Chiến Đấu Cho Ước Mơ

Chương 73: Chương 73: Giáo huấn??




Tần Cối sau khi giao lưu qua vài chiêu khởi động liền dừng lại cười lạnh:

- Xem ra ngươi cũng có một chút bản lĩnh,thế nhưng hôm nay ngươi chọc nhầm người rồi.

Vừa nói dứt lời,Tần Cối liền đạp một bộ pháp lướt nhanh đến cạnh hắn cánh tay phải tung ra một quyền.

Lý Kỳ Phong vô cùng kinh hãi nhưng vẫn kịp thời gạt tay ra đỡ đòn.

- Bành.

Thế nhưng lần này khác hẳn những lần trước đó,hắn bị đánh bay ra ngoài đập thẳng xuống đất rồi phun ra một ngụm máu.

Chưa hết,Tần Cối còn lao tới tung ra hai đòn cước như xé gió,trong tình huống này hắn chỉ còn cách lăn người để tránh khỏi cước pháp.

- Bùm..bùm.

Hai đòn đánh kia tuy không trúng đích nhưng đã tạo thành hai cái hố lớn ở nơi hắn vừa nằm,mức độ tàn phá này nhìn qua đã rợn người,nếu không phải hắn tránh được thì bây giờ e rằng không chết cũng trọng thương.

Lý Kỳ Phong nuốt xuống ngụm nước bọt một cách gian nan,mồ hôi của hắn ướt đẫm sống lưng,hắn không ngờ là tu sĩ khai điền cảnh lại mạnh đến mức này,trước đó hắn hoàn toàn cho rằng mình có thể đánh bại tu sĩ khai điền cảnh sơ cấp nhưng bây giờ nghĩ lại thì thật buồn cười.

Lý Kỳ Phong gần như không một chút do dự liền đạp bộ pháp để chạy trốn,tình huống này hắn nhận ra mình ở lại chỉ là ăn đòn.

- Hắc hắc,ngươi chạy được sao???

Tần Cối cũng đạp bộ pháp đuổi theo,bộ dạng vô cùng thong dong như đang đùa giỡn.

Lý Kỳ Phong đến bây giờ mới nhận ra được tên này cũng có một bộ võ kỹ thân pháp,tuy là chất lượng cuốn võ kỹ không bằng hắn nhưng cảnh giới của Tần Cối cao hơn,võ kỹ đương nhiên phát huy hiệu quả tốt hơn,biết là chạy không thoát nên hắn đành quay người lại tung đòn phản kích.

Tần Cối nhanh chóng tránh được rồi lại tung đòn phản kích khiến hắn phải chật vật chống đỡ.

Thế nhưng dù là cho hắn có mở hết thần thức ra tránh đòn thì vẫn trúng chiêu,thân thể của hắn tuy là mạnh mẽ ngang Tần Cối nhưng chân khí lại không nhiều bằng gã,mỗi một đòn tấn công của Tần Cối đều rất mạnh khiến hắn muốn phòng thủ cũng không được,chỉ có cách ôm đầu chịu đòn.

- Chết đi!!

Tần Cối đột nhiên hét lớn một tiếng rồi tung ra một cước cực mạnh khiến hắn bị đánh văng ra xa khoảng ba trượng,thân hình đập mạnh xuống đất,bụi đất bay lên mù mịt.

Lý Kỳ Phong lổm cổm bò dậy,khoé miệng còn trào ra một ngụm máu đỏ thẫm,đòn vừa rồi mạnh đến nỗi hắn đã bị trọng thương nội tạng,tay chân hắn đều bầm dập và có chỗ còn bị gẫy,bây giờ muốn cử động cũng vô cùng khó khăn.

Tần Cối khẽ phủi đi bụi bẩn trên y phục,gương mặt của gã như đấng bề trên nhìn về phía hắn khẽ nhếch mép:

- Phế vật,không biết tự lượng sức!!

Lý Kỳ Phong nghe xong sắc mặt càng thêm tái nhợt,tay hắn nắm chặt thành quyền gượng người đứng dậy.

Tần Cối lúc này cũng thấy giật mình vì sự gan lì của hắn,thấy hắn vẫn còn sức đứng dậy gã liền cười dữ tợn:

- Được lắm,coi như cũng có một chút dũng khí,hôm nay ta sẽ cho ngươi mở rộng tầm mắt,thế nào mới gọi là cao thủ thực sự.

