*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
- Thiếu Bảo đệ đệ, lần trước ngươi bắt được ngũ sắc thiểm thử ở đâu vậy??
Tuyệt Vô Mệnh vừa đi vừa hỏi, bọn họ bây giờ đang trên đường thẳng tiến vào khu rừng, dù sao nếu đi đường chính trở ra bây giờ chắc chắn là không đi được rồi, chỉ còn cách vào chỗ cũ rồi đột phá ra ngoài thôi.
Huỳnh Thiếu Bảo giật mình kinh ngạc nói:
- Huynh hỏi cái này sao?? đệ bắt nó ở trên thửa ruộng của mình.
Thiếu niên nghe vậy liền tỏ ra kích động, y nói:
- Trước tiên đệ dẫn ta đến chỗ đó đi.
Lý Kỳ Phong nghe đến đây liền chen vào nói một câu:
- Bây giờ không phải chúng ta nên trốn ra ngoài sao, ngươi còn ra ruộng làm gì??
Tuyệt Vô Mệnh nhìn hắn với ánh mắt coi thường nói:
- Không phải lúc nãy ta đã kể với ngươi rồi sao, ngũ sắc thiểm thử chỉ có thể sống ở những nơi có nguồn linh khí tinh khiết, nơi nó sinh sống chí ít cũng phải có linh mạch hạ phẩm.
- Cái gì?? linh mạch??
Lý Kỳ Phong hô lớn lên một tiếng, bộ dạng của hắn lúc này trông vô cùng thất thố.
Một mỏ linh thạch và một cái linh mạch đều có sự tương đồng, đó chính là chúng đều được hình thành từ linh khí thiên địa, trải qua vô tận năm tháng mới hình thành, đáng nói là mỏ linh thạch thì có nhiều tạp chất còn linh mạch thì không.
Linh mạch được uẩn dưỡng từ linh khí thiên địa thuần khiết nhất mà thành, cho dù chỉ là một linh mạch hạ phẩm cũng phải mất chí ít ngàn năm mới hình thành, độ quý giá này vượt xa một cái mỏ linh thạch, vậy mà tên này nói ở đây có một mỏ linh mạch??
Lý Kỳ Phong nghĩ đến đây hô hấp trở nên dồn dập, hắn vội vã nói:
- Thiếu Bảo đệ đệ, ngươi trước đưa chúng ta ra thửa ruộng mà đệ nói bắt được con thiểm thử kia đi.
Huỳnh Thiếu Bảo thoáng sững sờ, thiếu niên không hiểu vì sao hai vị ca ca lúc này lại muốn ra ruộng, thế nhưng nhớ lời mẫu thân dặn nên y đành ngoan ngoãn đi trước dẫn đường.
Lý Kỳ Phong đi phía sau kích động nói:
- Này, chúng ta thật sự sẽ tìm thấy một mỏ linh thạch thật ư,không phải nó rất quý hiếm sao, chúng ta như vậy mà cũng gặp được.
Tuyệt Vô Mệnh khẽ lắc đầu, y liếc nhìn Huỳnh Thiếu Bảo đi đằng trước nghiêm nghị nói:
- Người may mắn không phải chúng ta, mà là hắn.
- Thiếu Bảo??
Lý Kỳ Phong ngơ ngác nói, hắn nghĩ lại một lát dường như cũng cảm thấy đúng, thiếu niên kia tuy rằng đơn thuần đến mức ngốc nghếch nhưng vận may của y quả thật đáng sợ.
“Đi nhặt củi thì vô tình nhặt được tài khí cấp cao, đi làm ruộng thì bắt được ngũ sắc thiểm thử, hơn nữa khả năng cao phía dưới mảnh ruộng của thiếu niên lại có linh mạch, ở đây có bao nhiêu là phàm nhân, có bao nhiêu là thửa ruộng, vậy mà linh mạch lại ở ngay dưới ruộng của thiếu niên ngốc này”
Tuyệt Vô Mệnh thản nhiên nói:
- Khí vận chi tử, ngươi từng nghe nói chưa??
Thấy hắn cứ ngơ ngẩn mãi không trả lời, thiếu niên đành phải giải thích:
- Khí vận chi tử hiểu nôm na là gần như là sủng nhi của thiên địa, là hạng người mang đại khí vận trong người, đi đến bất cứ đâu cũng dễ gặp vận may hơn người khác, hơn nữa mệnh của những người này rất cứng, rất khó ngã xuống giữa đường.
