Dịch: Niệm Di
Lúc này, nhóm người của Lữ Tây Bình mới đi ra, ngẩn người trên đường.
Rõ ràng, tâm lý của bọn họ vẫn chưa thực sự thích ứng khi không ít người lộ rõ vẻ sợ hãi ra mặt.
Nhìn thấy Quân Lâm đi ra từ tòa nhà bên cạnh, ai nấy đều kinh ngạc.
Cô nữ thư ký trông có vẻ khá căng thẳng: “Dường như anh vừa trải qua một trận chiến?”
Quân Lâm cười: “Chuyện này có liên quan gì đến cô không?”
Câu nói này khiến cô nghẹn lời, khó mà thốt lên được phần nội dung chuẩn bị nói tiếp theo.
Kế đó, vẫn là gã mặt sẹo bước tới trước: “Quá lợi hại rời! Vừa đến đây đã hoàn thành một nhiệm vụ thuộc dạng cửu tử, nhất sinh! Chúc mừng anh nhé!”
Gã đưa tay ra.
Quân Lâm cũng sẵn sàng bắt tay gã, sau đó cau mày: “Anh bóp tay tôi đau rồi đấy.”
“Xin lỗi”. Người đàn ông mặt sẹo thu tay lại: “Tôi tên là Vương Hương, từng là một quân nhân. Lực tay của tôi vốn dĩ khá mạnh, nên xin lỗi anh nhé.”
“Ồ? Chẳng phải anh đang dò la xem, tôi đã mạnh lên bao nhiêu sau khi hoàn thành nhiệm vụ à?” Quân Lâm hỏi ngược lại.
Vương Hương chỉ mỉm cười.
Đúng là gã có ý định thử dò la tình hình, nhưng cũng không ngờ là Quân Lâm nói thẳng thừng ra điều đó.
Lão Trương râu quai nón bên cạnh đi tới: “Người anh em, cậu nói chuyện như thế sẽ rất khó để kết bạn với mọi người đấy.”
Quân Lâm cười: “Vấn đề là, tôi không định kết bạn với mọi người.”
Câu nói này khiến tất cả mọi người đều bất mãn, mặc dù đã sớm dự đoán được tình hình này.
Một tên thanh niên với cánh tay xăm trổ bước đến: “Tại sao thế? Anh nghĩ mình đã rất lợi hại sau khi hoàn thành một nhiệm vụ khá khó khăn à?”
Quân Lâm nhìn tên này: “Cậu nói năng hùng hồn đấy, nhưng dường như cậu cũng không phải người trong giới giang hồ?”
Gã xăm trổ chửi thề bằng một câu tiếng địa phương: “Tôi cũng không phải người trong giới giang hồ, chỉ là một thợ chụp hình thôi.”
Là nhiếp ảnh gia à?
Mọi người cũng cảm thấy ngạc nhiên vì điều này.
Quay sang tên xăm trổ, gã râu quai nón hỏi: “Làm nhiếp ảnh gia, vậy cậu xăm nguyên cả cánh tay để làm gì?”
Tên xăm trổ nhìn sang gã râu quai nón bằng một ánh mắt đầy thương cảmL “Giờ là thế kỷ thứ mấy rồi, anh trai? Vậy mà anh còn dùng ánh mắt bảo thủ đó để đánh giá người xung quanh à? Chẳng lẽ không vào băng đảng là không được xăm mình hả? Em nói này, thậm chí hiện tại, mấy anh chị lăn lộn trong băng đảng còn không hề xăm mình nữa đấy. Mấy kẻ đó thậm chí còn rất lịch thiệp, đụng độ nhau một tí là lấy luật ra nói chuyện ngay.”
Vừa nghe đến đây, mọi người chợt cùng nhau quay đầu lại, nhìn về phía người đàn ông đeo kính gọng vàng ở đằng sau.
Trong những lần chuyện trò khi trước, mọi người đều đã biết rõ - người đàn ông này mang họ Khổng, gọi là Khổng Nhất Thành. Gã là một kẻ chuyên cho vay nặng lãi.
Kẻ này thực sự là một tay xã hội đen nhưng lại nói chuyện với mọi người xung quanh bằng một thái độ khá nhẹ nhàng.
Khổng Nhất Thành cười, nói: “Hết cách rồi. Mấy năm nay, muốn ra đời lăn lộn thì phải nắm rõ luật pháp. Nhưng giờ có còn quan trọng gì nữa đâu? Chúng ta đã đến một thế giới mới và đối mặt với những rắc rối mới. Luật pháp chẳng còn là gì, nợ nần cũng chỉ là con số không. Hiện tại, sống còn mới là điều nên ưu tiên hàng đầu.”
