Chiến Đấu Cho Ước Mơ

Chương 78: Chương 78: Huỳnh Thiếu Bảo




Thiếu niên này thân hình gầy gò,đôi mắt màu đen trong sáng,lông mày như kiếm,trên mặt mũi vẫn còn bộ dạng lem luốc bẩn thỉu,thiếu niên mặc một y phục mỏng manh có vài chỗ sờn rách,tà áo ngắn cũn cỡn như lâu rồi không thay,khắp người vẫn còn dính bụi đất giống như vừa đi làm ở đâu về.

Thiếu niên nghe nam tử thanh niên nói vậy gương mặt liền đỏ bừng bừng tức giận đáp:

- Không,ta không phải thằng con hoang,ta có cha.

Đám người xung quanh nghe xong liền cười rộ lên,nam thanh niên cười lạnh nói:

- Ngươi nói ngươi có cha,thế cha ngươi đâu,sao chúng ta chưa thấy hắn một lần nào.

Thiếu niên thoáng ngơ ngác nhưng vẫn nắm chặt tay kiên định đáp:

- Nương nói phụ thân đi chinh chiến phương xa,sẽ có ngày ông ấy trở về.

Nam thanh niên cười lớn:

- Hahaha,mẫu thân ngươi gạt ngươi rồi,phụ thân ngươi bỏ các ngươi,ngươi là đồ con hoang.

- Không,mẫu thân không bao giờ gạt ta,ta không phải con hoang...ta không phải..

Thiếu niên đỏ mắt hét lớn liên tục phản bác,giọng nói yếu ớt nhưng lại rất kiên định.

Nam tử thanh niên cười gằn lên dữ tợn nói:

- Con hoang chính là con hoang,các huynh đệ,lên..đập chết thằng con hoang này đi.

Nói rồi chính nam tử thanh niên lao lên đầu tiên,một gậy đập vào người thiếu niên,những người khác cũng lao vào một người một loại trang bị:gậy,côn,roi,xẻng...bọn họ đánh thiếu niên ngã xuống đất.

Đáng nói thiếu niên tuy là võ giả,trên người dắt một khúc cây gậy ở thắt lưng,thế nhưng lại không chống trả,y nằm ôm chặt lấy đầu,miệng thì không ngừng gân giọng lên phản bác:

- Không,ta không phải con hoang,ta không phải…

Thanh niên nam tử thấy y vẫn còn cãi cố liền hô lớn:

- Các huynh đệ đánh mạnh tay lên cho ta,thằng con hoang này da thô xương cứng,đánh vậy nó không đau đâu.

Đám người nghe thấy vậy càng dùng sức đánh đập lên người thiếu niên,gương mặt tràn đầy vui sướng.

- Haiz,thật ngốc.

Lão chủ quán khẽ thở dài một câu đầy thương cảm,Tuyệt Vô Mệnh cũng cảm thấy kỳ quái,y cũng lần đầu tiên gặp trường hợp như vậy nên ngạc nhiên nói:

- Thằng nhóc kia cao lớn như thế,lại là võ giả,thế mà bị người ta đánh đập,chửi mắng lại không phản đòn,thật khó hiểu??

Lão chủ quán liếc nhìn thiếu niên đang nằm co chịu đánh dưới đất trầm mặc một lúc rồi nói:

- Đại nhân có điều không biết,tiểu oa nhi kia là một đứa trẻ ngoan nhưng lại không có cha,ngày nào nó cũng đi đào mỏ suốt từ sáng sớm đến trưa,chiều lại ra đồng ruộng,cuối cùng lại vào rừng kiếm củi đến tối mới trở về.

- Chuyện cũng chẳng có gì thế nhưng nó vậy mà lại là một võ giả,thân thể khí lực lại mạnh hơn võ giả bình thường,đi đào mỏ cho đám quan binh tất nhiên được việc hơn người khác,đám thanh niên kia làm không bằng nó nên ganh ghét,cứ thỉnh thoảng lại chặn đường đánh một trận.

