"Chiến" Chiếm Hữu

Chương 19: Chương 19: Cuộc chiến thứ 19






"Cháu sẽ không!"

Chiến Cường Quốc trợn mắt: "Cô nói cái gì?"

Chiến Chiến hất tay đang kéo mình của Tề Tễ ra, lớn tiếng nói: "Cháu, nói, cháu sẽ không! Tại sao muốn cháu rời khỏi “Chiến Xa”, đó là sự nghiệp của cháu!"

"Cái đó mà là sự nghiệp gì, cả ngày chui gầm xe, khuấy vạc dầu, chỗ nào giống con gái! Để mặc cho cô như vậy vĩnh viễn cũng không ai thèm lấy cô, đợi đến tôi chết thì làm sao giao phó với bà nội của cô!"

"Ba ——" Mẹ Chiến Chiến không nhịn được lên tiếng “Ba còn khỏe mạnh mà, sao lại nói như vậy!"

Chiến Chiến nhìn ông nội cường ngạnh cảm thấy mệt quá, việc đấu tranh như vậy đã diễn ra nhiều năm, cô cố gắng chứng minh mình, chung quy lại phải không được hiểu, mà sự việc như vậy, là bắt đầu từ sau khi cô bị tai nạn xe cộ rồi bị buộc thối lui khỏi trường quân đội ——

"Không phải bởi vì cháu không được vào trại lính nên ông đặc biệt thất vọng chứ?!" Cổ họng Chiến Chiến căng chặt, nhìn chằm chằm Chiến Cường Quốc “Có phải cho đến nay, ông cũng cảm thấy cháu là cháu gái không có tiền đồ, cho nên coi như không phải “Chiến Xa”, coi như là thứ khác. . . . Cũng luôn là khuyết điểm của cháu."

"Cháu không có đạt thành nguyện vọng của ông, không khoe khoang thành công cho ông ——" Chiến Chiến cố chống đỡ giọng nghẹn ngào, không muốn để bị phát giác “Ông không phải cảm thấy. . . . Cháu, làm mất mặt ông."

"Xoảng!" Chiến Cường Quốc ném ly trà trên bàn xuống đất, phát ra tiếng vang chói tai.

"Chiến Chiến!" Mẹ vội vàng đẩy Chiến Chiến một cái “Sao lại nói với ông nội như thế! Mau xin lỗi!"

Chiến Chiến quay đầu nhìn mẹ của mình, đỏ mắt hỏi: "Mẹ, những năm này mẹ đều đứng ở bên ông nội, chưa từng ủng hộ con, có phải cũng rất thất vọng với con mới như vậy phải không?"

"Chiến Chiến, nói cái gì đó, mẹ. . . . . ."

"Không sai" Chiến Cường Quốc cắt đứt lời nói của cô, râu ria hoa râm giận đến đều run rẩy “Tôi chính là thất vọng với cô! Nếu như không phải là ban đầu để mặc cho cô chơi với Khâu Triết, cô cũng không luân lạc tới hôm nay! Cho nên tôi muốn tu bổ cô từ đầu đến cuối! Bao gồm giá trị của cô, sự phán đoán người của cô, ánh mắt nhìn người của cô, tất cả tất cả!"

Nghe được tên Khâu Triết, đầu ngón tay Chiến Chiến run rẩy, cô nhìn Tề Tễ một cái, giống như lầm bầm lầu bầu: "Đúng vậy, đều là lỗi của cháu. . . . Nếu không, tất cả mọi người sẽ không thay đổi thành như vậy. . . ."

Chiến Chiến nhìn đau đớn chợt lóe lên trên mặt Tề Tễ, trong lòng càng thêm khó chịu, cô hung hăng nắm quả đấm, mu bàn tay dùng sức dụi mắt, ngẩng đầu lên, kiên định trong mắt sâu hơn: "Chỉ là, cháu sẽ không bỏ ‘Chiến Xa’!"

"Cô muốn tức chết tôi! Bây giờ tôi sẽ bảo Tả Cường cút về nhà, không cho anh ta nhúng tay vào nữa, xem cô lăn lộn đến cỡ nào!"

"Ông nội! Xem như cháu van ông, chuyện gì cháu cũng nghe ông, chỉ có một chuyện này là cháu muốn làm." Mặt Chiến Chiến tràn đầy mệt mỏi “Mỗi ngày về đến nhà đều không thể buông lỏng, thời thời khắc khắc nghĩ tới, ông tới thì cháu phải trang điểm, cái nhà này khiến cháu run sợ trong lòng, ba mẹ cũng đều nghe ông, cháu cũng rất vất vả, mệt chết đi, rất phiền! Cháu cảm thấy sắp nổ tung!"

