GABRIEL BƯỚC XUỐNG khỏi cỗ xe ngựa và trả tiền cho người xà ích. Chàng chờ cho đến khi cỗ xe biến hẳn vào màn sương rồi mới đi ngược trở lại góc phố, bước vào khu công viên be bé rồi dừng lại trong bóng tối ken dày giữa các hàng cây.
Chàng đứng đấy một đỗi, quan sát con phố. Khu dân cư tĩnh lặng vào giờ này rất thưa người qua lại. Ánh đèn trước mỗi lối cửa vào tỏa sáng thành những vòng tròn nhỏ trong màn sương, nhưng ánh sáng ấy chẳng giúp được gì nhiều.
Khi đã chắc mẩm rằng mình không bị theo dõi, chàng rời khỏi công viên bước xuyên qua màn sương mù đến chỗ rẽ vào con hẻm.
Bước vào trong lối đi chật hẹp cũng giống như vào một khu rừng rậm bí hiểm được thu nhỏ. Trong này bóng đêm lẫn sương mù đều đặc quánh. Những âm thanh nhốn nháo khe khẽ vang lên khi các loại thú săn mồi và con mồi của chúng tránh khỏi bước chàng. Mùi hôi thối kỳ lạ bốc lên trong không khí.
Chàng thận trọng bước, một phần là để tránh gây ra tiếng động từ đôi ủng của mình, nhưng cũng là để bảo đảm không bị trượt ngã vào đống rác rến bốc mùi tởm lợm đang vương vãi khắp lối đi.
Gabriel đếm thầm các cánh cổng sắt cho tới khi đến được cánh cổng chính giữa hàng, cánh cổng có đề địa chỉ của Montrose.
Chàng quan sát các cửa sổ. Ngoại trừ một ô cửa ra còn tất cả đều tối om. Ô cửa sổ duy nhất còn sáng đèn nằm ở tầng trên và có màn che. Nếu không nhờ một khe rèm nhỏ nhoi hé ra, thì cả ô cửa này cũng trông như không được sáng đèn. Là phòng làm việc của Montrose.
Đang quan sát, chàng bỗng trông thấy ánh sáng thoáng dao động nơi mép màn.
Chàng nghĩ đến bức thông điệp chờ mình ngoài sảnh trước tại ngõ Sutton. Chàng chỉ mất vài phút ở riêng một mình trong căn phòng nơi rầm thượng để giải mã nó. Đến khi giải xong thì trực giác siêu linh của chàng, vốn đã được khơi lên từ cuộc làm tình nóng bỏng trong cỗ xe ngựa trước đó, lại càng bị kích thích tột bậc.
Tôi vừa tìm thấy vài thông tin rất đáng quan ngại. Tôi nghĩ tốt nhất chúng ta gặp nhau càng sớm càng tốt. Vui lòng đến nhà tôi ngay khi nào anh có thể, bất kể giờ giấc. Tôi khuyên anh không nên nói cho bất cứ ai biết anh sẽ đi gặp ai. Vì lợi ích của các bên có liên quan, tốt nhất anh không nên để ai trông thấy trên phố nhà tôi. Hãy sử dụng lối vào qua vườn.
M.
May mà mình không giải mã mẩu tin ngay trước mặt Venetia, Gabriel thầm nghĩ. Nàng quan sát rất ư tinh tường. Hẳn chàng đã để lộ tính bí mật của bức thông điệp, cho dù vẫn giữ rịt lấy các chi tiết cụ thể. Hẳn nàng sẽ để ý thấy vẻ lo lắng của chàng và ngay lập tức tấn công chàng bằng các câu hỏi. Để cho an toàn, chàng đã chờ cho đến khi biết chắc nàng ngủ say rồi mới đi ra theo lối cổng sau.
Gabriel lần tay quanh phần trên cánh cổng, tìm kiếm then cài. Những ngón tay chàng lướt qua lớp sắt lạnh.
Năng lượng bùng cháy đốt thấu lòng bàn tay chàng và chờn vờn chấp chới qua những giác quan siêu linh của chàng. Cơn chấn động của cảm giác ấy đâm thấu qua chàng. Vết tích còn rất mới.
