Chiến Dịch Sử Thi [Đại Mộng Sơn Hải Vũ Trụ]

Chương 20: Chương 20: Dũng cảm không sợ




Dịch: argetlam7420

Nửa đêm canh ba, trong căn nhà hoang bốn bề là rừng núi, đột nhiên xuất hiện âm thanh lạ khiến Cơ Cừu sởn cả gai ốc, nên biết rằng bên trong gian phòng đó chỉ có mỗi xác chết, vậy âm thanh đó từ đâu mà ra?

Nín thở lắng nghe thì phát hiện thật sự có tiếng bước chân đi lại, âm thanh này tựa như tiếng đế giày cọ sát với nền đất: “Xoạt... xoạt... xoạt...”

Dưới tình thế cấp bách Cơ Cừu định thắp đèn lên, nhưng lại nhớ ra đèn dầu đã đốt hết. Gian phòng này không có cửa sổ nên không thể trèo ra cửa sổ được, may là giữa gian phòng bên cạnh với chỗ hai người ở có một cái cửa, trước khi nghỉ ngơi hắn đã dùng gậy chặn cửa phòng lại.

Tiếng bước chân không đều, vừa đi một chút lại dừng, lắng tai nghe thì phát hiện tiếng bước chân đang đi về phía cửa phòng.

“Xác chết vùng dậy!” Trong đầu Cơ Cừu thoáng hiện lên hình ảnh xác chết tự di chuyển vô cùng kinh khủng.

Nhưng vào lúc này, Kỷ Linh Nhi bên cạnh đột nhiên động đậy.

Cơ Cừu đang hoảng sợ lại bị giật mình, hắn vội vàng xoay người nhìn, chỉ thấy Kỷ Linh Nhi vẫn chưa tỉnh lại, mà là trong lúc ngủ mơ trở mình thôi.

Thấy nét mặt của Kỷ Linh Nhi có vẻ rất đau đớn, Cơ Cừu đưa tay sờ trán Kỷ Linh Nhi, phát hiện rất nóng, Kỷ Linh Nhi đã lên cơn sốt rồi.

Kỷ Linh Nhi trở mình khiến giường gỗ phát ra tiếng kẽo kẹt, tiếng động vang lên, tiếng bước chân ở phòng bên cạnh cũng đột nhiên dừng lại.

Có tiếng bước chân làm Cơ Cừu sợ, tiếng bước chân ngừng lại Cơ Cừu càng sợ hơn. Không biết kiếp trước hắn gây ra hoạ gì mà lần này ra ngoài không biết tại sao luôn gặp phải đủ thứ chuyện xui xẻo. Nếu cứ bị thế nữa, thì e chưa kịp tới Trấn Hồn Minh thì nửa đường đã bị hù chết.

Đợi thêm một chút, tiếng bước chân lại xuất hiện, vẫn là di chuyển về phía cửa phòng.

“Xoạt... xoạt... xoạt...” Cơ Cừu không dám thở mạnh, nghiêng đầu lắng nghe, tiếng bước chân lại càng nặng nề hơn. Những xác chết trước đó hắn dịch chuyển đã sớm cứng ngắc, lần này sát vách vang lên âm thanh y như tiếng xác chết cứng ngắc chuyển động.

Sau một lúc, tiếng bước chân đã tiến tới gần cửa phòng, ngoài tiếng bước chân nặng nề ra thì còn có tiếng vật nặng va chạm vào khung cửa.

Cửa căn phòng này là kiểu khoá trong, không thể đóng cửa từ bên ngoài được. Trước đó lúc hắn di dời đám xác chết, trong đó có một cái xác rất cao to, chẳng lẽ thật sự là xác chết vùng dậy? Lúc đi lại không biết cúi đầu nên trán nó mới đụng vào khung cửa?

Vào giờ phút này, Cơ Cừu có cảm giác sống một ngày như dài cả năm. Nếu như trước đó không di chuyển xác chết thì tốt rồi, sau khi di chuyển đều thấy rõ dáng vẻ của mỗi người, hiện tại trong đầu hắn chỉ toàn là nét mặt dữ tợn kinh khủng của xác chết cao lớn kia thôi.

“Cạch, cạch, cạch...”

Mỗi tiếng vang lên khiến lòng Cơ Cừu càng sợ hãi hơn, chuyện quái gì đang xảy ra vậy chứ?! Sớm biết như vậy, thà ngủ ngoài trời còn hơn.

