Dịch: Thích ăn bánh bao
Biên: argetlam7420
Xua tan nguy hiểm, áp lực cũng biến mất. Cơ Cừu mệt mỏi suy yếu, sau khi ngã xuống đất mọi thứ trước mắt trở thành màu đen, suy nghĩ hỗn loạn như muốn ngất đi.
Lúc này nếu nhắm mắt lại ngất đi chắc chắn là chuyện rất dễ dàng, điều này có thể giúp hắn tạm thời quên đi đau đớn sau lưng nhưng Cơ Cừu lại không dám ngất đi, bởi vì vết thương sau lưng hắn đang chảy rất nhiều máu. Nếu hiện tại mà ngất đi, vết thương không được băng bó thì máu tươi sẽ tiếp tục chảy ra.
Cắn chặt hàm răng, cố nén đau đớn nỗ lực đứng lên, do vết thương nằm sau lưng và nơi này lại không có gương, cho nên hắn không nhìn thấy được tình trạng vết thương, chỉ đành phải cởi áo khoác của gã thủ lĩnh mang bội kiếm ra, gấp lại rồi khoác lên vai quấn chặt lấy vết thương.
Nhưng sau đó hắn lại phát hiện vết thương vẫn tiếp tục chảy máu, máu chảy càng nhiều Cơ Cừu càng suy yếu, mê man. Trên người hắn vẫn còn một ít Kim Sang Dược nhưng nó là để dành cho Kỷ Linh Nhi sử dụng, dưới tình thế cấp bách chỉ có thể lục lọi tìm trong người đám sơn tặc, cố gắng tìm ra những loại thuốc có thể dùng được.
Tiếc là đám sơn tặc này chỉ mang một số đồ linh tinh chứ không mang theo Kim Sang Dược cầm máu.
Nếu như không thể cầm máu, hậu quả là sẽ chết vì mất máu. Trong tình trạng bất lực này đột nhiên hắn nhìn thấy đống lửa, trước đó đống lửa này đã cháy được một thời gian rồi, dưới đống lửa còn sót lại rất nhiều tro tàn.
Dân nghèo không có thuốc bôi, nếu bị thương chảy máu ngoài da thường sẽ dùng than tro thoa lên vết thương, có thể thử dùng than tro cầm máu.
Nghĩ vậy, hắn vội vàng tiến đến bên cạnh đống lửa, đẩy củi gỗ đang cháy và than lửa qua một bên, cởi áo đang quấn chặt vết thương ra sau đó nghiêng người với ra đằng sau thoa than tro lên vết thương.
Sau đó Cơ Cừu nằm xuống hôn mê bất tỉnh, không phải vì tinh thần đã thả lỏng mà là vì than tro quá nóng, khi nằm xuống giống như bị bào cách* vậy, đau nhức tận xương, cộng thêm vết thương tiếp xúc với than tro, đau đớn tăng lên gấp đôi khiến hắn đau đến mức hôn mê bất tỉnh.
*bào cách (dùng sắt nung đỏ đốt da người, đây là một kiểu tra tấn thời xưa)
Một lát sau do đống củi gỗ ban nãy hắn dời sang bên bốc cháy, lan xém tới cạnh khiến hắn giật mình tỉnh lại.
Sau khi tỉnh lại Cơ Cừu chỉ cảm thấy đầu óc mê man, gắng gượng ngồi dậy, nghiêng đầu nhìn lại phát hiện không thấy vết máu mới chảy ra nữa, không cần nói cũng biết vết thương sau lưng đã được cầm máu.
Một tên trong đám sơn tặc có mang một con dao găm theo bên người, Cơ Cừu dùng con dao găm rạch quần áo của sơn tặc ra, chịu đựng đau nhức mà băng bó vết thương lại. Trước đó hắn bị chém một đao từ trên xuống, vết thương nằm thẳng một đường, quấn chặn ngang có thể giúp miệng vết thương khép lại phòng ngừa vết thương lại chảy máu.
Lần lượt quấn từng vòng bịt vết thương, mỗi lần quấn đều đụng tới miệng vết thương làm hắn đau đớn đến mức dạ dày co thắt như muốn nôn mửa.
Cơ Cừu quấn đến khi hắn thấy khó thở mới dừng lại, Cơ Cừu cầm lấy miếng vải rách nát trên mặt đất lau chùi mồ hôi lạnh và vết máu trên người hắn, sau đó ném vào trong đống lửa.
Trước đó áo ngoài đã bị sơn tặc chém nát, trên đó còn dính rất nhiều máu, cho nên không thể mặc lại được chỉ có thể đốt đi rồi thay bộ khác. Ngoài ra, dáng người đám sơn tặc này khá cao to, quần áo của sơn tặc hắn mặc không vừa, may mà lần này ra ngoài hắn mang theo hai bộ quần áo để thay, một bộ cho Kỷ Linh Nhi, bộ còn lại hiện tại hắn đang mặc.
Không bận tâm những thứ này nữa, hắn đã không còn sức lực, nghiêng vai dựa vào cột gỗ trong phòng mà mê man.
Cửa nhà trọ vẫn mở toang, trời gần tờ mờ sáng đống lửa đã lụi tắt, gió núi thổi vào khiến Cơ Cừu bị rét cóng mà tỉnh dậy.
Quay đầu nhìn về phía Kỷ Linh Nhi, phát hiện Kỷ Linh Nhi vẫn đang hôn mê bất tỉnh, mắt thấy đống lửa chỉ còn dư lại tro tàn, hắn vội vàng đứng dậy đóng cửa, tìm củi nhóm lửa để xua tan cái lạnh của ban đêm.