Kẻ nào đó có ý đồ hành hung tàn nhẫn chỉ vừa đi qua cánh cổng này mới đây thôi. Bản năng săn mồi của chàng rộn rã lên trước thách thức.
Khi đã khá yên tâm rằng mình đã khống chế được những xung động ấy, chàng mới rút súng từ túi áo ra và chộp lấy cánh cổng lần nữa.
Cánh cổng mở ra, bản lề rít lên rất khẽ. Tay lăm lăm súng, chàng lách mình vào trong vườn.
Ánh đèn trong ô cửa chiếu sáng duy nhất ở tầng trên lại dịch chuyển. Chàng nhìn lên vừa ngay lúc trông thấy ngọn đèn trong phòng làm việc di chuyển ra ngoài.
Nếu trên đấy là kẻ sát nhân đang đi quanh, thì có thể Montrose đã chết. Chắc chắn kẻ thủ ác sẽ bỏ đi qua lối cửa sau. Điều hợp lý cần làm lúc này là đứng chờ hắn ra khỏi nhà đoạn bất ngờ thộp cổ khi hắn bỏ ra ngoài.
Nhưng ngộ nhỡ tên súc sinh ấy chưa hoàn tất sứ mạng của hắn thì sao? Ngộ nhỡ Montrose vẫn còn sống thì thế nào? Có lẽ vẫn còn thời gian.
Gabriel tháo ủng ra và chuẩn bị tinh thần cho cú sốc mà chàng biết sẽ xảy đến. Chàng thận trọng đặt tay lên nắm cửa bếp.
Lần này chàng đã sẵn sàng đón nhận sức thiêu đốt siêu linh ấy. Tác động duy nhất mà sức thiêu đốt này gây ra cho các giác quan tâm linh của chàng là kích thích chúng thêm. Giờ đây khát khao săn bắt trong chàng cũng cuồng bạo không kém khát khao được làm tình với Venetia lúc chập tối.
Cánh cửa không khóa. Chàng chầm chậm mở ra, lòng cầu mong sao cho tiếng bản lề cửa không rền lên quá.
Mặc cho chàng đã cố hết sức, vẫn có tiếng rin rít khe khẽ vang lên, nhưng chàng không nghĩ ai đó ở lầu trên với thính lực bình thường lại có thể nghe ra âm thanh khẽ khàng ấy.
Chàng đứng đấy nghe ngóng một lúc. Bên trên chẳng vọng xuống tiếng bước chân cồm cộp báo trước tình thế hay tiếng ván sàn rên xiết nào cả. Mà quan trọng hơn là, không thấy có dấu hiệu khó lẫn của cái chết vừa xảy ra. Nếu may mắn, điều này có nghĩa là Montrose vẫn còn sống.
Phía cuối căn sảnh kia chỉ là màn đêm đen đặc. Nhưng khi nhìn về phía đầu đối diện chàng có thể trông thấy ánh sáng xanh xao của mấy ngọn đèn đường xuyên qua các tấm kính hẹp viền quanh cửa trước. Cầu thang chính hẳn là ở cuối sảnh ấy, nhưng để dùng được cầu thang này, chàng sẽ phải lộ mình ra dưới ánh sáng yếu ớt đang rọi qua cửa kính kia. Tự biến mình thành đích bắn thì thật ngớ ngẩn quá, chàng thầm nghĩ.
Chàng biết còn một dãy cầu thang dành cho gia nhân ở sau nhà. Trước đây chàng từng trông thấy quản gia của Montrose sử dụng những lối ấy.
Nhờ nhãn lực về đêm xuất sắc mà Gabriel có thể nhìn ra chân cầu thang sát bên nhà bếp. Chàng thận trọng bấu lấy khung cửa, nửa mong chờ cảm nhận được thêm một loáng năng lượng xáo động nữa. Nhưng không có thứ gì thiêu đốt các giác quan của chàng cả. Kẻ sát nhân đã không đi qua lối này. Nếu đã lên tầng trên, thì chắc hắn dùng cầu thang chính. Như vậy cũng hợp lý thôi, Gabriel tự nhủ. Cớ gì mà kẻ thủ ác lại phải mất công đi qua những bậc thang nhỏ hẹp dành riêng cho đám gia nhân cơ chứ?