- Đứa nhỏ kia cũng thật ngốc,bị người ta đánh mà cứ im lặng không đánh trả,thế nên đám người kia cứ lấn tới,thỉnh thoảng lại mượn cớ trút lên người nó.

Tuyệt Vô Mệnh nghe xong liền hiểu ra,liếc nhìn thiếu niên lăn lộn dưới đất khẽ lắc đầu.

Thân thể võ giả tuy mạnh hơn người bình thường một chút thế nhưng cứ theo tình trạng này sợ là không chết cũng tàn phế,tuy nhiên thiếu niên cũng không có ý định ra cứu,dù sao đôi bên không có quen biết,hơn nữa cũng do môi trường sống thay đổi ít nhiều.

Kẻ yếu đuối,khó khăn trên thế giới này quá nhiều,nếu gặp ai cũng đưa tay giúp thì y chẳng phải là mệt chết,hơn nữa vì là thiên nhân sư nên thiếu niên biết,nếu tùy tiện giúp đỡ sẽ dính vào nhân quả,nhân quả có thể tốt,có thể xấu nhưng dính càng ít nhân quả càng tốt.



- Lão già,lão vì sao lại cứu ta??

Lý Kỳ Phong lúc này tuổi tác chỉ khoảng mười hai,hắn ngồi chễm trệ trên ghế sô pha,đôi chân gác lên mặt bàn,miệng còn ngậm một điếu thuốc lá phì phèo hỏi.

Lý Sơn đang ngồi chăm chú nghiên cứu cái gì đó trên mặt bàn,nghe hắn hỏi y liền buông bút xuống quay sang tức giận quát lớn:

- Thằng nhóc con,bỏ cái chân của ngươi xuống,vứt điếu thuốc lá ở mồm đi,nếu không đừng trách ta đuổi ngươi ra khỏi nhà,hơn nữa phải gọi ta là chú,ta đáng tuổi chú của ngươi đấy.

Lý Kỳ Phong thoáng sửng sốt,hắn ngay lập tức bỏ chân đang gác trên bàn xuống,điếu thuốc lá cũng bị hắn dập bỏ vào thùng rác,gương mặt vẫn có vẻ cợt nhả:

- Làm gì mà nghiêm túc thế lão già,lão vẫn chưa trả lời câu hỏi của ta.

Lý Sơn thoáng lắc đầu,xem ra vẫn không thể chỉnh được cái cách xưng hô của hắn,y thản nhiên nói:

- Cứu người,còn cần lý do sao??

Lý Kỳ Phong nghe xong liền không hài lòng,hắn bĩu môi nói:

- Ta không tin,làm gì có người như thế,lão nói một lý do đáng tin hơn đi.

Lý Sơn thoáng ngẩn người rồi thẳng thắn đáp:

- Cũng tốt.

Lý Sơn liếc nhìn hắn rồi nói tiếp:

- Có thế ngươi không biết,tình cờ ta có bắt gặp ngươi vài lần,tối đó vừa đúng lúc ta đi làm về,thấy ngươi lén lút rất khả nghi nên ta tò mò bám theo,không ngờ ngươi lại vào trụ sở cảnh sát báo án,khi ta hỏi ra thì rất ngạc nhiên,lúc đó ta chỉ nghĩ:ngươi là một đứa trẻ hư,nhưng vẫn còn cứu được.

- Sau đó thì ngươi biết rồi,ta cứu ngươi một mạng rồi mang ngươi về đây.

Lý Kỳ Phong hơi ngỡ ngàng về câu trả lời của Lý Sơn,hắn nghi hoặc nói:

- Lão không sợ đám người kia trả thù??

