Chiến Dịch Trái Tim

Chương 16: Chương 16




CƠN CHẤN ĐỘNG TỪ VÒNG TAY ÔM khiến các giác quan của nàng bừng cháy. Sau bao ngày tháng băn khoăn mơ hồ về số phận của Gabriel rồi tuyệt vọng khi nghĩ rằng nếu còn sống thì chàng cũng không đến tìm nàng, giờ đây chàng lại đang hôn nàng.

Vòng tay của chàng thậm chí còn kích thích hơn cả những gì nàng hằng nhớ. Hơi ấm từ cơ thể chàng, hương vị nhục cảm từ đôi môi chàng, sức mạnh phấn chấn từ vòng tay chàng, tất cả đều khuấy lên một niềm hứng khởi đê mê tận sâu trong nàng.

“Nàng có biết,” Gabriel thì thầm, “đã bao nhiêu đêm ta nằm thao thức, tơ tưởng đến cảm giác được hôn nàng lần nữa không?”

“Vậy chàng nghĩ với em thì sao? Em đã tan nát khi nghe tin về vụ được-gọi-là tai nạn của chàng. Em không thể nào tin vào điều ấy. Em luôn tin tưởng rằng chàng vẫn còn sống. Em tự nhủ rằng nếu chàng đã chết thật, thì bằng cách nào đấy em sẽ biết ngay. Ấy vậy mà lại không có được một chữ nào từ chàng.”

“Ta xin lỗi nàng, nàng yêu dấu.” Chàng dùng một tay ngã đầu nàng ra sau để có thể trườn tới cổ nàng. “Ta thề đấy, ta không hề có ý để cho nàng biết tin về cái chết của ta. Làm sao ta biết được rằng nàng có thể đọc thấy một mẩu chuyện bé teo đến thế trên những trang tin tức thành Luân Đôn cơ chứ? Ta cứ nghĩ là nàng đang được an toàn ẩn mình tại Bath cơ.”

“Lẽ ra chàng phải liên lạc với em,” Venetia khăng khăng.

“Thứ lỗi cho ta.” Gabriel thì thầm vào tai nàng. “Ta cứ nghĩ cái vụ việc chết tiệt này đã chấm dứt được từ mấy tuần trước rồi kia, và rằng ta sẽ lại có thể tìm đến với nàng mà không phải dẫn theo bao hiểm nguy nối gót.”

Chàng luồn mấy ngón tay vào tóc nàng. Những chiếc ghim tóc khẽ khàng rơi xuống thảm. Tình cảnh gần gũi quyến luyến này làm Venetia rùng mình. Nàng bấu chặt lấy vai chàng, cảm nhận lần vải lanh trắng toát trên áo sơ mi của chàng lẫn những cơ bắp cuồn cuộn lên bên dưới nền vải ấy.

Tóc nàng xõa bung xuống hai vai. Thoắt cái nàng đã thấy những đầu ngón tay chàng đang chờn vờn nơi hàng nút trước ngực áo mình. Ý thức được rằng chàng sắp sửa cởi bỏ xiêm y nàng khiến nàng chợt giật mình hoảng hốt.

Mọi chuyện đang diễn ra quá nhanh rồi đấy, Venetia thầm nhủ. Gabriel hành động như thể chàng rất muốn có nàng, nhưng nàng không được phép quên rằng chàng đã tìm đến nàng vì những lý do không phải là đam mê. Hơn nữa, đây không phải là trụ sở Hội Arcane xa xôi, biệt lập, nơi sẽ chẳng có ai biết được chuyện gì xảy ra giữa nàng và Gabriel. Bản thân Gabriel giờ không còn là mộng tưởng an toàn để nàng có thể tận hưởng mà không gây ra thảm họa.

Họ đang ở trong thư phòng của nàng, trời ạ. Amelia và dì Beatrice lẫn Edward đang ở lầu trên. Bác Trench đang ngủ trong căn phòng nhỏ đằng sau bếp. Nếu có ai thức giấc, họ có thể nghe thấy tiếng động và xuống tìm hiểu ngay.

Họ đang ở trong thế giới thực tại, Venetia tự nhắc nhở mình. Ở đây mọi chuyện đều khác.