Chàng vừa dợm bước lên những bậc thang chật hẹp ấy vừa dỏng tai nghe ngóng. Có kẻ nào đó đang ở trong nhà này, kẻ nào đó không có quyền hiện diện nơi đây. Chàng có thể cảm nhận được. Nhưng chẳng có thứ gì động đậy trong không gian tĩnh lặng cả.
Lên đến đầu cầu thang, chàng thấy một cái sảnh khác. Nơi này được chiếu sáng mờ mờ nhờ vào ánh trăng rọi qua các ô cửa sổ từ cầu thang chính. Nếu có ai đó đang đứng chờ ngoài hành lang, kẻ này quả thật đang không thở hay cử động gì sất.
Chàng lướt vào trong sảnh, súng lăm lăm sẵn sàng. Chẳng có ai nhảy bổ vào chàng cả. Không phải dấu hiệu tốt lành gì rồi, chàng nghĩ. Chàng không phải là kẻ đi săn duy nhất tại đây tối nay. Kẻ thủ ác đang nằm giăng lưới chờ đón chàng.
Chàng biết phòng làm việc của Montrose, căn phòng còn sáng đèn khi chàng vào đến sân lúc nãy, nó nằm bên phải chàng ngay phía cuối ngôi nhà. Từ nơi đang đứng chàng có thể thấy cánh cửa vào căn phòng ấy đang đóng kín.
Chẳng còn cách nào khác rồi, chàng nhủ thầm. Chàng phải mở cánh cửa thôi.
Gabriel xuống cuối căn sảnh đi đến cửa phòng làm việc và đứng đấy vài giây, vận mọi giác quan của mình để tìm kiếm thông tin.
Có ai đó đang ở trong phòng. Chàng chạm thật khẽ vào nắm đấm cửa. Một cơn chấn động sùng sục lóa qua chàng.
Kẻ sát nhân đã vào phòng làm việc.
Tay nắm cửa xoay chuyển dễ dàng trong lòng bàn tay chàng. Chàng nép sát vào một bên tường và mở cánh cửa ra.
Chẳng có liều thuốc súng nổ tung chói lòa nào. Cũng chẳng có ai cầm dao lao vào chàng.
Nhưng mà, trong phòng làm việc này vẫn đang có một ai đó. Chàng chắc chắn.
Chàng cúi xuống thận trọng nhìn quanh. Không cần đến các giác quan tâm linh, chàng cũng có thể nhìn ra bóng hình một người đàn ông đang ngồi trên ghế gần cửa sổ.
Montrose khổ sở cựa quậy và phát ra những tiếng nghèn nghẹt. Gabriel nhận ra ông già này đang bị trói vào ghế. Một chiếc khăn bịt miệng bóp nghẹt những gì ông ta đang cố nói ra.
“Ưm ưm…”
Gabriel thấy nhẹ cả người. Montrose vẫn còn sống.
Chàng nhanh chóng đảo mắt nhìn quanh căn phòng. Montrose là người duy nhất đang ở đây nhưng bản năng săn đuổi của Gabriel đang rần rật trong chàng, khiến chàng ý thức cao độ rằng kẻ sát nhân vẫn còn đang ở trong nhà.
Bỏ qua những âm thanh tuyệt vọng từ Montrose, chàng chuyển sự chú ý trở lại lối ngoài sảnh đang ken đầy bóng tối. Chàng có thể nhìn ra đường nét của ít nhất là ba cánh cửa nữa. Về phía đầu kia của căn sảnh là một vật thể hình chữ nhật hẹp lù lù sát ngay tường. Là một chiếc bàn, chàng nghĩ, có đôi chân nến đặt trên đấy.
“Ưm ưm…” Montrose lại ư ử.
Gabriel không đáp lại. Vẫn ép lưng sát tường, chàng len dọc theo hành lang. Đến được cánh cửa đóng kín thứ nhất, chàng đặt tay lên nắm cửa.
