Chiến Dịch Sử Thi [Đại Mộng Sơn Hải Vũ Trụ]

Chương 34: Chương 34: Phùng Chân nhân




Dịch: argetlam7420

***

Cơ Cừu trong lòng tuy rằng lo lắng, nhưng vẫn là vui mừng nhiều hơn, bị cương thi đi theo đối với người khác mà nói nhất định là chuyện xấu, nhưng đối với hắn mà nói lại không phải vậy, trước mắt hắn đang bị người ta đuổi giết, người đuổi giết hắn khẳng định không chỉ có mấy tên đêm qua, mà hai con cương thi kia chỉ tấn công người khác chứ không hề tấn công hắn, chẳng khác gì Cơ Cừu có thêm hai vệ sĩ bảo vệ rồi.

Hôm trước đã ngủ đẫy giấc, hiện tại hắn không thấy mệt lắm, cưỡi ngựa mò mẫm đi đường suốt đêm, hắn cưỡi ngựa phía trước, hai con cương thi nhảy ở phía sau. Trước đó hắn vẫn tưởng là cương thi nhảy không nhanh, nhưng lần này tận mắt nhìn thấy mới biết cương thi nếu toàn lực nhảy về phía trước hoàn toàn có thể đuổi kịp ngựa phi, mấy ngày trước chẳng qua chúng không có ý định công kích hắn cho nên mới không xuất toàn lực mà thôi, chứ không thì Cơ Cừu căn bản không chạy lại bọn chúng.

Nếu đi vào ban ngày thì quá lộ liễu, nhưng đi vào ban đêm cũng có nhược điểm không nhỏ, đó chính là tiếng vó ngựa quá lớn, ban đêm yên ắng tĩnh mịch, tiếng vó ngựa có thể vang ra rất xa.

Có một điều phải công nhận, đó là vận khí Cơ Cừu dạo này đen như chó thui, ban ngày đi mãi chẳng bị ai phát hiện, đến đêm rốt cuộc đã bị người ta phát hiện, chưa chạy đi bao xa thì hắn đã nghe thấy phía sau truyền tới tiếng vó ngựa dồn dập.

Nghe tiếng vó ngựa, Cơ Cừu trong lòng rùng mình, Nam Linh Hoang từ lâu đã bị Nghịch Huyết vệ sĩ tàn phá, dân cư tản đi hết, lúc này Nam Linh Hoang rất ít người, đêm khuya lại có tiếng vó ngựa không thể nghi ngờ gì nữa chắc chắn là truy binh, hồi sáng lúc hắn cưỡi ngựa có đi qua mấy chỗ ngã ba, những truy binh này rất có thể là từ một trong số những ngã ba đó đuổi theo.

Vừa mới nghĩ đến đây, phía sau đã truyền tới tiếng la om sòm, “Mau đuổi theo, tiểu tử kia đang ở ngay phía trước đó.”

Căn cứ vào tiếng huyên náo cùng tiếng vó ngựa nói lên lần này truy binh đuổi theo so với tối hôm qua còn nhiều hơn, đại khái ít nhất cũng phải hơn mười người.

Cơ Cừu trong lòng khẩn trương, vội vàng thúc ngựa, nhưng hắn ngày thường rất ít khi cưỡi ngựa, thúc mãi mà vẫn không sao khiến ngựa phi nhanh hơn được, rất nhanh liền đã bị truy binh thu hẹp khoảng cách.

“Không ổn rồi, có hai con cương thi đang đuổi theo hắn.” Có người cao giọng kêu lên.

Nghe tiếng báo hiệu, đám sơn tặc sinh lòng sợ hãi, vội vàng ghìm ngựa giảm tốc độ, không dám tiếp tục đuổi theo nữa.

“Có ai mang cung tên không?” Lại có kẻ cao giọng hỏi.

Người này hỏi xong, không ai tiếp lời, cả đám chỉ luôn miệng om sòm, nào là cẩn thận một chút, chớ có đến gần quá.

Khi thấy đám truy binh sắp đến gần, hai con cương thi vốn đang đi theo Cơ Cừu đột nhiên dừng lại, hai cánh tay giơ trước người, quay sang nhảy về phía đám sơn tặc cưỡi ngựa cào cấu cắn xé.

