Chiến Cảnh Tội Ác

Chương 2: Chương 2: Miệng ăn mắm, ăn muối (2)




Dịch: Niệm Di

Báo cáo bệnh án ghi đúng, và Quân Lâm thực sự bị ung thư.

Chỉ là, hắn không nói ai biết cả.

Cho đến một lần nọ, khi một người đồng nghiệp vô tình trông thấy bản bệnh án ấy, và khi mọi người đến an ủi Quân Lâm, đồng cảm với Quân Lâm, hắn đột nhiên cảm thấy vô cùng buồn phiền.

Hắn ghét được an ủi và cảm thông, vì điều này khiến hắn cảm thấy mình như một kẻ thất bại, một tên yếu đuối, chỉ có thể giành được sự đồng cảm thông qua nỗi bất lực và tuyệt vọng của bản thân.

Quân Lâm khinh thường thực trạng này.

Vì vậy, hắn quyết định bịa chuyện. Hắn nói rằng, tờ bệnh án ấy là sản phẩm đặc biệt của trí tưởng tượng mà hắn biên tập ra, dùng để lừa gạt những người định nghĩ quẩn.

Nghĩ lại cũng thật trớ trêu nhỉ? Một người đang bị bệnh tật hành hạ từng ngày - hận bản thân vì sao không thể chết sớm hơn để có thể tự giải thoát - lại phải liên tục an ủi người khác rằng: Cuộc sống này rất quý giá, bạn cần phải biết trân trọng từng giây, từng phút trong cuộc đời mình.

Có lẽ chính vì lý do này mà trong khi thuyết phục người khác, hắn cũng tự thuyết phục luôn bản thân. Nhờ thế mà Quân Lâm mới có thể kiên trì tận đến thời điểm này.

Thế nhưng mà, cơ thể hắn dần dần không thể chịu đựng được nữa.

Lý do mà Quân Lâm thường xuyên xin nghỉ phép cũng là vì thế.

Hai ngày trước, Quân Lâm đến bệnh viện tái khám. Bác sĩ điều trị ở đó đã khẳng định rằng, nếu hắn không đồng ý áp dụng biện pháp hóa trị trong tình trạng sức khỏe như thế này, cao lắm là hắn chỉ có thể sống thêm được 3 tháng.

Nhưng Quân Lâm vẫn từ chối.

Hắn ghét phải sống sót trong cảnh bám víu lấy chút ít hơi tàn như vậy.

Hắn có thể không tự sát, nhưng cũng không muốn sống nữa.

Hắn không muốn gì cả, ngoại trừ thuốc giảm đau.

Lúc này, cơn đau lại ập đến như thủy triều.

Quân Lâm lấy hộp thuốc từ trong túi ra.

Trên hộp được dán nhãn là vitamin - nhằm giữ bí mật, Quân Lâm đã đổi cả vỏ hộp thuốc.

Mở hộp, Quân Lâm trút ra vài viên cho mình rồi đột nhiên ho dữ dội.

Khóe miệng hắn hiện ra một màu đỏ thẫm.

“Tốt thôi, có lẽ đây chính là số phận. Mày đã cứu nhiều mạng người bằng chính mạng sống của mày đấy. Tất nhiên, đó cũng có thể là một lời bói toán...” Quân Lâm lẩm bẩm một mình, thậm chí còn bật cười.

Về chuyện nói gì linh nấy, Quân Lâm không hề lừa gạt Lưu Chính.

Số hắn thật sự rất đen, vì đa phần những chuyện mà hắn thuận miệng nói dối trong quá trình thuyết phục người khác đề trở thành sự thật.

Ban đầu, hắn và cô bạn gái đã tính đến chuyện cưới xin. Nhưng bỗng nhiên, tiền thách cưới của bên nhà gái tăng từ 200.000 lên 400.000 tệ. Thế còn chưa đủ, mà điểm quan trọng nhất ở đây là họ đòi phải có nhà rộng 120 mét vuông, thay vì 60 mét vuông như trước.

Rõ ràng là quá đáng.

Kết quả dĩ nhiên là bạn gái của hắn đòi chia tay.

Một lần khác, hắn thuyết phục một người chủ doanh nghiệp bị phá sản rằng, hắn cho một người bạn vay tiền và bị người đó khất nợ vĩnh viễn.

Kết quả là, một người bạn theo nghề thợ làm tóc đã mượn hắn 100.000 tệ và bỏ trốn ngay vào ngày hôm sau.