Chàng không cảm nhận được chút năng lượng tâm linh xấu xa nào như thứ đã vương lại trên cánh cửa phòng làm việc. Kẻ sát nhân đã không đi vào phòng này.
Chàng chuyển sang bức tường đối diện để đi đến cánh cửa đóng kín tiếp theo. Vừa chạm tay vào nắm cửa, chàng lại cảm nhận được luồng năng lượng điên người quá đỗi quen thuộc ấy bắn lên.
Ruột gan chàng nhộn nhạo cảnh giác. Chàng đá tung cánh cửa đồng thời cúi xuống lao mình theo, hai tay nắm chặt súng.
Chỉ có cảm giác mong manh lướt nhẹ sau lưng mách bảo cho chàng biết mình đã tính sai trầm trọng.
Cánh cửa chàng vừa kiểm tra và bỏ qua vì cho rằng không bị vấy bẩn giờ lại mở ra.
Chẳng còn thời gian ghi nhận lấy sai lầm nghiêm trọng của mình, chàng đã nghe thấy âm thanh gần-như-câm-lặng của tử thần sắp sửa lao đến.
Chẳng còn thời gian để đứng lên hay thậm chí quỳ thẳng dậy nữa rồi. Chàng lóng ngóng vặn mình sang bên trái, cố gắng chĩa tay phải cùng khẩu súng thẳng về phía mối hiểm họa đang đến gần.
Chàng đã quá chậm. Như một nỗi đe dọa vô danh vô diện nào đó trong cơn ác mộng, một bóng hình tối đen từ bóng đêm sâu thẳm của căn phòng ngủ còn lại nhảy xổ ra. Gabriel có thể thấy mặt mũi của kẻ thủ ác đã được một chiếc mặt nạ vải đen che mất. Ánh sáng yếu ớt từ đầu kia căn sảnh loang loáng trên lưỡi dao.
Không còn thời gian để ngắm bắn. Gabriel biết rằng, dù cho có bóp cò, chàng cũng sẽ bắn hụt mục tiêu mà thôi. Chàng chỉ có thể hy vọng phát súng làm cho kẻ tấn công mình phân tâm. Không gì có thể khiến người ta cân nhắc lại kế hoạch ban đầu của mình mạnh mẽ bằng một tiếng súng nổ ngay bên cạnh.
Một tiếng ầm lớn dội vào thính giác đang bén nhạy cao độ của chàng. Mùi hăng hắc lẫn khói thuốc súng tràn ngập căn sảnh.
Kẻ tấn công không hề nao núng.
Gabriel chợt nhận ra kẻ thủ ác đang lao vào chàng với sự chính xác đến từng li từng tí.
Hắn biết ta đang nằm dưới sàn nhà. Hắn có thể nhìn thấy ta rõ ràng như ta nhìn thấy hắn.
Chẳng còn thời gian để nghiền ngẫm thêm nữa. Kẻ tấn công đang đứng ngay bên trên chàng, đang vung chân đá thô bạo.
Cú đá quật ngay vào vai Gabriel, khiến cánh tay chàng tê dại ngay tức khắc. Chàng nghe thấy tiếng khẩu súng lăng long lóc trên sàn nhà trượt ra xa vào trong phòng ngủ.
Ngay chớp mắt sau, tên ác ôn liền xẻ mũi dao xuống, nhắm ngay vào bụng Gabriel.
Gabriel co mạnh người sang một bên, lăn tròn đi để tránh cú tấn công. Mũi dao xé qua đâm kịch xuống sàn nhà. Kẻ tấn công buộc phải giằng hết sức để rút dao ra.
Lợi dụng một giây trì hoãn đó, Gabriel bật người đứng dậy. Chàng duỗi mấy ngón tay tê liệt, cố gắng lấy lại chút cảm giác.
Kẻ tấn công đã rút được dao ra khỏi sàn, liền phóng bổ đến chàng.
Gabriel nhảy lùi lại, hòng tạo chút khoảng cách giữa hai người trong khi nhìn quanh tìm vũ khí. Qua khóe mắt chàng nhác thấy chiếc bàn ngay cuối căn sảnh về phía tay phải.
