng đợi chú cho phép đứng lên, nhưng trước sự ngạc nhiên của nàng, đức vua nghiêng người và cầm lấy tay nàng. Người đỡ nàng đứng dậy, nàng còn sững sờ hơn khi thấy nước mắt rịn ra trong đôi mắt Người. Đôi mắt khiến nàng nghĩ đến chính mình.

Đức vua trông thật hốc hác. Xanh xao và kiệt sức như thể Người đã chiến đấu rất lâu với bệnh tật và chỉ vừa mới bắt đầu hồi phục. Những nếp nhăn hằn sâu trên trán và khóe mắt.

Đức vua vẫn nắm chặt tay nàng. “Nếu ta từng có bất cứ nghi ngờ gì thì bây giờ không còn nữa.” Đức vua nói. “Cháu rất giống mẹ ta, cầu Chúa cứu rỗi linh hồn bà.”

“Vậy sao ạ?” Mairin thì thầm.

“Đúng vậy, bà là một người phụ nữ xinh đẹp, tốt bụng và nhiệt tình với những ai gặp khó khăn.”

Mairin nuốt nước miếng, không biết nói gì trong khoảnh khắc lạ lẫm này. Sau bao năm lẩn trốn và sống trong sợ hãi, mình đã được máu mủ của cha mình công khai chấp nhận.

Ewan bước đến bên và vòng cánh tay qua eo nàng. Đức vua miễn cưỡng thả tay nàng và nhìn Ewan.

“Ngươi đã làm rất tốt, Ewan. Nghĩ đến việc con bé lọt vào tay Duncan Cameron…” Đức vua hắng giọng. “Ta sẽ bắt tay ngay vào việc sửa chữa sai lầm đã gây cho ngươi và vợ ngươi. Ta sẽ gửi lời chúc phúc công khai hôn nhân của hai người và sẽ phái người lập tức tháp tùng của hồi môn từ Neamh Álainn đến đây dưới sự canh gác nghiêm ngặt.”

Mairin há miệng kinh ngạc. “Vậy mà cháu đã nghĩ số hồi môn đó đã rơi vào tay Duncan Cameron.”

Đức vua lắc đầu: “Archibald trao nó cho Duncan nhưng hắn không biết nó được cất giữ ở đâu. Chỉ có ta biết vì chỉ mình ta được giao phó quản lý tài sản thừa kế mà vua Alexander để lại cho công chúa đầu lòng. Số tài sản đó đã được cất giấu kỹ tại Neamh Álainn từ khi vua Alexander để lại chúc thư từ nhiều năm trước.”

“Ôi, thật tuyệt vời, Ewan!” Nàng thốt lên, và suýt nhảy cẫng trong vòng tay Ewan.

Nàng quay lại nhìn chú mình, lo lắng bởi vẻ xanh xao và yếu ớt thấy rõ của Người. “Sẽ là một vinh dự lớn nếu Người ở lại đây cho đến khi sức khỏe hồi phục.”

Đức vua mở to mắt ngạc nhiên rồi quay sang Ewan xem ý chàng thế nào. Ewan nhún vai. “Bao lâu nay thần đã liều lĩnh một cách dại dột để từ chối vợ một điều gì đó. Hơn nữa, cô ấy có quyền quyết định. Cho đến khi khỏe hẳn, Người vẫn rất dễ gặp nguy hiểm. Người cần thời gian để tìm ra những kẻ cấu kết với Archibald. Thần rất vinh dự được đón tiếp Người trong thời gian này.”

Đức vua tươi cười. “Vậy ta rất vui được đón nhận lòng hiếu khách của ngươi.”

Cuối cùng, vua David ở lai pháo đài nửa tháng cho đến khi của hồi môn của Mairin được mang đến. Chồng nàng và đức vua, sau sự khởi đầu đầy cảnh giác, đã có mối quan hệ rất tốt đẹp. Họ đi săn với nhau trong nhiều tối, có cả hai người em của Ewan đi cùng, rồi trở về nhà uống rượu trong sảnh và tranh luận ai đã mang về con thú lớn nhất.

Sức khỏe của đức vua nhanh chóng hồi phục với đồ ăn Gertie nấu và những lời cằn nhằn của Mairin buộc Người phải nghỉ ngơi. Khi đức vua ra về cùng với đội quân đã tháp tùng của hồi môn đến pháo đài, Mairin thực sự đã rất buồn.

Đêm hôm ấy, trong không khí riêng tư của căn phòng, Ewan và nàng đã có cuộc ái ân ngọt ngào, sau đó nàng đã cười khúc khích khi nhớ mình đã từng nói rằng chàng chẳng có kỹ năng chăn gối gì cả.

“Điều gì khiến nàng thích thú vậy? Thật là tội lỗi nếu cười toe toét ngay sau một người đàn ông vừa mới đắm chìm trong yêu đương.”

Nàng mỉm cười và rúc vào vòng tay chàng. Giống như mọi khi, chàng ôm chặt lấy nàng, vòng tay qua cái bụng đang ngày càng một lớn dần.

“Em đang nhớ đến những đánh giá sai lệch của mình về kỹ năng của chàng.”

“Đúng là nàng đã sai.” Chàng làu bàu.

Nàng lại cười lớn rồi thở dài mãn nguyện. “Thật tuyệt vời, Ewan. Gia tộc của chúng ta đã được cứu. Chúng ta có đủ thực phẩm cho tất cả mọi người, có quần áo cho bọn trẻ, có vũ khí và áo giáp mà các binh lính đang rất cần.”

“Đúng vậy, tình yêu của ta, đây là một thời kỳ tuyệt vời.” Rồi chàng quay sang và hôn nàng cho đến khi nàng nghẹt thở. Ánh mắt chàng nhìn xuống dịu dàng đến nỗi trái tim nàng xốn xang trong lồng ngực. “Tuyêt vời gần bằng cái ngày đầu tiên nàng đặt chân đến lãnh địa McCabe.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.