Chiến Dịch Sử Thi [Đại Mộng Sơn Hải Vũ Trụ]

Chương 14: Chương 14: Chăm sóc người bệnh




Dịch: argetlam7420

Nữ tu sĩ đời nào chịu nghe Cơ Cừu giải thích, thở dốc chống tay xuống đất định đứng dậy, “Tên biến thái khốn nạn vô liêm sỉ, dám phá hỏng danh dự của ta.”

Người ta hay nói “Con thuyền nát vẫn còn ba cân đinh”, nữ tu sĩ mặc dù bị thương rất nặng, nhưng tu vi linh khí nàng vẫn rất cao, lo sợ bị nàng ta giết, Cơ Cừu vội vàng tránh né, cùng lúc đó cao giọng hô, “Ta lúc trước chỉ là để cứu ngươi, ngươi ngàn vạn lần đừng có hiểu nhầm.”

Nói rồi hắn chạy thẳng đến nấp sau một cây đại thụ gần đó, quay đầu nhìn lại, chỉ thấy nữ tu sĩ vẫn chưa thể đứng dậy, thân thể nàng đã không còn chút sức lực, đang nằm nghiêng trên mặt đất, há miệng thở dốc.

Cơ Cừu nhân cơ hội giải thích, “Ngươi lúc trước bị rơi xuống hồ, là ta lội xuống hồ kéo ngươi vào bờ. Thấy ngươi không hít thở được do cổ họng bị nghẹn nên ta đành phải xốc ngược ngươi lên chạy, định ép cho ngươi nôn hết nước đờm ra, nhưng không cẩn thận nên lại kéo tụt xuống quần ngươi xuống. Ngay lúc ta đang giúp người mặc lại chỉnh tề thì ngươi lại tỉnh. Sau đó đúng khi ta đang cởi áo băng bó vết thương cho ngươi thì ngươi cũng lại tỉnh đấy chứ, nên xin ngươi đừng hiểu nhầm ta.”

Hiểu nhầm sinh ra thường là do ăn nói không chuẩn, câu cú lộn xộn. Cơ Cừu mặc dù giải thích vội vàng, nhưng diễn đạt rất chuẩn xác, câu từ logic, hợp tình hợp lý, nữ tu sĩ mặc dù cực kỳ xấu hổ nhưng sau khi nghe hắn giải thích thì cũng tin tưởng lời hắn nói, không còn hận Cơ Cừu nữa, nhưng trên mặt nàng vẫn tỏ ra rất đau khổ, chẳng biết là do vết thương đau hay là do đã cùng hắn có tiếp xúc da thịt mà thương tâm nữa.

Thấy nàng như vậy, Cơ Cừu lại vội vàng nói, “Ta thật không hề nhân cơ hội sàm sỡ ngươi, lúc ngươi rơi xuống nước đúng phải cái hồ có mãng xà chiếm cứ, ta cõng ngươi chạy thoát thân, mãng xà đuổi theo phía sau, tình thế nguy cấp, ta cũng không để ý nhiều, càng không thể để ngươi ở lại nơi đó cho mãng xà ăn thịt được.”

Nghe Cơ Cừu nói thế, nữ tu sĩ ngẩng đầu nhìn hắn, ánh mắt phức tạp.

“Ngươi bị thương rất nặng, vết thương chảy máu không ngừng, ta không giúp ngươi băng bó vết thương thì ngươi sẽ chết đó“.

Nữ tu sĩ không nói gì, nhìn qua sườn phải của mình, lại nhìn đống lửa cách đó không xa, biết Cơ Cừu nói không ngoa, liền đẩy người lùi về sau, dựa vào một tảng đá vô lực ngồi xuống.

Mắt thấy nữ tu sĩ đã không còn địch ý, Cơ Cừu từ phía sau thân cây đi ra, “Lời ta nói đều là sự thật, lúc trước con mãng xà đuổi theo chúng ta bị Bạch Hạc của ngươi mổ một phát trọng thương, đuổi theo chúng ta hơn mười dặm mới chết hẳn, thi thể của nó ta hẳn vẫn còn ở đó, nếu ngươi không tin ta dẫn ngươi đi xem.”

Nữ tu sĩ nâng tay phải lên khoát khoát tay, tỏ ý nói hắn không cần nói nữa, rồi lại uể oải nhắm mắt, há miệng thở dốc.

Ngay lúc Cơ Cừu định quay về bên cạnh đống lửa, nữ tu sĩ lại mở mắt ra, “Tiểu Bạch đâu?”

“Hả? Cái gì cơ?” Cơ Cừu nghi ngờ.

“Bạch Hạc của ta đâu?” nữ tu sĩ hỏi.

Cơ Cừu không trả lời, hắn vốn tưởng rằng mình không cần nói thì nữ tu sĩ cũng tự hiểu là con Bạch Hạc kia đã chết, nhưng nữ tu sĩ vẫn nhìn hắn, chờ hắn trả lời.

“Chết rồi.” Cơ Cừu nói.

Cơ Cừu nói xong, nữ tu sĩ thương tâm nhắm mắt, kì thực nàng đã đoán được kết quả, chỉ là không muốn chấp nhận hiện thực, hy vọng xuất hiện kỳ tích.