Lý Sơn nghe được câu này lên cười phá lên kiêu ngạo nói:

- Trả thù,haha,đố bọn chúng dám có suy nghĩ này,ta chính là nhà khảo cổ đắt giá nhất ở trong nước,xung quanh ta có rất nhiều người đang âm thầm bảo vệ,có cho bọn chúng tiền cũng không dám làm gì ta.

Lý Kỳ Phong thoáng ngẩn người đầy kinh hãi,hắn đột nhiên nghiêm nghị nói một câu:

- Lão không sợ ta bán đứng lão??

Lý Sơn liếc nhìn hắn thêm một lần rồi lộ vẻ kỳ quái:

- Thằng nhóc ngươi??

- Thế nào,lão không sợ??

Lý Sơn thoáng lắc đầu bình thản đáp:

- Nếu là phúc thì không phải là họa,nếu là họa thì không thể tránh,ta cứu ngươi chỉ vì ta cho rằng ngươi có thể cứu được,trên đời này có rất nhiều kẻ lấy oán báo ân,thế nhưng cũng không thể vì vậy mà lạnh lùng bỏ qua những người đang gặp khó khăn.

- Ta cứu ngươi chỉ vì trong lòng ta muốn thế,có thể sau này ta bị ngươi hại chết thì cũng tuyệt không hối hận,con người sống trên đời thì hãy làm những việc bản thân mình nên làm,nếu ai cũng lo sợ người mình giúp đỡ lừa dối phản bội,không dám chìa tay giúp đỡ nhau,vậy xã hội này có phải đáng buồn lắm hay không,mọi người ai ai cũng vô cảm như vậy thì chỉ có thể gọi là con,không gọi thể là người được.

Lý Kỳ Phong nghe Lý Sơn nói một hồi như vậy liền rơi vào trầm tư,y hắng giọng nói tiếp:

- Tất nhiên trên đời có việc mình có thể làm và không thể làm,ta có thể cứu ngươi vì ta tin chắc bọn họ không dám đụng đến ta,hơn nữa sau này ngươi cũng không phải lo sợ bọn chúng trả thù nữa.

- Chẳng hạn như ngươi đi đường gặp một người đang đuối nước,mà ngươi lại không biết bơi thì sẽ làm thế nào,ta không bảo ngươi nhảy xuống cứu người bởi vì như thế là hai người cùng chết,đó không phải anh hùng,đó là ngốc.Thay vào đó ngươi có thể gọi người khác cứu,hoặc nếu bình tĩnh thì có thể tìm khúc cây hay vật có thể nổi ném cho người ta.

- Cứu người cũng phải nhìn xem mình có đủ khả năng không,nếu không đủ ngươi có thể không cứu,dù sao ngươi sợ chết thì cũng chẳng ai trách mắng ngươi quá đáng cả,không làm được anh hùng xả thân vì người khác thì làm một người bình thường cũng được.

Lý Sơn nói một tràng dài đến khô cả họng,sau cùng gã đi đến vỗ vai hắn một cái nghiêm nghị nói:

- Từ từ mà suy nghĩ,ta đi nấu cơm đây,đúng rồi,ta đã đăng ký cho ngươi vào một trường trung học,sáng mai hãy đi học đi.

Lý Kỳ Phong đang trầm ngâm suy nghĩ,nghe vậy liền ngẩn người tức tối nói:

- Học hành gì,ta không đi học.

- Ngươi phải đi,nếu không ta sẽ đuổi ngươi ra khỏi nhà.

Giọng nói của Lý Sơn vọng lại,ngữ khí cứng rắn không hề khiêm nhường.



- Này,ngươi ngẩn ngơ cái gì đấy??

Tuyệt Vô Mệnh khẽ vỗ vào mặt hắn khi thấy hắn cứ ngẩn người ra.

Lý Kỳ Phong ngơ ngác trong ký ức sực tỉnh lại,thấy thiếu niên kia đã bị đám người đánh đến bất động vẫn không dừng lại,hắn đứng phắt dậy hô lớn:

- Dừng tay.