- Khi một người nào đó khí vận đặc biệt cực thịnh thì có khi không cần đi đâu cũng có vận may ập đến, ngồi ăn cơm cũng có bảo vật rớt trúng người, lạc vào đảo hoang cũng có thiên tài địa bảo để ăn,…
Lý Kỳ Phong càng nghe tên này nói thì càng trở nên ngơ ngác, hắn run giọng nói:
- Còn có người như vậy??
Tuyệt Vô Mệnh lạnh nhạt đáp:
- Đương nhiên là có, tuy rằng người có đại khí vận không nhiều nhưng theo ta được biết, ở đại lục này chí ít cũng có hơn hai mươi người cùng tầm tuổi như chúng ta mang đại khí vận, và thiếu niên ngốc kia cũng là một người trong số đó.
Lý Kỳ Phong khó khăn lắm mới nuốt xuống một ngụm nước bọt, hắn tò mò nói:
- Vậy ngươi nói xem, ta có phải trông rất giống người mang đại khí vận không??
Tuyệt Vô Mệnh liếc nhìn hắn với ánh mắt kỳ quái rồi cười khẩy:
- Ngươi ấy à, ta xem chừng là cũng có đấy, nhưng mà là khí vận sao chổi, đi cùng ngươi quá chừng xui xẻo, có ngày không biết chừng còn chết oan!!!
Lý Kỳ Phong nghe đến đây liền ngơ người trong giây lát, sau khi hiểu ý tứ của thiếu niên thì hắn đỏ bừng mặt mắng to:
- Ngươi mới chính là sao chổi, chính ngươi mới là kẻ mang vận xui đến cho ta.
Tuyệt Vô Mệnh hung hăng đáp trả:
- Thì đúng rồi còn gì, từ ngày ta đi cùng ngươi vận xui cứ liên tục kéo đến, bổn đạo gia uy vũ bao nhiêu, đi cùng ngươi toàn bị đuổi chạy trối chết, thật là xui tận mạng.
Hắn cười lạnh nói:
- Những chuyện đó còn không phải tại ngươi, tại ngươi cướp lấy bản đồ của mấy lão già nên mới bị đuổi giết, rồi chính ngươi cướp huyền kiếm của người ta nên mới bị chặn đường, lão già kia truy sát chạy trối chết vào đây, rồi tại ngươi tò mò cứ đòi đi thăm dò, cuối cùng chọc phải một con địa hạt hổ??
Tuyệt Vô Mệnh nghe đến đây ánh mắt liền đỏ bừng bừng gân giọng mắng to:
- Nãi nãi nhà ngươi, còn không phải cuối cùng bảo dược rơi vào tay ngươi hay sao, hơn nữa ta đoạt huyền kiếm có bằng thù giết con của lão già kia không, ta đoán lão ta chính là đến tìm ngươi, cuối cùng khi ta nói đi xem động tĩnh không phải chính ngươi cũng hưởng ứng hay sao, còn gây ra tiếng động khiến yêu thú phát giác chính là ngươi, tất cả là tại ngươi!!
- Tại ngươi, ngươi mới chính là sao chổi??
- Ngươi im đi, nếu ta là sao chổi thì ngươi chính là sao quả tạ, làm ta phải gánh thêm quả tạ ngươi đến còng lưng..
- Là ngươi.
- Không..chính ngươi!!
Lý Kỳ Phong hai người bọn họ cứ cãi nhau chí chóe như vậy, Huỳnh Thiếu Bảo thì cứ đi đằng trước dẫn đường, cũng không can thiệp về phía sau, rốt cuộc sau khi đi hơn một nén nhang thì bọn họ cũng tới nơi.
- Hai vị đại ca, đây chính là thửa ruộng của đệ, con thiểm thử kia cũng được bắt ở nơi này.
Huỳnh Thiếu Bảo chỉ vào thửa ruộng của mình nói.
Lý Kỳ Phong liếc nhìn về phía thiếu niên chỉ, đây là một mảnh ruộng khoảng một sào(*), có điều mật độ linh khí ở đây hình như mạnh hơn chỗ khác một chút, ngoài ra cũng không có gì khác lạ, hắn nhìn về phía Tuyệt Vô Mệnh chờ xem tên này định làm thế nào.
(*) một sào = 360m2
Tuyệt Vô Mệnh cũng không để hắn chờ lâu, thiếu niên lập tức nhảy xuống thửa ruộng, lấy trong nhẫn trữ vật ra một cái la bàn bát quái rồi đặt xuống đất.
Lý Kỳ Phong dùng thần thức nhìn vào cái la bàn kia thì trông thấy cũng không có gì đặc biệt.