Tề Tễ nháy mắt hung hăng bấu cánh tay Chiến Chiến, ý bảo cô câm miệng, mà lúc này sắc mặt Chiến Cường Quốc đã đỏ lên, giận quá hóa cười.

"Trong lòng run sợ? Nổ tung? Tốt. Vậy cô đừng trở lại! Đỡ phải khổ cực!" Chiến Cường Quốc chỉ về cửa chính “Cô đi ra ngoài cho tôi!"

Ngày trước tranh chấp lớn hơn nữa, cãi vả nhiều hơn nữa, Chiến Chiến chưa bao giờ nghĩ tới mình sẽ có một ngày bị đuổi ra khỏi cửa.

Từ nhỏ tới nay, ý tưởng giáo dục của ông nội đối với cô đều là "Nghiêm sư xuất cao đồ", hơn nữa ở trong quân đội cả đời, coi như đối đãi cháu gái duy nhất của mình, mọi việc cũng đều nghiêm túc, đâu ra đấy.

Nhưng mặc dù Chiến Chiến thường bị giáo huấn, lại chưa từng chân chính để ở trong lòng, dù sao đó là ông nội của cô, anh hùng toàn thân mặc quân trang, vinh quang vô hạn —— Đây cũng là nguyên nhân lớn nhất cô muốn vào trại lính.

Nhưng, hôm nay đối mặt với vẻ mặt tức giận của ông nội, Chiến Chiến đột nhiên cảm thấy lòng chua xót, thậm chí đau lòng, sao ông nội lại không thể hiểu cô, khi cô tìm được phương hướng vươn tới lần nữa, nhưng lại đả kích cô một lần lại một lần, lên án cô mạnh mẽ, thậm chí xua đuổi cô.

Chiến Chiến mặc áo sợi mỏng manh đứng ở cửa nhà mình, ông trời tựa hồ cũng là lần đầu tiên cảm ứng được bi thương sâu sắc của cô, giọt giọt mưa bụi tí tách rơi xuống.

Tề Tễ vội lấy ra cây dù để trong vali, che kín hai người, một cánh tay phí sức muốn xốc Chiến Chiến lên, nhìn biểu tình thẫn thờ trên mặt Chiến Chiến, chỉ cảm thấy trong lòng đau đớn.

"Chiến Chiến, đừng ngồi ở chỗ này! Trời mưa cẩn thận chân của cậu!"

Mưa bụi mặc dù nhẹ, nhưng từng chuỗi cũng rất mau làm ướt mặt đất, Tề Tễ dùng cái ô che Chiến Chiến, làm thế nào cũng không kéo nổi cô, sợi tóc trên trán Tề Tễ cũng bị nước mưa và mồ hôi thấm ướt.

Tề Tễ thở dài, quyết định cũng ngồi chồm hổm xuống, vươn cánh tay ôm chặt sau lưng khẽ run của Chiến Chiến, ôm cô thật chặt: "Chiến Chiến, nghe lời, hôm nay đến nhà mình trước, có chuyện gì ngày mai lại nói có được hay không?"

Chiến Chiến nhẹ lắc đầu, âm thanh khàn khàn: "Vừa rồi không phải ông nội đã nói rồi sao, nếu cậu dám chứa chấp mình, sẽ thu hồi nhà cậu đang ở."

Cha mẹ của Tề Tễ đều ở trại lính ngoài tỉnh, ở chỗ này không có nhà cố định, Chiến Cường Quốc thương yêu cô đối đãi tựa như Chiến Chiến, biết cô không thích ở ký túc xá trường học, Chiến Cường Quốc liền cho cô ở trong một nhà trọ nhỏ của mình từ khi cô lên đại học.

Vừa rồi ở trong phòng, Tề Tễ rõ ràng xác định sau khi Chiến Cường Quốc bảo Chiến Chiến rời đi, trên mặt thoáng hiện hối hận, cô và mẹ Chiến Chiến muốn cùng nhau giảng hòa, lại không nghĩ rằng Chiến Chiến - con lừa lì lợm này lại leo lên lầu, rồi trực tiếp vọt ra khỏi cửa nhà.

“Không có chuyện gì, ông nội chỉ nói lẫy, sẽ không đuổi chúng ta đi ra ngoài thật đâu!”

Chiến Chiến chỉ trầm mặc, mặc cho hạt mưa càng lúc càng lớn rơi tung tóe ướt quần cô, Tề Tễ cúi đầu xem xét, Chiến Chiến lại chỉ mang dép trong nhà đã chạy ra ngoài, cô nhanh chóng lắc cánh tay Chiến Chiến: "Cậu ngốc à, sao như vậy đã đi ra rồi. Không sợ chân đau có phải hay không!"