Vừa dứt lời Lý Kỳ Phong đạp bộ pháp lao đến mạnh mẽ như lão hổ,hắn đánh văng mấy tên kia ra ngoài.

Nam thanh niên thấy hắn đáng sợ như vậy liền hoảng sợ bỏ chạy,đám người kia cũng bỏ chạy theo.

Lý Kỳ Phong đi đến cạnh bên người thiếu niên lấy trong người ra một viên đan dược ra rồi cho vào miệng y,thế nhưng vừa mới đưa đến cửa miệng thì thiếu niên đã tỉnh lại.

Thiếu niên ngồi dậy,biết là hắn vừa giúp mình giải vậy liền rụt rè nói:

- Đại ca ca,ngươi thật lợi hại,đa tạ đã cứu ta.

Lý Kỳ Phong thoáng kinh ngạc,hắn không ngờ là thiếu niên này có thể tỉnh lại ngay lúc này nhưng vẫn gật đầu thuận miệng đáp:

- Không có gì,ngươi ăn cái này vào đi,nó sẽ giúp ngươi trị thương.

Thiếu niên khẽ lắc đầu chất phác nói:

- Ta không thể nhận của đại ca được,mẫu thân của ta nói không được tùy tiện nhận đồ của người khác.

Lý Kỳ Phong nghe vậy lại càng sửng sốt,hắn bình thản nói:

- Nhận lấy đi,yên tâm,ta không lấy tiền của ngươi đâu.

Thiếu niên vẫn lắc đầu cương quyết nói:

- Không được,mẫu thân mà biết sẽ mắng ta,hơn nữa huynh xem...ta đâu có bị thương??

Vừa nói thiếu niên vừa vạch tay áo của mình lên,khi thấy trên tay mình có vài vết bầm tím thiếu niên liền kéo xuống xấu hổ giải thích:

- A..cái này không phải,cái này là do ta vấp ngã,không liên quan đến bọn họ.

Lý Kỳ Phong nhìn thấy vậy thì sắc mặt trở nên khiếp sợ,phải biết rằng thiếu niên này bị bọn họ đánh đập một hồi,vậy mà trên người chỉ có vài vết bầm tím ngoài da,không hề có chảy máu,nếu đổi lại là hắn thì cũng không thể bình an như vậy được.

“Thiếu niên này là quái vật gì,thân thể mạnh như vậy”

Tuy trong đầu nó mối nghi ngờ thật lớn nhưng hắn cũng không tùy tiện nói ra mà mỉm cười nói:

- Ta tên là Kỳ Phong,tiểu huynh đệ,ngươi tên là gì??

- Đệ tên là Huỳnh Thiếu Bảo.

Thiếu niên cười ngây ngô đáp.

- Tốt,Thiếu Bảo tiểu huynh đệ,vào đây ngồi với ta một lát.

Nói rồi Lý Kỳ Phong chìa tay kéo thiếu niên đứng dậy,Huỳnh Thiếu Bảo tuy rất muốn từ chối nhưng thấy hắn vừa giải vây giúp mình,lại còn nhiệt tình như vậy nên cũng không dám từ chối đành đi theo hắn.

Lý Kỳ Phong dẫn thiếu niên vào liền giới thiệu:

- Tên này tên là Vô Mệnh,cùng là bằng hữu với ta.

Huỳnh Thiếu Bảo ngượng ngùng thấp giọng nói:

- Chào Vô Mệnh đại ca.

- Ừm.

Tuyệt Vô Mệnh khẽ gật đầu coi như là chào hỏi.

Lý Kỳ Phong cũng không phải quản đến y,hắn lấy một cái bánh bao đưa cho Thiếu Bảo nói:

- Này Thiếu Bảo huynh đệ,ngươi ăn đi cho nóng.

Huỳnh Thiếu Bảo khẽ xua tay lắc đầu nói:

- Không,ta không ăn,các huynh ăn đi,ta không đói.