Nhưng Gabriel lại đang cởi bỏ thân váy của nàng. Môi chàng đang đè nghiến môi nàng, khiến nàng phân tâm và lạc lối. Venetia run rẩy, nhắm mắt lại đeo cứng lấy chàng để giữ thăng bằng.

“Ta không hiểu sai, phải không?” giọng chàng khàn khàn. Câu hỏi ấy bị ham muốn làm cho khản đặc.

“Về điều gì cơ?” nàng cố lắm mới thốt được.

“Về đêm cuối cùng ở trụ sở Hội ấy. Nàng đã muốn được ở trong vòng tay ta. Nàng muốn ta.”

Sự hồ nghi cuộn dâng trong nàng. Đêm ấy thật hoàn hảo, hay gần như thế. Nhưng tối nay thì không. Bối cảnh hoàn toàn sai và Gabriel không còn là người tình bí ẩn có thể dễ dàng giấu nhẹm đi. Chàng đang cư ngụ ngay rầm thượng trên kia, Chúa ạ. Đến bữa điểm tâm sáng mai nàng lại sẽ phải đối mặt với chàng. Trước mặt toàn thể gia đình chứ ít gì.

“Phải,” nàng khe khẽ. “Nhưng khi ấy khác hiện tại khác.”

Gabriel cứng người. “Có người khác rồi sao? Ta vẫn đinh ninh nàng sẽ không thôi quan tâm đến ta trong một quãng thời gian ngắn đến thế. Mặc dù phải thú nhận là tối nay khi nàng biến mất khỏi sảnh triển lãm, ta cũng băn khoăn không rõ phải chăng mình đã tính toán sai lầm.”

Tính toán sai lầm dường như là một sự lựa chọn từ ngữ bất thường, Venetia thầm nghĩ. Tính toán sai lầm là một cụm từ được người ta sử dụng khi họ vạch ra một chiến lược nhưng rồi chiến lược ấy lại thất bại. Tính toán sai lầm không phải cách nói được kẻ đang yêu dùng đến. Ít ra thì nàng nghĩ đấy không phải cách nói nên dùng.

Venetia rời tay khỏi cổ Gabriel và đặt hai bàn tay chặn lên ngực chàng.

“Phải có người khác không?” chàng lại hỏi, giọng không hề thay đổi. Dưới ánh lửa hai mắt chàng trông bí ẩn đến đáng sợ.

“Không,” nàng thú nhận. “Vì Chúa, suốt ba tháng qua em quá bận rộn với việc chuyển đến Luân Đôn và gây dựng cơ sở kinh doanh ở đây. Em làm gì có thời gian mà kiếm ai khác. Vấn đề không nằm ở đấy.”

Gabriel mỉm cười. Nàng có thể cảm nhận được những thớ cơ của chàng thôi không căng lên nữa.

“Ta hiểu,” Gabriel vừa nói vừa ve vuốt cổ nàng bằng một ngón tay. “Rõ ràng những chuyện xảy ra trong ngày đã làm thần kinh nàng hỗn loạn.”

Cái cớ này nghe cũng được, Venetia quyết định thế.

“Vâng, đúng thế thật.” Nàng thong thả lùi một bước. “Xin thứ lỗi, thưa ngài. Quả thật, ngày hôm nay đã xảy ra lắm chuyện động trời. Đấy, người ta có thể nói là các biến động cứ thay nhau trút xuống đầu em như một dòng thác lũ. Nào là choáng váng trước sự trở về của ngài. Nào là điều bí ẩn lạ kỳ liên quan đến phương thuốc của nhà giả kim. Rồi còn vụ phát hiện ra xác chết của Burton tối nay nữa chứ. Mọi chuyện đã quá sức chịu đựng. Em không tin là trong tình hình này mình còn suy nghĩ được sáng suốt như bình thường.”

Khóe môi chàng cong lên vẻ thích thú. “Ngược lại đấy, thưa phu nhân Jones, đây là một trong những tình huống hiếm hoi mà người ta không nên phụ thuộc hoàn toàn vào lý lẽ và suy nghĩ sáng suốt.” Chàng nhẹ nhàng khép mép áo của nàng lại. “Nhưng thôi, ta sẽ không thúc ép gì nàng trong chuyện này đâu. Nàng cần có thời gian trấn tĩnh trước chuỗi sự kiện rõ ràng rất chấn động này.”

