*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Khóe miệng Lý Kỳ Phong nhếch lên một nụ cười khinh bỉ,hắn phun một ngụm nước bọt còn dính chút máu xuống đất rồi đáp:
- Bớt xàm ngôn đi,còn muốn ta đi theo thứ rác rưởi như ngươi,ngươi quá tự đề cao chính mình rồi.
- Nếu ngươi đã muốn chết sớm như vậy thì ta thành toàn cho ngươi!!
Gương mặt Trương Bác tối xầm lại,gã không ngờ đến nước này mà hắn vẫn hung hăng nhục mạ gã,trong cơn giận dữ Trương Bác liền quát lên:
“Loạn hình di ảnh”
Cùng với tiếng của Trương Bác vang lên thì dưới chân gã lóe lên luồng khí màu trắng,thân hình gã di chuyển vô cùng xảo diệu và kỳ quái nhưng chỉ trong tích tắc đã tiếp cận hắn.
“Nguy rồi”
Lý Kỳ Phong thầm kêu lên một tiếng hoảng loạn,dù hắn vẫn luôn chú ý đến hành động của Trương Bác nhưng vẫn không ngờ được tốc độ của y lại nhanh đến như vậy.
Lý Kỳ Phong vung kiếm lên nhằm chặn thế tấn công của y nhưng Trương Bác lại cười nhạt,gã điểm nhẹ đầu ngón chân đã nhảy lên cao thoát khỏi phạm vi của kiếm,chưa hết gã còn tung ra hai đòn cước nhanh như chớp.
Mặc dù trông thấy đòn tấn công của gã nhưng Lý Kỳ Phong vẫn không kịp phản ứng.
- Bịch..bịch...bụp,…rắc..
Hai âm thanh vang lên trầm thấp nhưng vô cùng có lực,Lý Kỳ Phong lại trúng thêm hai đòn mạnh mẽ vào lồng ngực,lần này Trương Bác cố ý nhắm vào đúng vết thương cũ của hắn,dù thân thể hắn đã từng được rèn luyện nhưng chắc hẵn đã bị gãy xương sau đòn đánh vừa rồi.
Thân ảnh hắn bị văng ra xa ba thước,thanh kiếm trên tay cũng bị tuột ra,cả người hắn đập mạnh xuống đất khiến máu văng ra tung tóe.
- Ộc..ọa...
Lý Kỳ Phong lại phun ra một ngụm máu nữa khiến thân thể của hắn càng trở nên yếu ớt và hư nhược,cú va đập vừa rồi lại khiến hắn gãy thêm hai cái xương sườn,hắn chống tay xuống đất gượng người đứng dậy cắn răng nói hai chữ:
- Võ kỹ…
- Hahaha,cuối cùng thì ngươi cũng không phải ngu ngốc lắm.
Trương Bác vừa cười vừa đắc ý nói:
- Đã lâu lắm rồi mới có người khiến ta phải dùng đến nó,ngươi chết cũng không oan đâu.
Đây vốn là con bài tủ sát chiêu của Trương Bác,nhờ có nó mà gã có thể đánh bại võ giả cùng cấp thậm chí vượt cấp một cách dễ dàng,hơn nữa nếu gã đã lật bí mật của mình ra thì chắc chắn sẽ không để cho người nhìn thấy nó được sống.
Khi nghe thấy Trương Bác nói ra thì không chỉ hắn mà ngay cả hai thiếu nữ kia cũng vô cùng khiếp sợ,Lý Kỳ Phong có thể không biết giá trị của quyển võ kỹ này nhưng hai nàng lại vô cùng hiểu rõ.
Ở trên thế giới này,nếu công pháp giúp võ giả và tu sĩ tăng cảnh giới và sức mạnh thì võ kỹ chính là thứ giúp tu sĩ bổ trợ và khuếch đại sức mạnh đó thêm nhiều lần,nếu một người tu luyện võ kỹ thành thạo thậm chí còn có thể vượt cấp chiến đấu.
Có rất nhiều những loại võ kỹ khác nhau,mỗi một trong số chúng đều ẩn chứa kỹ thuật riêng.