Ngoài việc may mắn sống sót sau tai nạn, lúc này Cơ Cừu càng cảm thấy lo lắng không yên, nơi này cách Trấn Hồn Minh còn rất xa, càng đi về hướng nam sẽ càng nguy hiểm. Hiện tại không có lừa, hắn lại bị thương, dẫn theo Kỷ Linh Nhi cũng đang bị thương nặng, quá nguy hiểm để có thể tới được Trấn Hồn Minh.
Do vết thương sau lưng quá đau đớn nên Cơ Cừu cầm lấy nửa vò rượu trước đó đã tìm được dưới bếp lên, mở nắp ra uống một hớp, rượu mạnh làm cho hắn ho khan liên tục.
Hắn ho kịch liệt như thế đã đánh thức Kỷ Linh Nhi đang hôn mê, nàng mơ hồ mở mắt, đợi đến khi thấy rõ tình cảnh hiện tại cảm thấy vô cùng ngạc nhiên: “Là ngươi làm sao?”
“Nơi này làm gì còn ai khác nữa.” Cơ Cừu cố mỉm cười.
Kỷ Linh Nhi cố gắng ngồi dậy, khẽ hỏi: “Sắc mặt ngươi tái nhợt như vậy, có phải đã bị thương rồi không?”
Cơ Cừu không trả lời vấn đề của Kỷ Linh Nhi, mà là hỏi ngược lại: “Ngươi cảm thấy thế nào?”
Kỷ Linh Nhi xoa nhẹ tay trái, cau mày không nói.
Cơ Cừu thấy thế cầm vò rượu lên đi tới bên cạnh Kỷ Linh Nhi: “Miệng vết thương của ngươi đã nặng hơn, đây là rượu, nếu như ngươi không sợ đau nhức, có thể dùng nó để rửa vết thương.”
Cầm cả vò rượu khá bất tiện, Kỷ Linh Nhi dùng một tay khó khăn cầm lấy: “Ngươi tìm một cái chén lại đây giúp ta đi.”
Cơ Cừu đứng dậy lấy cái chén trong góc phòng trở về, giúp Kỷ Linh Nhi đổ rượu vào chén sau đó xé vải ra cho nàng, tiếp theo xoay người về phía đống lửa.
Phía sau vang lên âm thanh Kỷ Linh Nhi đang rửa sạch vết thương, dùng rượu để khử trùng vết thương rất đau đớn nhưng Kỷ Linh Nhi thật sự rất kiên cường, từ đầu đến cuối nàng ta chẳng rên lấy một câu.
Đợi đến khi vết thương đã được rửa sạch, Kỷ Linh Nhi thở phào một cái: “Ngươi giết chết mấy tên này bằng cách nào?”
Cơ Cừu không trả lời, hắn giơ tay chỉ về phía con dao phay nằm gần đó.
“Ngươi gầy gò yếu ớt, sao có thể là đối thủ của bọn họ?” Kỷ Linh Nhi lại hỏi.
“Ta chỉ là không được cao lớn thôi, chứ không phải loại yếu ớt.” Cơ Cừu lấy Kim Sang Dược ra đưa cho Kỷ Linh Nhi: “Ngươi tự bôi thuốc đi.”
Kỷ Linh Nhi đưa tay nhận lấy, sau đó cảm ơn.
Trong lúc Kỷ Linh Nhi bôi thuốc, Cơ Cừu gom những túi đồ của đám sơn tặc lại, sắp xếp một chút, trong đó ngoài tiền bạc và mồi lửa ra còn có một ít lương khô, thuốc thì có hai bình nhưng không phải là Kim Sang Dược mà là Mông Hãn dược.
(*mông hãn dược: thuốc mê)
“Còn bao lâu thì tới Trấn Hồn Minh?” Cơ Cừu giơ tay lên lau mồ hôi.
“Chúng ta đi chậm chạp như vậy, sợ là đi một tháng cũng chưa tới được đó.” Kỷ Linh Nhi nói.
“Phía trước có thị trấn hay thành trì nào không?” Cơ Cừu lại hỏi.
Tiếng Kỷ Linh Nhi ở phía sau vang lên: “Nam Linh Hoang không giống Trung Châu, nơi đây hoang vắng, rất ít thị trấn và thành trì. Cho dù là nhà trọ hay tửu quán cũng rất hiếm gặp.”
Cơ Cừu lắc đầu cười khổ.
Kỷ Linh Nhi bôi thuốc vào vết thương, cầm bột thuốc còn dư lại đưa về phía Cơ Cừu.
Cơ Cừu lắc đầu: “Ngươi tự giữ đi.”
Kỷ Linh Nhi cầm Kim Sang Dược, ngược lại nói rằng: “Trên chân đám sơn tặc này ít có bùn đất, rất có thể là bọn hắn cỡi ngựa từ xa chạy tới.”
Nghe được lời nói của Kỷ Linh Nhi, Cơ Cừu thoáng nhẹ lòng: “Đợi khi trời sáng ta sẽ đi xung quanh tìm xem.”
Cơ Cừu nói xong lấy bánh ống trúc đưa cho Kỷ Linh Nhi: “Ăn đi.”
Kỷ Linh Nhi nhận lấy.
Cơ Cừu mất máu quá nhiều, thân thể suy nhược yếu ớt, hắn đi tới đống lửa châm thêm củi vào, sau đó đi đến cột gỗ bên cạnh nghiêng người nhắm mắt, mơ màng ngủ thiếp đi...