Trải qua vài phi vụ thương thuyết và sau đó đều trở thành sự thật, Quân Lâm đã phải cẩn thận.

Hắn thử đổi cách thức khác, nói rằng mình đã trúng số độc đắc.

Kết quả là, đối tượng nghỉ quẩn của vụ đó tự sát.

Đó là thất bại tồi tệ nhất trong lịch sử thương thuyết của Quân Lâm, và dĩ nhiên là hắn cũng không hề trúng độc đắc.

Vậy nên, Quân Lâm chỉ có thể tiếp tục “nguyền rủa” bản thân.

Cho đến khi hắn mắc bệnh ung thư.

Từ đó về sau, hắn không còn phải đi lừa người khác nữa.

Bệnh án đã trao tay, và mọi trải nghiệm cảm xúc của hắn đều hoàn toàn là sự thật, không cần phải diễn xuất chi nữa.

Trái với đường công danh đang thăng hoa, tình trạng sức khỏe của hắn ngày càng sa sút.

Vì lý do này, ngay cả chính Quân Lâm cũng phải thở dài: “Chết tiệt thật, chuyện hên méo thấy, chuyện xấu lại linh nghiệm vỡi ra! Mình méo phải thầy bói, mà chính là có cái miệng ăn mắm, ăn muối mà. Có bản lĩnh, mày có ngon linh nghiệm thêm một lần nữa tao xem. Giờ nếu tao nhảy lầu từ cửa sổ này, tao sẽ lập tức xuyên cmn không!”

Ngay khi Quân Lâm nói xong, hắn cũng phải tự bật cười vì câu đùa vô lý của mình.

Vừa cười, hắn vừa ho ra máu.

Nhưng bất chợt, hắn nghe thấy một giọng nói vang lên: “Ta cam đoan, lời nói lần này của cậu vẫn sẽ linh nghiệm.”

- -----------

Kinh ngạc nhìn lại, Quân Lâm trông thấy một người đang ngồi sau lưng mình.

Nếu... kẻ đó thực sự là một “người.”

Rất khó để có thể diễn tả về kẻ đó bằng lời.

Bởi vì, Quân Lâm đồng thời có hai loại cảm xúc.

Đầu tiên, người đó không tồn tại.

Bởi vì hắn có thể nhìn thấy rõ ràng mọi thứ trong phòng của mình, từ ghế sô pha, cửa sổ, bếp nấu, thùng rác,... và không có bất cứ món đồ gia dụng nào bị che lấp bởi cơ thể của người đó cả.

Thứ hai, người này thực sự tồn tại.

Gã hiện hữu trước mắt hắn, dù không che khuất tầm nhìn của hắn nhưng gã cũng không phải thể trong suốt, kiểu như hắn có thể đồng thời nhìn thấy gã và mọi thứ phía sau lưng gã. Tuy nhiên, hắn lại không thể mô tả ngoại hình của kẻ đó, và thậm chí cái ý nghĩ gọi kẻ đó là “gã” cũng chưa chính xác hẳn. Bởi vì, hắn không biết kẻ đó là đàn ông hay phụ nữ, như thể mọi thứ mà hắn nhìn thấy đã trở thành một mớ hỗn độn trong tâm trí. Nói cách khác, hắn chỉ có thể thấy kẻ đó chứ không cách nào miêu tả thành lời.

[To be or not to be] đồng thời xuất hiện ở trước mắt Quân Lâm trong một hình thức kỳ dị. Cảm giác này cũng giống như hai bàn chân của một người đồng thời bước vào hai điểm tiếp xúc của dòng sông thời gian, cùng tồn tại mà không can thiệp chuyện của nhau. Nó cũng như lòng bàn tay và mu bàn tay của cùng một cánh tay vậy, có mâu thuẫn nhưng lại hài hòa và thống nhất.

Trong lòng Quân Lâm dâng lên một cảm giác kinh ngạc tột độ; hắn lắc đầu như muốn xua tan đi ảo giác này, sau đó buột miệng nói: “Có thật không vậy?”

Người kia mỉm cười.

Quân Lâm không thể nhìn thấy cảm xúc đó, hay nói chính xác hơn là không thể nhìn thấy nụ cười của người kia, nhưng hắn lại biết rằng người kia đang cười.

Gã nói - trên điều kiện “gã” thật sự tồn tại: “Đây không phải là ảo giác.”