Mắt thấy cương thi không đuổi Cơ Cừu mà ngược lại nhào tới đám mình, lũ sơn tặc đại loạn, la lớn sợ hãi, có người định phóng ngựa bỏ chạy, có người lại cầm gươm xông ra đọ sức với cương thi.

Hai con cương thi nhún chân một cái, lập tức nhảy tới hai tên sơn tặc đang định xông ra, cái miệng đầy răng nhọn há ngoác, cứ nhè cổ mà cắn.

Nghe hai tên sơn tặc kêu lên thảm thiết, đám người còn lại hồn vía lên mây, rối rít quay đầu bỏ chạy, cùng lúc đó có một người cao giọng kêu lên, “Cương thi này đao thương bất nhập, chúng ta không đánh lại chúng đâu, mau bắn ra pháo sáng mời Phùng Chân nhân tới.”

Người này nói xong, lập tức có kẻ khác rút từ thắt lưng ra một ống trúc có gắn dây, hướng thẳng lên trời kéo giật một cái, diêm tiêu (KNO3) đánh lửa, lửa dẫn sang thuốc pháo. Một tiếng rít chói tai vang lên, cùng lúc đó một quả cầu lửa lớn bằng quả trứng gà bắn thẳng lên không trung, bay lên cao rồi ầm ầm nổ vang, ánh lửa sáng ngời trong nháy mắt khiến màn đêm đen nhánh bừng sáng như ban ngày.

Mắt thấy sơn tặc sắp gọi cứu viện, Cơ Cừu càng tỏ ra khẩn trương, hắn chưa từng gặp Phùng Chân nhân, cũng không biết đối phương là người như thế nào. Nhưng mà nghe những sơn tặc này nói chuyện với nhau thì người này có thể hàng phục cương thi, chắc chắn là đạo sĩ không thể nghi ngờ.

Con đường trong núi không có ai tu sửa, có một cái cây mọc tràn lan giữa đường, ngay tại lúc Cơ Cừu đang phân thần suy nghĩ thì phía trước đột nhiên xuất hiện một cành cây to rủ xuống, Cơ Cừu không kịp tránh né, bị đụng phải cành cây, ngã ra khỏi ngựa.

Hắn vốn đã bị thương trên người, nay lại ngã xuống đất lăn lộn mấy vòng, choáng váng đầu óc, đợi đến khi hắn ráng đứng lên thì con ngựa bị giật mình đã chạy đi xa.

Thấy rằng không thể đuổi kịp ngựa, Cơ Cừu chỉ đành phải trốn vào khu rừng ven đường, từ trong rừng tìm được một bụi rậm chui vào.

Từ đó nấp hắn có thể mơ hồ trông thấy tình cảnh trên đường cái, hai con cương thi lúc này đang đuổi theo đám sơn tặc, tuy đây là đường cái nhưng cũng khá là hẹp, sơn tặc không thể đi vòng qua, chỉ có thể lùi về phía sau né tránh.

Chẳng bao lâu sau, phía nam chân trời truyền tới một tiếng chim hót cao vút, Cơ Cừu nghe tiếng quay đầu nhìn, thì thấy phía chân trời bỗng xuất hiện một bóng đen khổng lồ, nhìn kỹ thì xác định là một con chim to lớn dị thường.

Lát sau, con chim đã bay đến nơi, thu cánh sà xuống, một bóng người màu đen từ trên lưng chim tung người nhẹ nhàng đáp xuống, sau khi rơi xuống đất khẽ nhún chân mượn lực, rồi nhằm hướng bắc nhanh chóng lao đi, cùng lúc đó trầm giọng nói, “Không cần hoảng sợ.”

“Phùng Chân nhân, chúng ta ở đây.” Người thủ lĩnh tỏ vẻ mừng rỡ vẫy tay gọi.

Người này rơi xuống đất ở vị trí cách chỗ ẩn thân của Cơ Cừu không xa, Cơ Cừu đại khái thấy rõ hình dáng người này. Gã ta ăn mặc theo kiểu đạo nhân, thân hình cao gầy, nhìn thân hình nghe giọng nói có vẻ là một thanh niên trẻ tuổi, chẳng qua do trời quá tối nên hắn không thấy rõ mặt mũi.