“Bách bộ di ảnh” là tên của bộ võ kỹ này,nó không phải là một bộ võ kỹ tăng sức mạnh mà là một loại thân pháp võ kỹ giúp tăng tốc độ di chuyển của người sử dụng lên gấp nhiều lần,hơn nữa đây là một bộ thân pháp võ kỹ so với các loại võ kỹ khác còn hiếm gặp và đắt đỏ hơn.
Võ kỹ đáng lẽ ra chỉ có tu sĩ khai điền cảnh mới có thể sử dụng được bởi vì đa số chúng rất khó học và tiêu hao rất nhiều chân khí,nhưng Trương Bác có thể sử dụng được nó chứng tỏ gã là một kẻ không tầm thường,nếu Nhị Cẩu là thiên tài về kiếm đạo thì Trương Bác là quái tài về võ học,hơn nữa y lại là một kẻ xảo trá và khôn ngoan.
Lý Kỳ Phong mặc dù khá kinh ngạc nhưng hắn cũng không vì thế mà hoảng loạn,thoáng thở ra một hơi trọc khí,hắn phun ra một ngụm máu ứ đọng ở cổ họng rồi hung hăng giơ ngón tay giữa lên nói:
- Lảm nhảm hơi nhiều đấy,muốn lấy mạng ta thì phóng ngựa qua đây,đại gia mày tiếp hết!!!
Sắc mặt Trương Bác trở nên vừa trắng vừa đỏ,hắn rống giận lao đến thét lớn:
- Chết..
Nhìn thấy Trương Bác đang lao về phía mình,Lý Kỳ Phong thả hết thần thức ra cuối cùng cũng nhìn thấy hướng di chuyển của “bách bộ di ảnh”.
Vì không còn vũ khí trên tay nên hắn liền thủ sẵn một tư thế mà mình thông thuộc nhất,Lý Kỳ Phong hạ thấp trọng tâm xuống,hai tay hắn thủ trước mặt và che phần đầu và ngực,đây là cách thủ thế cơ bản của những tay đấm bốc chuyên nghiệp và nó cũng là cách thủ mà hắn cho rằng là hiệu quả nhất.
Trương Bác cũng khá bất ngờ với đòn thế kỳ lạ của hắn,gã tung ra hai cước đều bị hắn đỡ được nhưng điều đó càng khiến gã hăng máu,gã lại tiếp tục sử dụng võ kỹ lướt qua lướt lại công kích liên tục miệng thì hét lớn:
- Chết đi đồ khốn,cái miệng tiện của ngươi đâu rồi,sao không đánh trả đi,hahaha...
Trước đòn thế hung hăng như vũ bão của Trương Bác thì hắn tựa như một cây cỏ dại trước gió,nó đang lung lay xiêu vẹo tưởng chừng như có thể ngã bất cứ lúc nào nhưng lại vô cùng kiên cường.
Mặc cho đối phương đang cuồng bạo,đôi chân của hắn vẫn di chuyển nhịp nhàng theo phương hướng tấn công của gã,nhưng dù là hắn tránh được những chỗ hiểm yếu nhưng công kích của Trương Bác vẫn rất mạnh,mỗi một đòn đánh khiến đôi tay và thân thể của hắn tê rát như bị vụt bằng chiếc roi da.
Nếu cứ liên tục như vậy thì Trương Bác còn hao tổn chân khí nhanh hơn nhưng chân khí và thể lực của hắn đã đến giới hạn rồi,nếu là trong trạng thái sung túc thì hắn sẽ trụ thắng nhưng với tình hình hiện tại thì không được,chỉ sợ rằng không quá chục cái hô hấp nữa thì hắn đã bị hết chân khí,đến lúc đó thì cách cái chết cũng không xa.
Đột nhiên hắn bỗng ngẩn người:
“Ta biết nhưng hắn không biết a...”