Quân Lâm hít một hơi thật sâu, cố gắng xác nhận vị trí của đối phương. Nhưng rồi hắn vẫn có cảm giác như thể kẻ này tồn tại ở bất cứ vị trí nào. Dù hắn có chuyển đổi ánh nhìn sang đâu đi nữa, hắn đều có thể nhìn thấy kẻ trước mặt.

Quân Lâm cố trấn tĩnh lại, nói, “Tôi chưa bao giờ biết đến có loại khoa học kỹ thuật nào đủ khả năng đạt đến trình độ này.”

“Đây không phải là khoa học kỹ thuật, mà là truyền thụ ý thức.”

“Truyền thụ ý thức ư?” Quân Lâm kinh ngạc: “Ý của anh là...”

Người bên kia nhẹ nhàng vẫy tay, và rồi Quân Lâm nhận ra cảnh tượng trước mắt mình chợt biến ảo dần.

Như đang du hành xuyên không gian, hắn thấy mình xuất hiện ngay giữa tầng không của một thế giới rộng lớn. Từ đây nhìn xuống, bên dưới là sông dài, núi cao, rừng cây rậm rạp... Nơi đó có nước chảy róc rách, có đủ các loài hoa cỏ và sinh vật kỳ lạ trên thảo nguyên, những thể sống mà hắn chưa bao giờ nhìn thấy qua.

Quân Lâm buột miệng: “Đây không phải là Trái Đất, anh dẫn tôi đi xuyên không à?”

Có lẽ vì đã đọc quá nhiều tiểu thuyết mạng, dù khá sốc nhưng ít nhất Quân Lâm vẫn có thể chịu đựng nỗi biến cố bất thình lình này.

Ấy thế mà, câu trả lời của người bên kia lại khiến hắn suýt nữa phải ho sặc sụa: “Để cậu xem thử mà thôi! Cậu vẫn chưa nhảy lầu mà.”

“...”

Quân Lâm gật đầu: “Vậy, hay là để một thằng có cái miệng ăn mắm, ăn muối như tôi đoán thử nhé? Ngài là một vị thần sa ngã ở một thế giới khác, thế rồi đã bị các vị thần ở thế giới đó đánh bại. Sau cuộc chiến, ngài chạy đến Trái Đất để tìm kiếm một vật chủ nhằm ký sinh lên người kẻ đó, dạy dỗ kẻ đó hòng báo thù sau này?”

Người kia cười, nói: “Cậu lậm tiểu thuyết nhiều quá rồi. Điều này sẽ giúp cho trí tưởng tượng của cậu bay cao bay xa, nhưng thực tế thì không phải như vậy. Cậu đừng nên sử dụng tài năng của mình để chém gió như vừa rồi, vừa không có ích cho ta, lại vừa lãng phí năng lực của chính cậu.”

“Hả? Ý anh là gì?” Quân Lâm nhận ra đối phương đang ám chỉ một điều gì đó.

“Thôi thì, chúng ta sẽ trao đổi nhau từ điểm xuất phát nhé. Ta sẽ tự giới thiệu bản thân mình trước. Ta đến từ Thứ nguyên Chiến Cảnh xa xôi, nơi khởi nguồn của nền văn minh được xây nên từ những Người thăng thiên vĩ đại.”

“À! Ít ra thì tôi cũng đoán đúng điểm này, quả thật là một thế giới khác.” Quân Lâm lẩm bẩm.

“Là Thứ nguyên! Không phải thế giới.”

“Có khác nhau ư?”

“Đúng vậy, nếu hiểu theo cách của cậu, Thứ nguyên là vũ trụ, còn Vị diện mới là thế giới.”

“Định nghĩa này quan trọng lắm à?”

“Cực kỳ quan trọng!”

“Chà, vậy theo ý ngài đi, rất quan trọng! Vậy... Vũ trụ mà ngài xuất thân từ đó có tên là Chiến Cảnh ư?”

“Ta thích gọi nó là Thứ nguyên Chiến Cảnh hơn. Đây là cách gọi mà nền văn minh của những Người thăng thiên dùng, từ đó được lan truyền rộng rãi đi khắp chốn.”

“Dường như vùng vũ trụ của chúng tôi vẫn chưa được đặt tên nhỉ?” Quân Lâm tiếp tục lẩm bẩm.

“Cậu luôn luôn hướng sự chú ý của bản thân vào những chi tiết khá đặc biệt.” Người kia cười.