Vận dụng bên tay chưa bị đả thương, chàng chộp ngay lấy một trong những chân nến bằng bạc nặng trịch dùng để trang trí chiếc bàn.
Gã đàn ông như ác mộng kia lại tiến đến thu hẹp dần khoảng cách, rõ ràng hắn đang muốn Gabriel cứ thế thụt lùi về phía cầu thang.
Cơ hội duy nhất của mình, Gabriel thầm nghĩ, là ra một cú chớp nhoáng.
Chàng quăng mình sang bên, thay vì lùi ra sau. Người chàng va mạnh vào tường. Kẻ tấn công xoay vụt theo với vận tốc kinh hoàng nhưng Gabriel đã dùng hết sức bình sinh vụt chân nến ra.
Chiếc chân nến nặng trịch quất vào cẳng tay kẻ sát nhân, gần nơi cổ tay. Hắn rên lên vì đau. Con dao rơi xuống sàn nhà.
Gabriel lại vụt thêm lần nữa, lần này nhắm vào sọ đối thủ. Hắn vụt chúi mình xuống, lảo đảo thụt lùi. Gabriel áp sát hắn.
Kẻ thủ ác xoay mình bỏ chạy đến phía cầu thang chính. Gabriel thả chân nến xuống, nhặt dao lên đuổi theo đối thủ.
Kẻ tấn công chạy trước chàng ba sải dài. Hắn đã đến được cầu thang và lao xuống dưới, một tay vịn vào lan can để giữ cho mình khỏi ngã chúi đầu xuống chân cầu thang.
Đến được chân cầu thang, hắn liền giật tung cửa trước đoạn bỏ chạy vào màn đêm.
Mỗi tấc bản năng trong Gabriel đều hối thúc chàng phải rượt đuổi theo con mồi của mình. Nhưng lập luận và lý lẽ lại trồi lên xuyên qua màn sương mù của cơn khát máu trong chàng. Chàng chạy xuống đến chân cầu thang rồi đi ra cửa. Chàng đứng đấy một lúc nhìn ra phố, cố gắng xác định xem kẻ có-khả-năng-là-sát-nhân kia đã tẩu thoát theo hướng nào. Nhưng màn đêm lẫn sương mù đã nuốt chửng mọi dấu vết của tên tháo chạy.
Gabriel đóng cửa rồi nhảy ngược lại lên cầu thang qua căn sảnh để đến phòng làm việc. Chàng vặn sáng đèn và tháo khăn bịt miệng cho Montrose.
Montrose nhổ toẹt miếng vải ra rồi đưa ánh mắt chán ghét nhìn Gabriel.
“Tôi đã cố nói với anh, thằng ác ôn kia đã đi qua cánh cửa thông giữa hai phòng.” Ông hất cằm về phía bức tường hông của phòng làm việc. “Hắn không đi ra ngoài sảnh. Hắn nằm giăng bẫy đón anh trong căn phòng ngủ còn lại.”
Gabriel nhìn cánh cửa mà lúc trước mình đã bỏ qua khi đang thăm dò căn phòng. Chàng nghĩ lại mình đã chắc ăn làm sao khi cho rằng xúc giác siêu phàm sẽ cung cấp cho mình những manh mối cần thiết để xác định nơi ẩn náu của kẻ sát nhân.
“Thế là đi đứt việc dựa dẫm vào những khả năng siêu phàm của tôi rồi nhé,” chàng nói.
“Trực giác siêu linh không thay thế được lập luận và lẽ thường,” Montrose gầm gừ.
“Biết không, ông Montrose, ông nói mấy điều này nghe giống bố tôi lắm đấy.”
“Có chuyện này anh cần phải biết,” ông Montrose bảo. “Cho dù hắn là ai, hắn cũng đã lấy đi bức ảnh chụp nắp chiếc hòm sắt mà anh đưa cho tôi đấy. Tôi đã nhìn thấy hắn nhét tấm ảnh vào dưới áo trong khi hắn chờ anh đến. Có vẻ như hắn ngạc nhiên khi nhìn thấy tấm ảnh nhưng chắc chắn là rất hài lòng.”