Ngay tại lúc Cơ Cừu đang theo dõi, đạo nhân trẻ tuổi kia đã bất ngờ xuất thủ, “Huyền hoàng chính khí, lôi điện phong hỏa, minh chính càn khôn, trấn yêu tru tà, Thái Thượng Lão Quân cấp cấp như luật lệnh, định!”

Vừa tụng niệm chân ngôn, đạo nhân trẻ tuổi vừa liên tục di chuyển, đi vòng qua trước mặt một con cương thi, tay phải vung lên một cái, dán một tấm phù chú màu vàng lên trán cương thi.

Con cương thi kia vốn đang truy kích sơn tặc, lá bùa vừa dán lên trán, lập tức nó như bị đông cứng, không sao cử động được nữa.

“Định!“. Đạo nhân trẻ tuổi lại ra tay lần nữa, khống chế con cương thi thứ hai.

Mắt thấy đạo nhân trẻ tuổi dễ dàng khống chế cương thi, đám sơn tặc vội vàng xuống ngựa chạy tới gặp gã, rối rít kêu Phùng Chân nhân, lời nói sặc mùi a dua nịnh hót.

“Cao Sơn chủ, đối tượng đang ở nơi nào?” Đạo nhân trẻ tuổi lạnh giọng hỏi.

“Lúc trước hắn đang ở chỗ này, chúng ta bị cương thi ngăn trở, tiểu tử kia đã nhân cơ hội thúc ngựa bỏ trốn rồi, “ người nọ nói đến đây thì gọi mọi người, “Mau mau lên ngựa đuổi theo hắn.”

“Không cần, “ đạo nhân trẻ tuổi trầm giọng đáp, “Ta cưỡi phi cầm bay từ phía nam đến, lúc cách đây ba dặm thì trộng thấy một con ngựa đang phi, nhưng trên lưng ngựa không có ai.”

“Phùng Chân nhân, lời chúng ta nói đều là thật, lúc trước tiểu tử kia đúng là đã cưỡi ngựa chạy trốn mà.” Có người nói.

“Nếu quả thật các ngươi không nói dối, vậy thì người này có lẽ đã nửa đường bỏ ngựa, chạy vào ẩn nấp trong khu rừng này rồi.” Đạo nhân trẻ tuổi tay chỉ khu rừng mà nói.

Nghe người này nói vậy, Cơ Cừu thầm kêu tệ hại, khu rừng tuy rằng rộng lớn, nhưng chỉ cần đám sơn tặc lục soát tỉ mỉ thì vẫn có thể tìm ra hắn.

Nhưng đúng vào lúc này, trên bầu trời lại một lần nữa truyền tới tiếng chim kêu, chính là toạ kỵ của đạo nhân trẻ tuổi kia.

Nghe toạ kỵ kêu, đạo nhân trẻ tuổi liền xoay người về hướng nam đi loanh quanh không ngừng dò xét.

Thấy tình hình này, Cơ Cừu sợ toát mồ hôi, vội vàng ngồi xổm xuống co rúc trong bụi, sợ bị đạo nhân trẻ tuổi kia nhìn thấy.

Đạo nhân trẻ tuổi đi ra khoảng một trăm trượng liền quay trở về, đám sơn tặc đang đứng vội vàng hỏi kết quả.

Đạo nhân trẻ tuổi không trả lời mà bất ngờ xuất thủ, nhanh như chớp điểm huyệt toàn bộ đám sơn tặc kia, khiến bọn hắn khí huyết bị nghẹt, không thể di chuyển được.

Điểm huyệt xong, gã lại quay sang xé bỏ hai lá bùa đáng dán trên trán hai con cương thi ra.

Cương thi được tự do, lập tức xông về phía đám người, há miệng điên cuồng cắn xé.

Đạo nhân trẻ tuổi đối với tình cảnh thảm khốc sau lưng làm như không thấy, bước về phía trước trăm trượng, quay đầu nhìn thẳng về phía Cơ Cừu đang nấp, “Mau cút ra đây cho ta...”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.