Quân Lâm xòe hai tay ra: “Bây giờ, tôi hơi bối rối mà. Ai gặp phải tình huống như thế này cũng đều bối rối hết, đúng không nào? Vậy... ngài không chỉ là người ngoài hành tinh, mà còn là một người ngoài hành tinh đến từ vũ trụ khác? Và hiện tại, ngài đang sử dụng ý thức của mình để nói chuyện với tôi ư?”

“Cậu có thể hiểu theo cách này.”

“Tại sao ngài lại tìm đến tôi?” Quân Lâm nhìn vào cảnh sắc dưới chân mình.

Hắn vẫn đang đứng trên mây.

Phía dưới vẫn là cảnh tượng biến ảo khôn lường, khi thế giới kia trông giống như một dòng nước gợn sóng, gợi lên hàng loạt cảnh tượng đầy diễm lệ.

Cảm giác này rất mơ hồ, nhưng cũng vô cùng chân thực.

Đây thực sự không phải là một giấc mơ!

Giọng nói của người bên kia vang lên: “Chuyện này rất dài dòng. Ta sẽ dùng cách đơn giản nhất để miêu tả mục đích của mình cho cậu biết... Ta cần cậu trở thành binh lính của ta, sau đó đi chiến đấu.”

“Ái chà chà.” Quân Lâm huýt sáo: “Nghe hay đấy, nhưng trông ngài cool ngầu như vậy, tại sao lại cần tôi? Chẳng lẽ ngài còn chưa đủ mạnh mẽ ư?”

“Ngược lại, Nền văn minh của những Người thăng thiên từng là nền văn minh tối thượng, mạnh mẽ nhất trong Thứ nguyên Chiến Cảnh, từng thống nhất toàn bộ các chiều không gian đa vũ trụ.”

“Để tôi đoán ngay chi tiết này nhé? Theo lẽ thường, sau này các ngài gặp phải một đối thủ đáng gờm nào đó, và cuối cùng bị tiêu diệt sạch. Vì vậy, ngài vượt qua rào cản không gian, ôm theo hy vọng trả thù. Rốt cuộc, ngài đã tìm thấy tôi và muốn trở thành một vị giảng viên cho tôi. Ngài sẽ đặt mọi hy vọng lên người tôi, ủy thác cho tôi trả thù giùm?” Quân Lâm vừa cười vừa nói.

Quân Lâm rất hài lòng vì bản thân vẫn có thể cười cợt được trong tình huống oái ăm như thế này.

Người bên kia cũng cười: “Cậu suy nghĩ nhiều rồi. Nền văn minh của Người thăng thiên đúng thật không còn tồn tại nữa, nhưng không phải bị đối thủ hùng mạnh nào đó hủy diệt!... Mà kẻ gây nên chính là bản thân bọn ta.”

“Chính các ngài gây nên à? Giống kiểu... Kẻ soán ngôi ư?”

“Đừng nhìn nhận vấn đề từ góc độ hạn hẹp của nhân loại trên Trái đất. Nền văn minh của Người thăng thiên có một tham vọng rất lớn lao. Chúng ta không quan tâm đến việc tranh giành quyền lực hay sự thống nhất của các chiều không gian đâu. Hay nói cách khác, việc thống nhất các chiều không gian đa vũ trụ chỉ là bước đệm cho mục đích lớn lao hơn. Nhóm các Người thăng thiên rất đoàn kết, rất đồng lòng. Mức độ đoàn kết ấy nằm ngoài sức tưởng tượng của cậu.”

“Vậy, nếu thế thì tại sao các ngài lại chịu cảnh diệt vong?” Quân Lâm cảm giác rất khó hiểu.

Nếu không gặp cảnh thù trong - giặc ngoài, hà cớ gì mà chết được?

“Chúng ta tự nguyện biến mất.”

“Hả?” Quân Lâm sững sờ: “Tự nguyện biến mất à?

“Đúng vậy, để siêu thoát khỏi Thứ nguyên này và tiến vào một cấp độ cao hơn, cuối cùng thì tất cả những Người thăng thiên đã chọn từ bỏ bản thân để rồi hợp nhất tất cả ý thức của mọi người lại, hình thành nên một cơ thể duy nhất. Cậu thấy đấy, chính là ta của hiện tại. Ta chính là thân thể tập hợp đến từ ý thức của các Người thăng thiên, là vị Thần đầu tiên và cuối cùng của Thứ nguyên ấy.”

“Á đù...” Quân Lâm buột miệng: “Các ngài đoàn kết thật đấy!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.