Vừa nói xong thì dưới bụng thiếu niên vang lên một loạt tiếng kêu khiến y đỏ bừng mặt,Lý Kỳ Phong lắc đầu cười:

- Nhận lấy đi,hôm nay là ta mời đệ ăn,cũng không lấy tiền của đệ.

Huỳnh Thiếu Bảo nghe đến đây cũng không còn lý do từ chối nữa mà nhận lấy cái bánh cho ngay vào miệng,hắn thấy vậy liền gọi thêm bánh bao cho thiếu niên,giọng ôn hòa nói:

- Ăn từ từ thôi,chỗ này còn rất nhiều.

Thiếu niên ăn được hai cái bánh,coi bộ vẫn còn thòm thèm nhưng lại ngẩng đầu lên nói:

- Phong đại ca,ta có thể mang mấy cái bánh theo không,mẫu thân của ta vẫn chưa ăn cơm.

Lý Kỳ Phong thoáng ngạc nhiên,hắn gật đầu nói:

- Không có vấn đề gì,đệ cứ ăn thoải mái,hôm nay ta mời đệ mà,muốn mang bao nhiêu bánh về cũng được.

Huỳnh Thiếu Bảo nghe hắn nói như vậy liền xúc động,gương mặt nhem nhuốc của thiếu niên đỏ bừng nói:

- Đa tạ Phong đại ca,huynh đối với ta thật tốt.

Trong suy nghĩ của Huỳnh Thiếu Bảo,ngoài nương thân của mình ra thiếu niên chưa thấy người lạ nào đối xử tốt như vậy với y.

Lý Kỳ Phong khẽ gật đầu,hắn hỏi:

- Thiếu Bảo huynh đệ,nhà của ngươi ở đâu??

Huỳnh Thiếu Bảo buột miệng nói:

- Nhà của đệ ở Thôn...a..không đúng..

Thiếu niên xấu hổ đáp:

- Xin lỗi Phong đại ca,cái này ta không nói được,mẫu thân ta không cho ta nói.

Lý Kỳ Phong ngẩn người đầy nghi hoặc,hắn cũng hỏi vấn đề này nữa mà nói sang chuyện khác:

- Không sao,vừa này tại sao đệ không đánh trả bọn họ vậy,bọn họ muốn bắt nạt đệ mà.

Tuyệt Vô Mệnh nghe đến đây thoáng liếc nhìn thiếu niên,y cũng tò mò về vấn đề này.

Huỳnh Thiếu Bảo khẽ gãi đầu ngập ngừng nói:

- Chuyện này đệ có thể nói..mẫu thân của đệ có dặn là không được bắt nạt những người yếu hơn mình.

- Cái này??

Tuyệt Vô Mệnh hai người liếc nhìn nhau với ánh mắt kinh ngạc,thiếu niên này có vẻ như là một đứa ngốc,hơn nữa mẫu thân của y nói cái gì y cũng nghe sao??

Lý Kỳ Phong lộ vẻ kỳ quái nói tiếp:

- Không bắt nạt kẻ yếu là tốt,thế nhưng mẫu thân không nói với đệ là người khác đánh đệ trước thì được đánh trả à??

Huỳnh Thiếu Bảo gật đầu lia lịa nói:

- Có,mẫu thân đệ nói có thể đánh trả,thế nhưng mà đệ khỏe lắm,hơn nữa bọn họ đánh đệ cũng không có đau,thế nên đệ mặc kệ bọn họ giả vờ ngất một chút cho đám người đó bỏ đi,nhưng mà không hiểu vì sao hôm nay đệ giả vờ ngất rồi mà bọn họ vẫn đánh.

Nói đến đây thiếu niên liền gãi đầu,sắc mặc ngây ngô tỏ ra rất khó hiểu.

Lý Kỳ Phong hai người liếc mắt nhìn nhau xuýt nữa thì bật cười ra tiếng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.