Nói rồi Tần Cối vận pháp quyết khiến chân khí trong người tuôn ra bao trọn lên cánh tay,khẽ đạp một chân xuống đất gã bắn nhanh về phía hắn tung ra một quyền,miệng thì quát lớn:

- Phục hổ quyền.

Lý Kỳ Phong nhìn thấy trên trên tay Tần Cối chân khí bao phủ lên hư ảnh mờ ảo của con mãnh thú,nó đang gầm rú nhe nanh vô cùng dữ tợn lao về phía hắn như muốn xé tan kẻ địch.

- Võ kỹ tấn công??

Lý Kỳ Phong ngay trong đầu liền hiện ngay ra bốn chữ này.

Như đã nói từ trước,võ kỹ cũng phân ra làm nhiều loại,mà loại võ kỹ Tần Cối đang dùng hẳn là một loại võ kỹ thuộc loại tấn công,tăng sức mạnh của tu sĩ lên nhiều lần.

Nhìn quyền ảnh đang xé gió mà lao tới tâm trạng hắn lạnh đi phân nửa,nếu trúng phải đòn này e rằng hắn tám phần sẽ tàn phế.

Lý Kỳ Phong không hề do dự mà mà lùi lại phía sau.

- Hắc hắc,trốn được sao??

Tần Cối điên cuồng cười lớn,quyền ảnh không hề đổi hướng mà lao tới,đúng lúc này một âm thanh lười biếng vang lên:

- Dừng ở đây thôi!!

Kèm theo giọng nói kia là bốn luồng quyền khí không biết từ đâu mà đánh thẳng về phía Tần Cối khiến y giật nảy mình,không còn cách nào khác gã đành tung ra võ kỹ ngăn chặn chúng lại.

- Bành..bành..bùm..

Chân khí va chạm với nhau tạo nên âm vang rất lớn,thế nhưng võ kỹ không hổ danh là võ kỹ,chỉ với một quyền mà Tần Cối đã dễ dàng đánh tan bốn luồng quyền khí kia một cách dễ dàng,sắc mặt Tần Cối lúc này vô cùng khó coi,gã gằn giọng nói:

- Kẻ nào???

Lý Kỳ Phong cũng khá ngạc nhiên khi có người lại giúp mình,nhưng đến khi liếc nhìn sang thì hắn đột nhiên cảm thấy giật mình,ngay sau đó là phẫn nộ như muốn chửi thề.

Người kia không ai khác chính là Tuyệt Vô Mệnh.

Đáng nói là tên này không biết từ đâu ra, thế mà bây giờ y lại ngồi vắt chân trên một cái ghế,tay cầm cây quạt khẽ phe phẩy,bộ dạng vô cùng tức mắt,hơn nữa tên này hình như còn ngồi đây được một lúc lâu rồi.

- Là ngươi!!!

Tần Cối rít lên một tiếng đầy căm hận,hung quang trong mắt gã ngày càng đậm,ngoài ra còn một chút kiêng kỵ.

Phải biết rằng gã đã ở đây đánh nhau một lúc mà cũng không nhận ra có người ngồi xem ngay bên cạnh,hơn nữa cũng không biết vừa rồi thiếu niên xuất thủ như thế nào??

Tuyệt Vô Mệnh đập cánh quạt trên tay lại,y khẽ vươn mình một cái vẻ mặt không vui nói:

- Tên kia,đôi bên giao lưu võ học một chút thì được,cớ sao lại hạ sát chiêu với tiểu đệ của đạo gia ta??

- ** nó!!!

Lý Kỳ Phong không kìm được mà phát ra một câu đầy thô tục,tên này không ngờ đứng nhìn xem hắn bị đánh nãy giờ mà không giúp đỡ,cũng không lên tiếng,thế mà bây giờ mở miệng ra lại trực tiếp coi hắn như tiểu đệ không nên thân,bị người ta giáo huấn,bản thân lại nghĩa hiệp ra can ngăn,cơn giận này hắn thực sự nuốt xuống không được.