Ánh mắt Chiến Chiến chợt lóe, rồi sau đó dùng ánh mắt ưu thương nhìn cô: "Bàn Nha, cậu có hận mình không? Nếu như không phải là mình. . . ."

"Câm miệng! Nói càn cái gì !" Lòng của Tề Tễ hung hăng nhíu chặt, ánh mắt của Chiến Chiến khiến cho cô nhớ lại năm năm trước, Chiến Chiến nằm ở trên giường bệnh nắm tay cô rơi lệ ——

"Bàn Nha, Bàn Nha. . . . Mình xong rồi, mình không có tư cách rồi, mình vĩnh viễn đều không có tư cách rồi. . . . Khâu Triết cũng thế. . . ."

Khi đó, cho dù là Tề Tễ đối với bất cứ chuyện gì đều thành thạo, cũng không gánh được nỗi đau của Chiến Chiến, chỉ có thể vô dụng đi theo bên cạnh cô, nhìn Chiến Chiến ngã nhào, lại bò dậy, lại té xuống, từng bước từng bước đi về trước, lại vĩnh viễn không thể đi tới ước mơ phương xa của cô.

Đồng thời cũng vô vọng phát hiện, hạnh phúc của mình, cũng mất.

Mưa rơi không giảm, Tề Tễ ra lệnh mình tỉnh táo lại từ trong hồi ức, lấy lại bình tĩnh, cô thật nhanh suy tư kế tiếp nên làm cái gì.

Nhìn mặt Chiến Chiến thẩn thờ nương nhờ một bên, rất khó nghĩ cô là người bình thường hay hi hi ha ha còn có lúc ngượng ngùng khi báo cáo tình yêu hôm nay ——

Trong lòng Tề Tễ khẽ động, lặng lẽ lấy điện thoại di động ra, kiểm tra dãy số điện thoại của Tùy Nhạc mà lần trước Chiến Chiến dùng điện thoại di động của anh gọi tới, cô đặc biệt lưu lại dãy số, nhanh chóng gửi một cái tin nhắn qua.

Khi Tùy Nhạc nhận được tin nhắn của Tề Tễ là lúc mới vừa tắm xong ra ngoài. Anh móc ra một cái bánh răng nho nhỏ khéo léo trong góc tủ, bánh răng kia bởi vì vuốt ve hàng năm mà sáng như mới, Tùy Nhạc vuốt vuốt, không che giấu được nụ cười ở khóe miệng.

Cho đến khi thấy được tin nhắn chưa đọc trên điện thoại di động: Chiến Chiến đã xảy ra chuyện, nhanh tới nhà cô! From TềTễ.

******

Tề Tễ đoán Tùy Nhạc biết địa chỉ của Chiến Chiến, nhưng lại không biết anh mất bao lâu mới có thể tới đây, trong khoảng thời gian này, cô nài ép lôi kéo, cuối cùng cũng khiến Chiến Chiến đi theo cô trốn vào cái đình có thể che mưa bên cạnh.

Khi tiếng thắng xe bén nhọn vang lên, Tề Tễ thậm chí không ngờ lúc đó Tùy Nhạc tới, bởi vì thật sự là quá nhanh!

Lúc Tùy Nhạc vượt qua cua quẹo cũng đã thấy hai bóng người co rúc ở trong đình, anh nhảy xuống xe chạy tới thật nhanh, ánh mắt sắc bén nhìn từ đầu đến chân Chiến Chiến, rồi sau đó quay đầu dùng ánh mắt hỏi thăm nhìn Tề Tễ.

Tề Tễ hí mắt nhẹ lắc đầu, rồi sau đó ôm Chiến Chiến nói: "Chiến Chiến, chúng ta ngồi xe đi."

Chiến Chiến ngẩng đầu nhìn Tùy Nhạc, trong lòng đầu tiên là buông lỏng, rồi sau đó đột nhiên lại cảm thấy khó chịu, không khỏi không muốn cho anh nhìn đến dáng vẻ chật vật của mình. Chiến Chiến nhích lại gần ngực Tề Tễ: "Mình không đi. . . ."

"Không đi thì em tính ngồi vậy đến trời sáng sao?" Tùy Nhạc cẩn thận suy nghĩ một chút, nhìn trang phục Chiến Chiến mặc lại ở cửa nhà cô, đại khái đoán được Chiến Chiến gây gổ với người nhà không thể đi về, vào lúc này Tề Tễ lại gọi cho anh, đoán chừng là cũng không khuyên cô được rồi.