Lý Kỳ Phong cắn răng chịu đau nhưng trong lòng đã lóe lên một ý nghĩ lớn mật,hắn cười lớn hung hăng mắng mỏ:
- Haha,đồ chết bầm,ngươi gáy nghe hay lắm nhưng còn khuya mới đánh trúng đại gia,cho ngươi tầm quất thêm một trăm năm nữa cũng không chết được ta,hắc hắc..thoải mái quá..mạnh tay lên cháu trai…
Trương Bác đang hung hăng tung cước nghe hắn chửi bới ngoài mặt vô cùng tức giận nhưng trong lòng lại có phần chột dạ.
Võ kỹ thân pháp của gã sử dụng so sánh với võ kỹ khác có phần khác biệt,nó tiêu tốn một lượng lớn chân khí,dù cho y là cao thủ tụ khí đỉnh phong cũng không cầm cự được lâu dài,thoáng quan sát về phía Lý Kỳ Phong đang chật vật chống đỡ thì gã lại càng hoảng loạn hơn.
Phải biết rằng tên khốn kia so với y còn tiêu hao nhiều chân khí và thể lực hơn gấp mấy lần mà đến tận bây giờ vẫn chưa gục ngã,cứ có vài lần y tưởng rằng hắn đã sắp gục rồi nhưng hắn lại tiếp tục bùng nổ,không thể đo lường được lúc nào hắn mới cạn kiệt thực sự.
Điều không tưởng tượng nổi đó là hình như hắn có thể nhìn ra được phương hướng di chuyển của gã để tránh chỗ yếu hại,gã không cho rằng hắn đã mở ra thần thức vì nếu nghĩ như vậy chắc hẳn là mình bị điên,y cho rằng đó là bí mật của hắn.
Càng nghĩ trống ngực của Trương Bác lại càng đập dữ dội vì hưng phấn và thèm khát,nó chứng tỏ bí mật của hắn vô cùng lớn,nếu gã mà chiếm được thì cơ hội đoạt được danh ngạch trong cuộc tuyển chọn sắp tới sẽ càng nắm chắc hơn vài lần.
“Phải nghĩ cách dụ hắn mới được”
Nghĩ là làm,Trương Bác không tấn công nữa mà thả lỏng người lướt nhẹ rút lui ra cách hắn khoảng hai trượng,gã làm bộ phủi bụi trên y phục rồi cười lớn rồi bắt đầu buông lời châm chọc:
- Con rùa rút cổ ngươi...có giỏi thì đừng trốn tránh nữa,..đánh nhau một trận như nam nhân xem nào..cái thứ rác rưởi…
Là một thiếu niên nam tử,nhất là vào độ tuổi này rất khó có ai có thể chịu được những lời nhục mạ đó ngay của chính y cũng không,Trương Bác lúc này mặc sức chửi bới chẳng khác những thiếu phụ bán rau ngoài sạp.
Nếu là người khác thì sẽ không dùng cách này nhưng với kiểu người như Trương Bác thì có thể,gã vừa chửi vừa múa may khiêu khích hắn.
Có vẻ như những lời chửi bới của y nhanh chóng đã có tác dụng,chỉ thấy mặt mũi Lý Kỳ Phong đột nhiên đỏ bừng như say rượu,ánh mắt sắc bén như chịu một bức xúc lớn,cuối cùng hắn bỏ tư thế phòng thủ,hai tay buông lỏng thậm chí còn phun một ngụm máu ứ đọng tức tối gào lên:
- Con ** *** cố nhà mày nói ai là phế vật,có ngon thì nhào vô *** đây tiếp hết,loại phế vật như ngươi không đủ tư cách để đại gia phải trốn tránh…
Trương Bác thấy thế ánh mắt đột nhiên trở nên hung ác nào để cho hắn kịp phản ứng,nhìn thấy hắn không phòng thủ nữa thì gã đã chớp lấy cơ hội thúc dục thân pháp lên đến cực hạn,phạm vi khoảng cách tận hai trượng mà chỉ trong tích tắc y đã tiếp cận hắn rồi tung ra một cước sát chiêu.