Bên trên la bàn bát quái có tám chữ cổ: càn, tốn, khảm, cấn, khốn, trấn, ly, đoài.
Chúng phân biệt thành tám vị trí xung quanh cái la bàn, ngoài ra ở giữa còn có cực đồ âm dương cùng với hai cái kim chỉ hướng, trông chẳng khác nào cái đồ dùng lừa gạt của mấy lão thầy bói của địa cầu cả.
Tuy nhiên chỉ trong tích tắc sau hắn liền nhìn thấy có điều kỳ lạ xảy ra, cái la bàn này vậy mà tự động hút những linh khí xung quanh vào bên trong.
Chỉ khoảng nửa khắc sau, la bàn tự động sáng lên, tám chữ cổ kia cũng sáng rực theo, cái kim vốn bất động ở giữa cũng bắt đầu xoay tròn.
Khi cái kim kia dừng lại thì nó chỉ vào hai chữ: chữ Cấn và chữ Ly.
Tuyệt Vô Mệnh nhặt cái la bàn lên cất vào nhẫn trữ vật rồi bắt đầu di chuyển, thiếu đi về phía tây bắc bảy bước rồi lại đi về phía đông năm bước, cuối cùng y dừng lại thản nhiên nói:
- Chính là nơi này..
Lý Kỳ Phong với Huỳnh Thiếu Bảo cũng đi đến theo, hắn ngẩn người hỏi:
- Ngươi nói linh mạch chính là ở dưới này..
Tuyệt Vô Mệnh khẽ gật đầu, y dùng thần niệm chuyển trong nhẫn ra một cái máy công cụ khá lớn khiến Lý Kỳ Phong hai người bọn họ giật nảy mình.
Cái máy này có hình thù vô cùng cổ quái, nó có một đầu mũi lớn dạng xoắn ở dưới, phía trên có vẻ như là buồng để lái, chỗ này đủ rộng cho hai người ngồi.
Lý Kỳ Phong càng nhìn kỹ cái máy đồ vật này thì lại càng kinh ngạc đến ngẩn người, đây chẳng phải là một sản phẩm khoa học sao, ở đây cũng có người nghiên cứu lĩnh vực này??
Hắn tò mò nói:
- Cái thứ này ngươi lấy ở đâu vậy??
Tuyệt Vô Mệnh đắc ý đáp:
- Cái đồ chơi này ngoài ta ra không ai có nó đâu, được rồi, tất cả lên đi.
Nói rồi tên này bắt đầu ngồi lên phía trên, Lý Kỳ Phong và Huỳnh Thiếu Bảo cũng nhảy lên theo, khu vực này vốn dĩ chỉ đủ hai người ngồi, bây giờ thêm một người nên có vẻ hơi chật một chút.
Tuyệt Vô Mệnh lấy ra hơn một ngàn viên linh thạch hạ phẩm rồi cho vào cái lỗ nhỏ trên máy, cái này Lý Kỳ Phong có thể hiểu cái máy này nó dùng linh thạch để hoạt động.
Sau khi cho linh thạch vào xong thiếu niên lại nhấn một cái nút, lập tức trận pháp trên cái máy khởi động tạo thành một cái màng chắn vô hình xung quanh bọn họ, tránh khi xuống dưới bụi đất bắn vào người.
Cuối cùng thiếu niên khởi động cái máy lên rồi bắt đầu khoan thẳng xuống đất, tốc độ này vô cùng nhanh.
Lý Kỳ Phong ngơ ngác như không thể tin được, cái máy này đào nhanh vậy mà vận hành rất êm, hơn nữa lớp đất được đào ra cũng theo cái vòi xoắn mà rẽ ra ngoài, thứ này thậm chí còn tốt hơn đồ của địa cầu hắn ấy chứ.
Huỳnh Thiếu Bảo nhìn ra ngoài với ánh mắt háo hức vô cùng ngạc nhiên, thiếu niên chưa từng được trải nghiệm điều tuyệt vời thế này bao giờ, gương mặt hưng phấn không thôi.
Cái máy tiếp tục đào, còn bọn họ thì chìm càng sâu xuống lòng đất, tuy nhiên trận pháp này cũng có công dụng phát sáng, thế nên bọn họ vẫn nhìn thấy mọi thứ xung quanh.
- Mười trượng, năm mươi trượng..một trăm trượng.
Càng xuống dưới này hắn lại càng cảm nhận được mật độ linh khí trở nên dày đặc, hơn nữa lại còn rất tinh khiết.