“Chính xác đấy, thưa ngài.” Nàng lấy tay túm chặt hai mép áo lại, lòng không biết nên thấy nhẹ nhõm hay tổn thương trước sự quan tâm thấu đáo này của chàng nữa. Nếu ham muốn của chàng thực sự đã dấy lên dữ dội như mới đây thôi, thì sao chàng lại không cố tỏ ra có sức thuyết phục hơn chút nữa chứ? “Tôi rất cảm kích sự thông cảm của ngài.”

Chàng khẽ rướn người tới trước thoáng chạm môi mình qua môi nàng. “Ta thực tế nhiều hơn là thông cảm đấy, nàng yêu dấu ạ,” chàng nói, như thể đọc được suy nghĩ của nàng. “Sau khi chúng ta lại ân ái với nhau, ta không muốn nàng phải nuôi giữ bất cứ nghi ngờ hay hối tiếc gì đâu.”

Venetia cũng không rõ nên hiểu câu này như thế nào. Đêm nay mọi chuyện xoay quanh mối quan hệ giữa hai người họ dường như bỗng nhiên trở nên mờ mịt vô cùng. Mọi thứ thực đơn giản hơn rất nhiều khi chàng vẫn chỉ là một cơn mộng tưởng.

“Tôi xin phép chúc ngài ngủ ngon, thưa ngài.” Một tay giữ chặt phần thân váy, Venetia vội vã đi ra cửa. “Ngoài việc thần kinh đang hỗn loạn, tôi cũng còn rất mệt nữa.”

Câu sau cùng hoàn toàn là sự thật nhé, nàng tự nhủ. Đúng là nàng có cảm thấy mỏi mệt đến lạ kỳ. Nhưng nàng cũng có cảm giác rằng đêm nay giấc ngủ sẽ không dễ gì mà đến được.

“Một điều này nữa thôi trước khi nàng bỏ đi, phu nhân Jones à.”

Mệnh lệnh được thốt ra lạnh lùng nhưng lôi cuốn ấy làm tay nàng dừng phắt lại trên nắm cửa. Nàng quay lại nhìn chàng, vẻ mệt mỏi vô cùng. Hình bóng chàng nổi bật trên nền ánh lửa, trông thật hấp dẫn và tuôn trào nhục cảm trong chiếc áo sơ mi hở cúc và nơ cổ buông lơi. Một làn sóng nhộn nhạo khác lại quét qua nàng.

“Sao cơ?” nàng lịch sự đáp lại.

“Nàng chưa trả lời câu hỏi của ta.” Chàng bước đến chiếc bàn nhỏ đặt bình brandy, cầm bình rượu lên châm đầy ly. “Nàng đã nhìn thấy điều gì tối nay khi kẻ sát nhân bỏ đi xuống cầu thang?”

Chàng sẽ không nhân nhượng đâu. Venetia ngộ ra. Nàng có cảm giác rằng một khi đã nhất định theo đuổi mục tiêu, Gabriel Jones hiếm khi từ bỏ bất cứ công cuộc săn đuổi nào. Như một tay thợ săn vừa nhác thấy con mồi, nàng thầm nghĩ. Hình ảnh đó mới đáng ngại làm sao. Mà lại cũng thật kích thích, đến là không thể lý giải nổi. Như thể chàng vừa đưa ra một kiểu thách thức mạnh mẽ nào đấy.

Venetia suy xét câu trả lời, cố ý né tránh một lời đáp trực tiếp. Chắc chắn chàng cũng chẳng buồn tin nếu nàng có giải thích về tài năng dị thường của mình, nàng thầm nhủ. Nhưng nàng cũng khá tò mò khi thấy chàng tinh tường đến mức có thể nhận ra là nàng đã nhìn thấy điều gì đó không bình thường. Rất ít những người quen nàng, dù là nam hay nữ, lại có thể đoán ra được đến mức ấy.

Một phần trong nàng cũng bỗng nhiên thấy hiếu kỳ muốn biết chàng sẽ phản ứng thế nào trước sự thực.

“Tôi không nghĩ rằng ngài sẽ tin điều này,” nàng đáp, chuẩn bị tinh thần đón nhận thái độ nghi hoặc sẽ đến ngay sau đấy, “nhưng tôi đã nhìn thấy một năng lượng tâm linh bao quanh kẻ đang bỏ đi.”