- Hắc hắc,...đồ ngu xuẩn..đi chết đi…
Sắc mặt Lý Kỳ Phong trở nên hoảng hốt,ở khoảng cách như thế này hắn chỉ có thể nghiêng người khiến đòn đánh của Trương Bác sượt qua mặt mình.
Trông thấy thần sắc của hắn thì gương mặt của Trương Bác càng trở nên ngoan độc,gã tung thêm một cước nữa vào ngực hắn,đòn đánh này như thanh búa tạ nện vào ngực khiến hắn phun ra một ngụm máu lớn,thân hình hắn lảo đảo như diều đứt dây đang theo quán tính như sắp ngã xuống đất.
Thế nhưng còn chưa chấm dứt,Trương Bác lúc này xoay người trong tích tắc lại tung thêm một cước kết liễu nhắm thẳng vào mặt hắn.
“Tam cước liên hoàn”
Đây là con bài tẩy cuối cùng của Trương Bác mà hắn luôn giấu kín,nó là đòn tất sát cuối cùng mà gã đã tốn rất nhiều năm mới luyện thành.
Nhìn thấy đòn tấn công đoạt mạng đó ánh mắt của Lý Kỳ Phong đột nhiên phát sáng,khóe miệng đang rướm máu cũng nở nụ cười khiến cho Trương Bác chợt rùng mình,nó giống như một con lang thú đang chờ con mồi của mình sơ sẩy để tấn công vậy.
Chỉ trong chớp mắt Lý Kỳ Phong ghìm chặt một chân ra đằng sau trụ lại để khiến thân hình của mình không bị đổ ngã,đôi chân của hắn sau bao nhiêu ngày đứng tấn đã phát huy tác dụng,chỉ với một chân trụ mà hắn có thể làm một động tác nghiêng người hoàn mỹ để thoát khỏi đòn tất sát của Trương Bác.
Sau khi thoát khỏi nguy hiểm,hắn không rút lui mà còn đạp mạnh chân sau bật cho người thẳng lên lao về phía trước,đôi tay nắm chặt song quyền rồi tung ra một nắm đấm mạnh mẽ như xé gió về phía Trương Bác quyết không để cho gã tiếp đất.
- Bốpppp….
Đòn tấn công đánh thẳng vào gò má phải của Trương Bác trong sự ngỡ ngàng của y,nó khiến khóe miệng gã văng ra máu,gương mặt thì nghiêng hẳn sang bên trái.
- Không thể???
- Bốppp…
Trương Bác vừa mới thốt lên chưa kịp dứt lời đã lĩnh trọn thêm một cú đánh,gò má trái của gã lại trúng một cú đấm rất vang khiến gã lại phun ra một ngụm máu và gãy mất hai cái răng.
Thế nhưng như vậy vẫn chưa phải là tất cả,ánh mắt Lý Kỳ Phong trở nên hung ác,gương mặt hắn lúc này vô cùng dữ tợn,tay quyền siết chặt,chân khí tất cả dồn vào nắm đấm rồi tung ra một cú nốc ao hoàn mỹ miệng thì lẩm bẩm:
- Kết thúc…
Trong cơn choáng váng khiến biểu cảm của Trương Bác lúc này vô cùng chân thực,gương mặt của hắn đột nhiên trở nên sợ hãi méo mó,ý thức của gã muốn tránh đòn tấn công của hắn nhưng hiện tại đầu óc của y đang bị choáng váng,cả thân thể đang rơi trên không trung do mất đà nên không thể phản ứng mảnh may.
- Bụp….ppp….phụtttt….
Cuối cùng nắm đấm của hắn đã chạm đích,đòn tấn công chí mạng này khiến Trương Bác bị hất văng lên cao và triệt để mất ý thức,máu của y văng ra tung tóe trên không,thân thể của y rơi nặng nề xuống đất cách hắn tận hai trượng.
Cả người của hắn cũng như thoát lực,giọng nói của hắn có phần hơi nặng nề:
- Ngươi có “tam cước” thì đại gia mày cũng có “tam quyền”...haha…
Nói xong Lý Kỳ Phong cũng không trụ được nữa mà đổ gục xuống đất vì kiệt sức.