Nói xong, gã nhìn thẳng vào Quân Lâm: “Cậu giỏi lắm, anh bạn trẻ. Cậu có thể kể cho chúng tôi nghe về trận chiến mà đích thân cậu vừa trải qua, được không? Xem như giúp chúng tôi một lần nhé? Sau này, chúng tôi sẽ trả ơn cậu.”
Quân Lâm cười: “Anh định trả bằng gì?”
Khổng Nhất Thành cứng họng. Đây chỉ là phép xã giao tùy tiện mà thôi, vốn dĩ gã còn chưa từng nghĩ đến vấn đề này.
Lữ Tây Bình bắt đầu chứng tỏ sự tồn tại của mình: “Nếu sau này anh gặp nguy hiểm, chúng tôi có thể giúp anh.”
Quân Lâm cảm thông nhìn gã: “Trông tôi có giống loại người dễ mắc lừa không?”
Bị hắn phản pháp, mặt Lữ Tây Bình đỏ bừng: “Ý anh là sao?”
Quân Lâm cũng mặc kệ gã, chỉ liếc nhìn tất cả mọi người xung quanh rồi chậm rãi nói: “Ai có thuốc lá không? Cho xin một điếu với.”
Gã râu quai nón ném một điếu thuốc cho hắn, tiện tay mồi luôn lửa: “Tiết kiệm chút đi. Chẳng biết có thể tìm ra thuốc lá ở nơi chết tiệt này hay không nữa...”
Quân Lâm thư thả rít một hơi. Hắn từng bỏ thuốc vì ung thư phổi, nhưng bây giờ... đã không sao rồi.
Hắn trả lời: “Chắc chắn là có thể tìm ra, vì nơi đây có tài nguyên.”
Nghe vậy, mọi người bắt đầu hăng hái dần.
Khổng Nhất Thành hỏi ngay: “Cậu biết tình hình ở đây à?”
“Đừng quên rằng, các nhiệm vụ cực hạn sẽ cung cấp lợi ích khá béo bở.” Quân Lâm nói, sau đó lùi lại vài bước rồi đặt chiếc túi mà mình đang đeo từ nãy đến giờ xuống đất.
Hắn mở túi ra, bên trong là hàng đống vũ khí.
Tổng cộng có 22 món, bao gồm dao găm, mã tấu, dao bầu, súng ngắn,...
“Có vũ khí kìa!” Tất cả mọi người đều kích động, muốt lao tới bắt lấy.
Quân Lâm tiện tay cầm lấy một con dao, chĩa vào tên xăm trổ nhanh chân lẹ mắt nhất: “Đụng vô thử đi, muốn chết à?”
Nhìn con dao trên tay Quân Lâm, tên xăm trổ dừng chân lại, cười ngượng nghịu: “Người anh em, cậu định làm gì?”
Quân Lâm nhìn mọi người, nói: “Lúc trước, có phải tôi không hề giấu giếm gì mọi người, cũng không hề liên lụy mọi người khi nhận nhiệm vụ cực hạn kia, đúng không?”
Mọi người cùng nhau gật đầu.
Quân Lâm nói: “Vậy tôi đâu có nợ nần gì mọi người, đúng không nào?”
Tất cả đều im lặng.
Quân Lâm chỉ vào đống vũ khí dưới chân mình: “Những món này đều là do tôi mua từ Cửa hàng của Hệ thống. Mặc dù chúng đều là mấy món rác rưởi, nhưng ít ra cũng đủ độ cứng rắn, không dễ bị cùn hay gãy. Dĩ nhiên, mấy món này tốt hơn các loại vũ khí thông thường...”
Nói xong, hắn lấy con dao từng bị gãy của mình ra để mọi người cùng quan sát.
Xét về vũ khí, Hệ thống sẽ thẩm định dựa trên cấp bậc và phẩm chất.
Không cần bàn cãi nhiều về cấp bậc, còn phẩm chất được chia ra thành các loại Sử Thi, Vương Giả, Hiếm, Tinh Xảo và Phổ Thông.