Tần Cối cũng tức giận không kém,nghĩ lại bản thân mình ra nông nỗi này đều do thiếu niên trước mặt ban tặng,thù cũ hận mới gom thành một chỗ,đột nhiên gã liếc nhìn xung quanh rồi nghiến răng nói:

- Tên khốn,các huynh đệ của ta đâu??

Tuyệt Vô Mệnh thoáng sửng sốt,không ngờ là tên này cũng là kẻ trọng tình nghĩa,thiếu niên khẽ mỉm cười bình thản đáp lại:

- Yên tâm,ta nhốt đám lâu la đó lại một chỗ rồi,một canh giờ nữa bọn chúng tự ra được.

Nghe thiếu niên nói vậy thần sắc của Tần Cối khẽ buông lỏng,đôi tay gã nắm chặt thành quyền hung hăng nói:

- Tiểu khốn kiếp,ngươi hại ta thê thảm như vậy,hôm nay ta sẽ đập cho ngươi một trận nên thân!!

Nói rồi Tẩn Cối cũng biết thiếu niên trước mặt khó chơi nên vận dụng ngay võ kỹ lao tới,vẻ mặt dữ tợn hét to:

- Chết đi!!

Tuyệt Vô Mệnh thấy vậy còn tức giận hơn,thiếu niên thô bạo mắng:

- ** ngươi!!!dám trộm đồ của đạo gia còn ngang ngược như vậy,hôm nay ta định ngươi chắc rồi.

Thiếu niên bắt chéo tay điều khiển pháp quyết miệng quát lớn một tiếng:

- Minh không quyền!!

Lập tức có năm đường quyền khí bắn thẳng về phía Tần Cối đang lao đến,những luồng quyền khí này rất chân thực,kình khí toả ra vô cùng mạnh mẽ khác hẳn lúc đánh với Lý Kỳ Phong,nếu trúng phải những đòn này chắc chắn sẽ bị thương không nhẹ.

Mắt thấy chưởng lực đánh tới,không còn cách nào khác Tần Cối đành phải dừng bộ pháp lại,võ kỹ trên tay tung ra đánh tan năm luồng kình khí kia.

- Bành..bành..bùm.

Khi tất cả khói bụi tan đi,Tần Cối mới kinh hãi thốt lên:

- Trận pháp??

Gã rốt cục cũng nhận ra thiếu niên kia dùng thủ đoạn gì để đối phó mình rồi,thủ đoạn tấn công quái dị như thế này chỉ có trận pháp sư mới có thôi.

Tần Cối bấy giờ mới nhìn lại xung quanh,không ngờ cả khu vực này đã bao phủ một tấm màng chắn ánh sáng từ bao giờ,y hoảng sợ nói:

- Đây là sát trận??

Tuyệt Vô Mệnh vẫn ngồi ung dung trên ghế,bộ dạng vô cùng thản nhiên gật đầu:

- Cũng có một chút hiểu biết đấy!!

Tần Cối nghe thiếu niên xác nhận liền không kìm được mà hít vào một ngụm lãnh khí,không ngờ gã hôm nay lại đụng trúng phải một tên trận pháp sư,mà trông tên này còn nhỏ tuổi hơn mình.

- Từ khi nào mà xuất hiện trận pháp sư trẻ như vậy?gã từng thấy trận pháp sư nhỏ nhất cũng chạc tuổi cha y,mà tên này??

Tần Cối run rẩy nói:

- Ngươi bố trí trận pháp này từ lúc nào??

Tuyệt Vô Mệnh ngước mặt lên thở dài,vẻ mặt vô cùng trang bức thuận miệng đáp:

- A,cũng không lâu lắm,chỉ là hơn chục cái hô hấp là xong.

- Ngươi nói láo,không thể có chuyện nhanh như vậy.

Tần Cối giận dữ quát lớn,vẻ mặt kia mười phần cho rằng tên này đang nói láo.

“Trận pháp sư không phải là bỏ rất nhiều thời gian mới có thể bày được một trận pháp hay sao??Tần Cối cũng từng xem người ta bày trận pháp,nhanh lắm cũng phải mất cả canh giờ,vậy mà tên này nói rằng chỉ mất chục cái hô hấp là xong”

Tuyệt Vô Mệnh liếc nhìn qua Lý Kỳ Phong rồi lại nhìn Tần Cối,thiếu niên khẽ thở dài một hơi,thần thái như cao nhân đắc đạo muộn phiền nói:

- Haiz,lại một tên chưa trải sự đời,một chuyện nhỏ như vậy đối với đạo gia bất quá chỉ là một cái nhấc tay,đâu có gì mà phải ngạc nhiên đến thế??