Ly rượu trong tay chàng đang nửa đường đưa lên miệng bỗng ngừng ngay lại.

“Trời đất quỷ thần ôi,” rốt cuộc chàng cũng thốt lên, thật khẽ. “Ta đã nghi là thế rồi, nhưng lại không thể đoan chắc.”

“Ngài vừa nói gì cơ?”

“Không có gì đâu. Kể cho ta nghe về năng lượng tâm linh mà nàng nhìn thấy đi nào.”

Venetia đã chuẩn bị tinh thần đón nhận sự hồ nghi, chứ không phải là một câu hỏi hợp lý. Nàng phải mất một chốc mới định thần được.

“Chúng mang hình dáng một loại sóng năng lượng lan tỏa xung quanh chủ thể,” nàng đáp.

“Nàng nhìn thấy những thần khí này quanh từng người mà nàng gặp ư? Hẳn điều này phải rối lắm đây.”

“Tôi sẽ không nhìn thấy trừ khi tôi tập trung cố gắng nhận biết chúng. Khi đó thì lại giống như đang nhìn vào tấm phim âm bản của thế giới vậy. Trong trạng thái ấy, tôi mới có thể nhìn ra các thần khí.”

“Thú vị thật.”

“Tôi không kỳ vọng là ngài hiểu được những gì tôi đang cố nói, nhưng tôi cam đoan với ngài rằng nếu tôi lại phải chạm trán với kẻ sát nhân lần nữa và biết cách sử dụng linh lực của mình để nhìn vào hắn, thì rất có khả năng tôi sẽ nhận ra hắn.”

“Còn giờ nàng có làm được như vậy không?” chàng nhẹ nhàng hỏi.

Venetia không biết phải trả lời thế nào, nàng bèn nói tiếp, nóng lòng muốn giải thích cho xong.

“Ngài hiểu vì sao tôi lại không kể bất cứ điều gì về chuyện này cho nhân viên cảnh sát ở Scotland Yard rồi đấy,” nàng bảo. “Tôi chẳng nghĩ là ông ta sẽ tin tôi đâu. Ngài đã thấy cách ông ta đối xử với tôi rồi đấy. Ông ta cho rằng tôi là nạn nhân bị choáng và rằng tôi sắp điên đến nơi rồi.”

“Đúng thật.” Gabriel ngồi ghé lên mép bàn giấy của nàng. “Đúng là ông ta chỉ hướng mọi câu hỏi vào ta thôi, phải không nào?”

“Bởi vì ngài là đàn ông.”

“Và bởi vì ông ta tin rằng ta là chồng của nàng.”

“Cả điều ấy nữa.” Venetia bĩu môi. “Thậm chí nếu tôi có tự nguyện nói ra thông tin về thần khí của cái gã đang bỏ đi ấy, cũng chẳng giúp được gì cho tay thanh tra. Mô tả hình dạng năng lượng tâm linh của con người cho một người không thể nhìn thấy nó thì thật vô ích.”

Gabriel trầm ngâm nhìn nàng một lúc. “Nàng bảo rằng các thần khí khác nhau rõ rệt à?”

“Vâng. Dứt khoát là thần khí mỗi người mỗi khác. Màu sắc cũng khác nữa, nhưng tôi lại không thể kể cho ngài nghe các loại hình bóng và sắc màu tôi nhìn thấy được vì chúng không tương thích với những sắc màu hay hình bóng mà tôi nhìn thấy bằng mắt thường. Tôi đã phát minh ra kho từ vựng riêng để mô tả chúng nhưng với ngài thì chúng lại vô nghĩa. Lại còn độ đậm nhạt của các hình dạng năng lượng tâm linh riêng biệt cho từng người nữa.”

“Nàng có thể xác định được giới tính của một người thông qua thần khí của người ấy không?”

“Không. Bởi vậy tôi mới không thể chắc chắn người bỏ đi kia là nam hay nữ.”

“Thế còn về tính cách hay thiên hướng của người ấy thì sao?”

Câu hỏi này, nàng nghĩ, quả thật rất sâu sắc. “Vâng, đôi khi những khía cạnh ấy, nếu chúng đủ dữ dội, thì sẽ sinh động đến khó tin.”