Đối với những món vũ khí mà Quân Lâm vừa mua này, chúng thậm chí còn chưa được tính là vũ khí Phổ Thông. Đây chính là loại điển hình của hàng phế phẩm. Nhưng dù là phế phẩm, các món này vẫn tốt hơn con dao ban đầu của Quân Lâm rất nhiều. Bên cạnh đó, khi mua loại hàng phế phẩm này, hắn sẽ không phải gánh chịu thê chi phí ngoài ngạch của Hệ thống.
Có người dần hiểu ý hắn.
Vương Hương nói: “Cậu muốn bán mấy thứ này cho chúng tôi à?”
Quân Lâm đáp: “30 điểm tích lũy/món”
Gã râu quai nón lầm bầm: “Thảo nào mà cậu không muốn kết bạn với chúng tôi.”
Nếu phát sinh tình nghĩa, vậy rất khó làm ăn.
Khổng Nhất Thành nói: “Thế lúc cậu mua, có phải trả đúng với cái giá này không?”
Quân Lâm cười: “Làm ăn mà không có lãi thì không cần làm!”
Cô nữ thư ký hỏi: “Thế giá gốc là bao nhiêu điểm?”
Quân Lâm lắc đầu: “Không liên quan gì đến cô. Mua thì mua, không mua thì không mua.”
Nét mặt của cô gái trẻ lập tức sa sầm xuống.
Tên xăm trổ lẩm bẩm: “Đệch cụ, anh lừa ai thế? Anh mua được ở Cửa hàng, chẳng lẽ chúng tôi không mua được ư?”
Quân Lâm hỏi ngược lại: “Cậu có điểm dư không? Cậu có quyền mở tùy chọn Cửa hàng ra không?”
Tên xăm trổ đành im miệng.
Muốn sử dụng tùy chọn Cửa hàng, cần phải làm một nhiệm vụ vượt cấp.
Họ thậm chí còn chưa trải qua bất cứ trận chiến nào, đâu ra mà có vụ vượt cấp?
Điều này khiến tên xăm trổ rất khó chịu. Gã ngoái lại nhìn tất cả mọi người, muốn nói gì đó. Nhận ra ý đồ của gã, Quân Lâm nói ngay: “Tôi đã thức tỉnh siêu năng lực.”
Cái gì?
Mọi người kinh ngạc nhìn Quân Lâm.
Quân Lâm nói: “Do đó, đừng mang ý định cướp đoạt mấy món này. Các bạn có hơn 30 người. Tôi không phải là đối thủ của các bạn, nhưng chắc chắn sẽ giết được vài tên. Không cần nghi ngờ về điều đó. Ở đây không có luật pháp, và tôi vừa giết chết một kẻ mạnh hơn tôi rất nhiều.”
Nhìn cơ thể đầy vết thương và đẫm máu của hắn, mọi người lại im lặng.
Sau đó, Khổng Nhất Thành mở lời: “Nhưng chúng tôi không có điểm thưởng trong tay, vậy phải làm sao đây?”
“Không sao, tôi cho mọi người nợ.” Quân Lâm nói: “Có Hệ thống ở đây mà! Hệ thống có chức năng cấn trừ điểm tích lũy của mọi người để chuyển sang phần điểm của tôi. Đương nhiên, sẽ có tiền lời đấy. Không nhiều đâu, tiền lời là 1 điểm tích lũy/ngày. Nếu mọi người chết, coi như tôi ôm xui xẻo.”
Nghe đến đây, dần có nhiều người bắt đầu cân nhắc về chuyện mua vũ khí.
Mặc dù điều này chắc chắn sẽ giúp cho Quân Lâm có nhiều lợi nhuận hơn, nhưng ai ai đều từng sống trong một xã hội mang tính chất thương mại và hiểu rõ sự cần thiết trong việc ưu tiên trang bị vũ khí cho bản thân.
Chắc chắn có sự khác biệt lớn giữa hiện trạng bạn có một con dao và tay không tất sắt.
Nhưng gã xăm trổ lại nghĩ khác.
Gã chế nhạo: “Nếu chúng ta không mua, thế thì anh cũng chỉ có thể ôm hàng. Vậy nếu muốn bán nó cho chúng tôi, hay là anh hạ giá xíu đi, lấy giá 1 điểm tích lũy/món nhé?”
Thằng này cũng dạng độc ác, vừa trả giá là đã giảm hẳn còn 1 điểm duy nhất.
Quân Lâm nói thẳng: “Tôi có thể bán mấy món này ngược lại cho Cửa hàng, thế nên đừng hi vọng tôi hạ giá. Về phần anh, thực xin lỗi, tôi quyết định không bán cho anh.”