Cuối cùng sau khi xuống sâu hơn hai trăm trượng dưới lòng đất, bọn họ rốt cuộc cũng nhìn thấy một cái linh mạch thật lớn, nó giống như một cái củ nhân sâm cỡ lớn đang tỏa ra vô số linh khí cực kỳ thuần khiết.
Chỉ cần đứng ở đây thôi Lý Kỳ Phong cũng cảm nhận được linh khí đang thẩm thấu qua từng lỗ chân lông đi vào trong cơ thể của hắn.
- Đây là linh mạch hạ phẩm??
Lý Kỳ Phong lẩm bẩm nói, hô hấp như nghẹn lại.
Tuyệt Vô Mệnh khẽ gật đầu, ánh mắt thiếu niên lúc này cũng trở nên sáng rực.
Huỳnh Thiếu Bảo trông thấy như vậy lại cảm thán:
- Một cây củ cải thật lớn, không ngờ ở bên dưới thửa ruộng của đệ lại có một cây củ cải lớn như thế này!!
- Củ cải??
Lý Kỳ Phong hai người nghe thấy vậy liền bật cười lên ha hả, hắn còn gật đầu nói:
- Đúng..đúng..haha, Thiếu Bảo đệ, lần sau đệ nhìn thấy cây củ cải như thế này nhớ gọi cho ta nhé!!
Huỳnh Thiếu Bảo cũng không nhận ra là hắn có ý trêu chọc mình, trái lại y còn gật đầu đáp ứng.
Tuyệt Vô Mệnh hắng giọng lại, sắc mặt đột nhiên trở nên nghiêm nghị nói:
- Thiếu Bảo đệ,ta hỏi một câu, cha đệ có để lại lời nhắn gì cho đệ không, đại khái là có cho đệ một quyển sách, hay có bắt đệ học thuộc rất nhiều chữ không??
Huỳnh Thiếu Bảo nghe đến đây thì bỗng ngẩn người, thiếu niên cũng không ngờ vị ca ca này cũng biết chuyện đó.
Chuyện này mẫu thân từng dặn y là không được nói cho bất cứ người nào khác, thế nhưng trước khi đi mẫu thân lại nói rằng phải nghe lời hai vị ca ca, nghĩ đến đây thiếu niên mới gật đầu đáp:
- Có, khi đệ lên mười tuổi, đột nhiên có một nam tử trẻ tuổi xuất hiện trong đầu đệ, người này truyền cho đệ rất nhiều chữ vào đầu, sau đó đệ kể cho mẫu thân nghe thì nương liền nói đó là phụ thân của đệ, và dặn đệ phải học thuộc tất cả những gì phụ thân dạy.
Tuyệt Vô Mệnh nghe đến đây thì ánh mắt khẽ lóe sáng, y gật đầu nói:
- Vậy tốt rồi, bắt đầu từ bây giờ chúng ta sẽ ngồi lại chỗ này một thời gian, đệ cũng ngồi đây, thuận theo những gì phụ thân đệ hướng dẫn về tu luyện rồi làm theo nhé.
Huỳnh Thiếu Bảo nghe vậy liền gật đầu, Tuyệt Vô Mệnh lại lấy trong nhẫn trữ vật ra một lọ đan, đưa cho Thiếu Bảo một viên nói:
- Đệ ăn viên kẹo này vào đi, nó sẽ giúp đệ được no bụng để tu luyện.
- Đa tạ Vô Mệnh đại ca.
Tuyệt Vô Mệnh cũng đưa cho hắn một viên,Lý Kỳ Phong đương nhiên nhận ra đây là tích cốc đan, hắn không hề nghĩ nhiều mà cho luôn vào miệng.
Khi đã sắp xếp xong xuôi, Tuyệt Vô Mệnh lại đào khu vực này thành một căn hầm nhỏ, sau cùng thiếu niên lại thấy chưa đủ tiếp tục bày thêm một trận pháp tụ khí, khi trận pháp vừa kích hoạt, nó khiến linh khí nơi này dày đặc như sương mù, hơn nữa vì là ngay bên cạnh linh mạch nên lượng chân khí cực kỳ thuần khiết.
Lý Kỳ Phong hít vào một hơi, ánh mắt lộ ra vẻ thèm thuồng, hắn ngay lập tức ngồi xuống bắt đầu tu luyện.
Tuyệt Vô Mệnh cũng ngay lập tức ngồi xuống tu luyện, Huỳnh Thiếu Bảo thấy hai vị đại ca nhắm mắt hết rồi đành phải ngồi xuống thu luyện theo.