"Đến chỗ của anh." Tùy Nhạc không nói lời gì kéo Chiến Chiến qua, ai ngờ Chiến Chiến liều mạng né tránh tay của anh, chính là không chịu nghe lời. Tùy Nhạc thấy giầy cô cũng ướt, nhíu mày “Muốn anh dùng vũ lực?”

Chiến Chiến nghe được giọng nguội lạnh của anh, trong lòng không khỏi đau xót: anh cũng hung dữ với mình! Tại sao anh lại hung dữ với mình!

"Anh muốn dùng thì dùng! Anh đánh em đi mắng em đi! Dù sao em thế nào cũng đều là không đúng!" Chiến Chiến bị Tùy Nhạc siết chặt lấy bả vai, hai quả đấm đánh mạnh vào ngực anh “Em đã làm sai điều gì! Sao ai cũng hung dữ với em —— Ô. . . . . ."

Chiến Chiến cũng không biết mình là thế nào, chỉ tựa vào trên bả vai dày rộng của Tùy Nhạc, cảm giác đột nhiên mình cũng không phải mạnh mẽ như vậy. Cô cũng muốn có một lá chắn kiên cố để cho thần kinh vẫn căng thẳng của mình thanh tỉnh lại, không cần khổ cực ráng chống đỡ như những cô gái khác.

Tùy Nhạc ăn từng cú đấm mạnh, thần sắc không thay đổi chút nào, mặc cho Chiến Chiến phát tiết một lát, rồi sau đó ôm cô vào trước ngực, rồi nhanh chóng đi về phía xe. Chiến Chiến không ngừng giãy dụa ở giữa không trung, vừa bấu vừa cắn cổ Tùy Nhạc, Tề Tễ theo ở phía sau giơ cái ô, lại chạy mấy bước tiến lên mở cửa sau xe ra.

Tùy Nhạc trực tiếp bỏ Chiến Chiến vào, rồi sau đó nhanh chóng ngồi vào ghế lái, nhấn ổ khóa một cái, mặc cho Chiến Chiến đập cửa sổ thế nào cũng không ra được. Tùy Nhạc lui về phía sau đưa tay bắt lấy móng vuốt Chiến Chiến đưa qua, gật đầu với Tề Tễ ngoài xe một cái, liền đạp chân ga lao ra ngoài.

Chiến Chiến vốn cho là mình quấy rầy thế, Tùy Nhạc không dám dễ dàng khởi động xe, không nghĩ tới anh lại đạp mạnh chân ga chạy như bay trên đường trơn trợt. Chiến Chiến nhìn cảnh vật bay qua, bị hù nên chợt buông ra hai tay quấy rối, quay trở về chỗ ngồi không nhúc nhích.

Cô an tĩnh rồi, tốc độ xe của Tùy Nhạc cũng thay đổi trở lại bình thường, cho đến khi hai người đến cửa biệt thự, cũng không nói với nhau một câu. Dừng xe, Tùy Nhạc trực tiếp đi xuống chỗ ngồi phía sau tay lái ôm Chiến Chiến ra ngoài, ôm vào phòng, cũng không quản cô có thể tự đi được không.

Vào lúc này Chiến Chiến vừa mệt vừa mỏi, chân cũng cảm thấy đau đớn mờ mờ ảo ảo, không còn hơi sức chống cự, cũng không còn muốn chống cự, mặc cho Tùy Nhạc trực tiếp ôm mình vào phòng tắm. Tùy Nhạc đặt cô ở trên ghế sứ trắng, xoay tay lại mở vòi nước trong bồn tắm ra, rồi sau đó xoay người ngồi chồm hổm xuống, nâng chân ướt của Chiến Chiến lên cởi dép ra.

Đợi đến Tùy Nhạc cởi cả vớ dơ ướt của cô xuống, bàn tay trực tiếp cầm chân lạnh như băng của cô thì Chiến Chiến giống như tỉnh lại, lui về phía sau né tránh.

"Đừng động." Tùy Nhạc cũng không ngẩng đầu lên, cầm luôn cái chân còn lại của cô vào trong tay, nhiệt độ lòng bàn tay của anh ủ bàn chân lạnh lẽo của Chiến Chiến, Chiến Chiến chỉ cảm thấy một cỗ tê dại từ dưới truyền tới da đầu.

Chân nhỏ của cô bởi vì hàng năm đều mang giày lao động, còn giữ được màu tuyết trắng nhẵn nhụi, chỉ là lúc này dính chút bùn cát, còn bị cóng đến hơi đỏ lên, Chiến Chiến chỉ cảm thấy lúng túng không thôi: "Anh mau buông ra!"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.