“Nó bị trúng mấy mũi tên, cánh bị thương, chân cũng bị người ta chặt đứt một cái, “ Cơ Cừu nói, “Nhưng mà nó thực sự rất trọng nghĩa, vốn nó đã sắp chết, nhưng thấy con mãng xà đang đuổi theo cắn ta và ngươi, nó liền cố hết sức lực còn lại bay tới mổ trọng thương con mãng xà, nếu như không có nó thì ta và ngươi đều sẽ phải bỏ mạng.”

Nữ tu sĩ vốn đang thương tâm, nghe Cơ Cừu nói thế càng xúc động không kìm nén nổi nữa, giơ tay lên che mặt, nghiêng đầu khóc nghẹn ngào.

Khóc lóc sẽ khiến hít thở không thông, lại thêm thương tâm quá độ nên nữ tu sĩ chẳng mấy chốc lại ngất đi.

Cơ Cừu thấy vậy liền chậm chạp trở lại bên đống lửa, lấy một cây đuốc hơ hơ bụi rậm, lúc này trời đã tối om, trong núi có nhiều muỗi và côn trùng, đốt lửa chẳng những có thể sưởi ấm mà còn có thể xua đuổi côn trùng.

Lần tiếp theo nữ tu sĩ tỉnh lại thì đã là canh hai, Cơ Cừu đang ngồi bên đống lửa lim dim ngủ, nghe được nữ tu sĩ có tiếng động lạ liền mở mắt kiểm tra, phát hiện nàng ta đang dựa vào tảng đá cố gắng đứng lên, liền vội dừng tiến lên trước định đỡ.

Nữ tu sĩ nhíu mày nhìn lại hắn, vẻ mặt nghiêm túc, Cơ Cừu chỉ đành phải lúng túng rút tay về, cúi đầu nhìn đi chỗ khác.

Nữ tu sĩ mất máu quá nhiều, đứng lên rất khó khăn, sau khi đứng lên định thử di chuyển, nhưng bước chân rất lảo đảo.

Lo lắng nàng ngã vào đống lửa, Cơ Cừu theo bản năng tiến lên đỡ, lần này nữ tu sĩ không còn nhìn hắn chán ghét nữa, bất đắc dĩ để hắn đỡ mình đi.

Mắt thấy nữ tu sĩ yếu ớt không có sức, không thể đi lại, Cơ Cừu tốt bụng khuyên nhủ, “Ngươi bị thương rất nặng, đi không nổi đâu, cứ ngồi xuống nghỉ đã.”

Nữ tu sĩ chỉ đành phải ngồi xuống, Cơ Cừu lấy từ trong bao quần áo ra một quả táo đưa tới, “Ngươi có đói bụng không?”

Nữ tu sĩ lắc đầu không tiếp.

“Ngươi cũng đừng quá đau lòng.” Cơ Cừu trấn an.

Nữ tu sĩ thở dài, “Tiểu Bạch hiện đang ở đâu?”

“Ở ven hồ, “ Cơ Cừu giơ tay chỉ hướng nam, “Ngươi yên tâm đi, những con mãng xã kia mặc dù to lớn nhưng không nuốt nổi Bạch Hạc của ngươi đâu, đợi đến khi ngươi có thể đi lại, ta sẽ dẫn ngươi đi tìm nó.”

Nữ tu sĩ gật đầu đồng ý, sau đó hỏi, “Ngươi là người ở đâu?”

“Ta tên là Cơ Cừu, tới từ Vân Dương thành.” Cơ Cừu nói.

“Tại sao ngươi lại đến đây?” Nữ tu sĩ hỏi tiếp.

“Ta phải đến Trấn Hồn Minh, vừa hay đi qua nơi này.”

“Ngươi là người được chọn?” Nữ tu sĩ quan sát Cơ Cừu từ trên xuống dưới.

Cơ Cừu lắc đầu, “Không phải, con trai của Vân Dương thành chủ Cơ Đông Dương là Cơ Hạo Nhiên mới là người được Trấn Hồn Minh chọn, ta là đi theo hắn.”

“Ngươi là thư đồng của hắn?” Nữ tu sĩ hỏi.

Cơ Cừu lại lắc đầu, “Không không, Vân Dương thành chủ Cơ Đông Dương là Tam gia của ta, con trai ông ấy cũng chính là thúc thúc của ta, ta với hắn là họ hàng.”

Nữ tu sĩ ánh mắt nghi ngờ nhìn Cơ Cừu, Cơ Cừu mặc quần áo có vẻ không giống con em quý tộc Vân Dương thành.

Cơ Cừu bị nữ tu sĩ nhìn phát sợ, ngượng ngùng cười hỏi, “Thế còn ngươi, ngươi là người nào a? Tại sao lại bị thương?”

Nữ tu sĩ không trả lời Cơ Cừu, mà quay đầu nhìn về phía con lừa cạnh đó, “Thúc của ngươi hiện đang ở đâu?”

“Cái hồ nước nọ không chỉ có một con mãng xà, thúc thúc và hai người khác bị mãng xà đuổi theo phải bỏ chạy, chúng ta bị tách ra rồi...”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.