Vừa nói thân hình thiếu niên còn khẽ run rẩy như đang cố gắng kìm chế cảm giác đắc ý trong lòng,hận không thể kéo tới trăm ngàn vị khán giả.

Lý Kỳ Phong nhìn bộ dạng khoa trương của tên kia hận không thể xông lên tẩn cho y một trận.

Tần Cối thì lắc đầu hét lên một tiếng lớn:

- Ta không tin!!

Nói rồi gã triển khai thân pháp đến mức tận cùng,chân khí cũng tiêu hao một phần lớn tiếp tục thi triển võ kỹ về phía Tuyệt Vô Mệnh,dù sao gã cũng không tin một trận pháp bày bố trong thời gian ngắn thì có thể lợi hại được đến mức nào??

- Hừ,còn ngoan cố,đã vậy ta sẽ cho ngươi nếm mùi lợi hại!!

Thiếu niên tức giận nói,dường như với biểu hiện của Tần Cối khiến y không hài lòng.

Hai tay Tuyệt Vô Mệnh biến ảo càng nhanh,miệng thì hô lên một tiếng:

- Minh không quyền..Phục diên cước…

Ngay lập tức có hơn chục quyền,cước ảnh vây kín Tần Cối đồng loạt tấn công gã.

Sắc mặt Tần Cối trở nên hoảng sợ,những đòn tấn công này quá mạnh lại vô cùng nhiều khiến gã cảm thấy nguy hiểm,ngay lập tức gã thu hồi võ kỹ lại,hai tay chụm lại thét lên:

- Huyền Cang Tỏa.

Ngay lập tức có một tấm màng chắn bằng chân khí bao bọc xung quanh Tần Cối bảo vệ gã khỏi những đòn tấn công của Tuyệt Vô Mệnh.

- Bùm...bùm...bùm…

Những đòn tấn công va chạm với tấm màng chân khí của Tần Cối vang lên những âm thanh nổ lớn.

“Võ kỹ phòng thủ”

Lý Kỳ Phong thốt lên đầy kinh ngạc,hắn không ngờ là tên này còn có võ kỹ phòng thủ,mà ngẫm lại thì hắn cũng thấy đúng,tên này là nhi tử của thành chủ Hoa thành cơ mà,một thành trì lớn như vậy,thành chủ lại là người có tu vi mạnh mẽ,không lý do gì mà nhi tử y không có vài bộ võ kỹ trong người.

Tuyệt Vô Mệnh thấy Tần Cối thi triển võ kỹ cũng không lấy làm ngạc nhiên,thiếu niên tiếp tục điều khiển trận pháp ra tăng thêm số kình khí bắn về phía gã,khóe miệng nở một nụ cười châm chọc:

- Hừ,ta xem ngươi trụ được bao lâu!!

Quả nhiên khi thiếu niên vừa dứt lời thì Lý Kỳ Phong đã nhìn thấy Tần Cối sắp không chịu được nữa rồi,sắc mặt gã đỏ bừng đang dần trở nên tái đi,chân khí của tu sĩ khai điền cảnh trung cấp rất mạnh nhưng gã đã tiêu hao quá nhiều,nếu đổi lại là hắn thì sớm đã không trụ nổi đến bây giờ.

“Hóa ra đây mới là kẻ mang danh thiên tài sao”

Lý Kỳ Phong thoáng nhìn qua Tuyệt Vô Mệnh,chỉ thấy tên này thần sắc vẫn bình thản,không có gì là mệt mỏi cả,dù thiếu niên mới chỉ là khai điền cảnh sơ cấp.

- Bành..bành..bùm.

Cuối cùng sau khi trúng phải vô số kình khí như tên bắn tới thì tấm màng phòng thủ của Tần Cối cũng nứt nẻ rồi vỡ nát.

Tần Cối bị phản phệ phun ra một ngụm máu,số quyền khí,cước khí còn lại liên tục đánh vào người gã những đòn như vũ bão khiến y đổ gục xuống rồi bất tỉnh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.