“Vậy nàng đã biết được gì về bản chất của kẻ nàng đã nhìn thấy trong sảnh đường tối nay?” Gabriel hỏi.

Venetia hít thật sâu. “Giả như người ấy là một con vật, thì chắc tôi sẽ bảo rằng hắn là một loài dã thú săn mồi, một sinh vật sẵn sàng giết chóc khi cái chết phục vụ cho mục tiêu của nó. Trong thế giới loài vật, những loại ác thú như thế luôn có một vị thế thích đáng. Chúng giết chóc chỉ để sinh tồn. Nhưng giữa con người với nhau, chúng ta sẽ gắn mác cho kẻ như thế là quái vật.”

Gabriel trơ người bất động. Mọi biểu cảm trên mặt chàng tan biến đi đâu mất.

“Hiểu rồi,” chàng bảo. “Quái vật.”

“Đấy là kiểu tôi nhìn thấy ở hình dáng người bỏ đi kia. Máu lạnh và rất đáng sợ. Nói thật là, tôi hy vọng mình không bao giờ có dịp phải nhìn thấy gã ấy hay ả ấy lần nữa.”

Gabriel không nói một lời.

Có điều gì đấy từ sự ngưng lặng thâm u tỏa ra từ chàng khiến cho tóc gáy nàng dựng đứng, hệt như ban nãy khi nàng nhìn thấy kẻ sát nhân bỏ đi khỏi hiện trường tội ác của hắn vậy.

“Chúc ngài ngủ ngon, ngài Jones,” nàng lên tiếng.

“Chúc nàng ngủ ngon, Venetia.”

Nàng bước ra sảnh ngoài, khép cửa lại rồi vội vã đi đến cầu thang. Nàng phóng vội lên lầu trên như thể đang bị thứ dã thú mình vừa mô tả cho Gabriel nghe rượt đuổi theo sau.

Khi đến được phòng ngủ an toàn thì Venetia đã hụt hết cả hơi. Hình ảnh phản chiếu trong gương tủ quần áo khiến nàng choáng váng. Tóc tai rũ rượi, xống áo toang hoang và hai mắt nàng là hai vũng bóng tối đen thẳm.

Vẻ gợi dục đầy ám ảnh của hình ảnh ấy khiến nàng rúng động tận tâm can. Đây là hình ảnh mà Gabriel đã trông thấy đây, nàng thầm nghĩ.

Nàng quay ngoắt khỏi gương và hối hả thay quần áo.

Vài phút sau, cuộn mình trong tấm áo ngủ, Venetia chui vào chăn và vặn nhỏ đèn. Nàng chờ đợi, căng thẳng lắng nghe âm vang tĩnh lặng của căn nhà.

Nàng không nghe thấy tiếng Gabriel leo lên cầu thang vào rầm thượng. Nhưng cuối cùng nàng cũng nghe được vài âm thanh mơ hồ bên trên và biết rằng chàng đã đi nằm.

Mãi đến khi trôi mình vào trong giấc mơ bồn chồn, tăm tối thì Venetia mới tự hỏi câu hỏi đã khiến mình bận tâm kể từ lúc Gabriel đến trước cửa nhà nàng.

Chàng đã thể hiện thẳng thừng rằng chàng cần sự hợp tác của nàng trong công cuộc mạo hiểm của mình. Liệu có phải chàng định sử dụng vẻ quyến rũ để đạt cho được mục đích của mình chăng?

Vào khoảnh khắc ấy bao cảm xúc lẫn lộn rối bời mà Venetia đã phải chịu đựng bấy lâu hòa tan vào nhau, trở thành một thứ tinh chất trong vắt.

Chuyện giữa nàng và Gabriel Jones thành ra hỏng bét và hỗn loạn chính là vì nàng không còn toàn quyền kiểm soát được nó nữa.

Tại trụ sở Hội Arcane nàng đã thiết lập mọi luật lệ bất thành văn để điều tiết quan hệ giữa họ. Nàng đã quyết tâm quyến rũ Gabriel để hoàn thành giấc mơ thầm kín về một quãng lặng lãng mạn hoàn hảo của mình.

Nhưng giờ đây Gabriel mới là người đang đặt ra các quy tắc. Quả thật, nàng sẽ phải thật cẩn trọng mới được.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.