Một lúc sau, âm thanh va chạm cuối cùng cũng biến mất, tiếng bước chân nặng nề lại xuất hiện, có vẻ nó đã ra khỏi gian phòng và đang di chuyển ra bên ngoài.

Ngoài phòng có vài cái bàn ghế, trong lúc xác chết đi lại có khả năng đụng phải ghế, tiếng ghế nghiêng đổ vang lên lần thứ hai khiến tim Cơ Cừu đập loạn xị cả lên. Lần này thật sự không nên ra ngoài với Cơ Hạo Nhiên, một đường đi chỉ toàn là sợ chết khiếp, ai mà chịu nổi chứ, người được Trấn Hồn Minh lựa chọn chính là đám Cơ Hạo Nhiên, những việc này hẳn là phải xảy ra với đám người Cơ Hạo Nhiên mới đúng chứ, ba người bọn họ đi cùng nhau, ít ra còn có bạn đồng hành.

Nghĩ đến đây, hắn đột nhiên nhớ tới những việc liên tiếp xảy ra thế này có phải là Trấn Hồn Minh đang thử thách đám người Cơ Hạo Nhiên hay không, nhưng hắn lại nhanh chóng bỏ đi cái suy nghĩ ấy. Có hai nguyên nhân, thứ nhất những chuyện trước kia gặp phải không phải do con người làm ra, thứ hai là được Trấn Hồn Minh lựa chọn là đám người Cơ Hạo Nhiên chứ không phải hắn.

Phía bên ngoài, tiếng bước chân vẫn cứ tiếp tục. Căn cứ vào tiếng bước chân chuyển động cho thấy, xác chết kia cũng không có di chuyển về hướng gian phòng của hắn và Kỷ Linh Nhi, mà là từ từ đi về hướng cửa chính.

Nhận thấy được điểm này, Cơ Cừu thở phào nhẹ nhõm, nhưng hắn lại cảm thấy buồn bực và chán nản. Tuy rằng tu vi thấp kém nhưng dù sao hắn cũng là người Luyện khí, lúc gặp phải nguy hiểm lại làm con rùa rúc đầu, ngay cả việc ra ngoài xem cũng không có can đảm, sau này nếu bị lan truyền ra bên ngoài, chẳng phải sẽ làm trò cười cho thiên hạ sao.

Cho dù chỉ có một người biết chuyện này, nhưng sau mỗi khi hắn nhớ tới cũng sẽ không tránh khỏi hoài nghi bản thân, thậm chí mặc cảm tự ti.

Con dao phay đang nằm trên bàn, hắn cầm lấy dao phay, hít thật sâu để lấy can đảm.

Quên đi, thêm một chuyện chi bằng bớt một chuyện, vẫn là đừng mở cửa thì hơn.

Lại hít một hơi thật sâu. Không được, không thể làm con rùa rúc đầu, càng sợ hãi thì càng phải vượt qua, không thể ngay cả can đảm đối mặt với nỗi sợ cũng không có.

Nhưng mà hắn đâu chỉ có một mình. Còn Kỷ Linh Nhi đang bị thương nằm trên giường nữa, nhỡ xảy ra chuyện gì sẽ liên luỵ đến nàng.

Không được, không thể vì nhát gan mà tìm cớ được. Chỉ là xác chết vùng dậy thôi mà, đi ra ngoài chém chết nó. Nếu như tình huống hôm nay hắn cũng dám xông ra, vậy thì sau này mặc kệ gặp phải chuyện kinh khủng thế nào cũng sẽ không sợ hãi nữa.

Xông ra? Được, xông ra!

Nghĩ đến đây, Cơ Cừu nắm chặt dao phay, dùng một chân đá văng cây gậy chắn cửa xuống, mở cửa phòng ra, hô to một tiếng rồi xông ra ngoài.

Sau khi đi ra ngoài lại phát hiện tình huống ở đây không hề giống như hắn tưởng tượng. Bên ngoài thật sự có xác chết nhưng không phải xác chết đang đi mà là đang nằm. Một con sói dữ đang đứng ở bên cạnh xác chết, dốc sức cắn cánh tay của xác chết lôi đi.

Hoá ra trước đó nghe được tiếng động là do con sói tha xác chết gây ra, nó kéo xác chết ra tới khung cửa thì bị mắc kẹt cho nên mới tạo ra âm thanh như vậy.

Cơ Cừu thấy thế lập tức giơ đao phay lên chạy tới phía con sói tức giận mắng to: “Ta chém chết mi đồ chó chết, ai bảo mi dám làm ta sợ, dám làm ta sợ này...”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.