“Cái gì?” Gã xăm trổ tức giận, vọt thẳng về trước. Nhưng khi gã sắp đến gần, Quân Lâm trở tay chém xuống, đâm một nhát vào ngay đùi gã.
Đòn đâm này vừa chính xác, lại tàn nhẫn.
“Aaaaaa!” Gã hét to lên.
Một dao vừa rồi đã hủy đi sức chiến đấu của tên này.
“Tôi nói rồi, cướp hàng đồng nghĩa với cái chết. Tôi xin lỗi vì đã thất hứa, để anh sống sót. Nhưng nếu có lần thứ hai, tôi nhất định sẽ ra tay chính xác hơn.” Vừa nói, Quân Lâm vừa rút con dao ra khỏi đùi của gã xăm trổ.
Máu phún ra như mưa.
Nhìn con dao nhuốm máu đang chỉ thẳng về phía mọi người, ai cũng cảm thấy ớn lạnh trong khi Vương Hương vẫn dửng dưng.
Gã nói: “Tôi sẽ tự tìm một con dao, thế nên sẽ không mua của cậu.”
Quân Lâm cười: “Không thành vấn đề. Có hơn 30 người ở đây, và tôi chỉ có 20 món vũ khí. First comes, first served nhé!”
Hắn không mua đủ hết số lượng cho toàn bộ, vì sợ bản thân sẽ ôm hàng nếu có người không hợp tác. Thay vào đó, hắn muốn duy trì tình trạng thiếu hàng, thế thì hàng của bản thân mới có giá.
Gã râu quai nón bèn nói: “Tôi đồng ý mua! Tôi muốn con dao mà cậu đang cầm.”
Quân Lâm với tay lấy một món vũ khí khác, sau đó mới ném con dao nhuốm máu trong tay mình cho gã râu quai nón kia.
Lữ Tây Bình chợt mở miệng: “Cho dù có thể bán lại cho cửa hàng, chắc chắn là hắn phải bán lỗ đấy.”
Thằng này là kẻ thông minh, thế nên định dùng phương pháp này để lôi kéo mọi người.
Vừa nghe xong, bắt đầu có người định đổi ý.
Quân Lâm chỉ mỉm cười, xốc lấy túi vũ khí lên vai, chuẩn bị bỏ đi.
“Chờ đã, tôi muốn một món.” Lưu Chính đột nhiên hét lên.
“Mày...!” Lữ Tây Bình trừng mắt nhìn Lưu Chính.
Lưu Chính bĩu môi: “Mày con mẹ chứ mày! Bố mày muốn mua là mua, mày thích ý kiến à?”
Nói xong, gã bước tới, cầm lấy một món vũ khí từ tay Quân Lâm đưa sang, thuận tiện nháy mắt với hắn một cái.
Quân Lâm hạ giọng: “Một nửa giá.”
Lưu Chính cười: “Cảm ơn.”
Người đồng ý giao dịch tiếp theo là Khổng Nhất Thành.
Gã nói: “Nghề mà tôi từng làm chính là cho vay nặng lãi. Tôi mua hàng để kiếm lời sau khi bán lại và cho vay nặng lãi để lấy tiền lời. Điều này vốn dĩ rất công bằng. Chưa kể, giá yêu cầu của hắn cũng không quá cao. Tôi không muốn vì tiết kiệm vài điểm cỏn con mà chiến đấu với bọn quái vật trong tình trạng tay không tất sắt. Tiền quan trọng chứ, nhưng tính mạng của mình còn quan trọng hơn!”
Nói xong, gã bước tới mua hàng.
Lữ Tây Bình trợn mắt, há hốc cả mồm.
Cuối cùng, gã cũng hiểu ra một điều: Muốn làm lãnh đạo, đầu tiên phải có uy.
Nói mà không có uy, đâu ra sức thuyết phục?
Tại sao gã râu quai nón, Lưu Chính và cả Khổng Nhất Thành đều đứng ra chống đối lại gã?
Có lẽ, không chỉ vì tầm quan trọng của việc sở hữu một con dao, mà còn vì họ muốn kết bạn với Quân Lâm nữa.
Quân Lâm cười nhẹ rồi nói: “Rốt cuộc, vẫn còn người thông minh nha. Thấy anh khéo ăn khéo nói như vậy, tôi sẽ miễn tiền lời cho anh và gã râu ria kia.”
“Tôi tên là Trương Thành, đừng có gọi là gã râu ria.” Gã râu quai nón bực bội.