“TÔI NGHĨ,” VENETIA LẠNH LÙNG NÓI, “rằng tốt hơn ngài nên giải thích chính xác mình là ai đi, ngài Jones ạ.”
Biết ngay là sớm muộn gì mình cũng phải đối mặt với chuyện này mà, Gabriel tự nhắc nhủ. Chàng từng hy vọng được trì hoãn chuyện này một thời gian nhưng số phận lại hùa vào chống đối chàng. Hết thảy người trong nhà đang đổ dồn mắt quan sát chàng. Ông Montrose, nhận ra được mình chính là người đã gây ra cớ sự, lúc này đang dồn hết tâm trí vào tách trà trong tay.
“Anh sẽ trở thành Hội trưởng kế nhiệm của Hội Arcane thật ạ?” Edward hỏi, rõ là cậu bé đang thích mê cái tin này.
“Phải đợi đến khi bố anh quyết định nghỉ hưu đã,” Gabriel đáp. “Anh e rằng đấy chỉ là một trong những vị trí mang tính lễ nghi cổ hủ được cha truyền con nối thôi mà.”
Ông Montrose vừa nuốt một ngụm trà liền phát sặc phun phì phì. Dì Beatrice đưa cho ông ta chiếc khăn ăn.
“Cảm ơn cô Sawyer,” Montrose lúng búng trong chiếc khăn. “Những vị trí mang tính lễ nghi. Hừ. Chờ xem cha anh nghe được câu này sẽ thế nào nhé, anh Jones.”
“Là Hội trưởng của Hội thì anh sẽ phải làm những gì ạ?” Edward hào hứng hỏi tiếp. “Anh sẽ mang thanh gươm bên mình chứ?”
“Không đâu,” Gabriel đáp. “May sao chẳng liên quan gì đến gươm giáo cả. Đại khái thì đấy chỉ là một sự nghiệp khá nhàm chán thôi.”
Ông Montrose lại há hốc mồm theo kiểu cho thấy mình lại sắp sửa nói ra điều gì đấy trái ngược với tuyên bố vừa rồi. Gabriel phóng cho ông ta một tia nhìn kiểu “im mồm”.
Ông Montrose chúi mũi trở lại vào tách trà.
“Thi thoảng anh chủ trì mấy buổi họp này,” Gabriel giảng giải cho Edward. “Kiểm lại tên những ai vừa được đề cử làm hội viên này, cho thành lập các ủy ban trông coi những lĩnh vực nghiên cứu khác nhau này, vân vân và vân vân.”
“Ồ.” Edward chẳng buồn che giấu vẻ thất vọng. “Như thế nghe đúng là chán thật.”
“Ừ, chính xác,” Gabriel bảo.
Nhưng Venetia lại không có vẻ tin tưởng cho lắm, chàng nhận thấy thế. Nhưng mà, nàng đã nhìn thấy bộ sưu tập các cổ vật và cổ tác đặt ở trụ sở Hội Arcane rồi đấy thôi. Chàng biết là lúc ấy nàng đã rất mẫn cảm với chút năng lượng tâm linh còn sót lại tỏa ra từ vài món đồ ấy.
Đã đến lúc phải chuyển chủ đề rồi đây, chàng quyết định.
“Vì những sự kiện xảy ra tối nay, tình hình đã thay đổi,” chàng lẳng lặng nói. “Tôi không cho rằng căn nhà này còn được an toàn nữa. Kẻ sát nhân đã thể hiện thẳng thừng rằng hắn rất sẵn lòng sử dụng những người khác làm quân tốt trong kế hoạch của mình, còn tôi thì không thể nào ở lại nơi này từng giây từng phút để bảo vệ mọi người. Tôi phải được rảnh tay để tiếp tục cuộc điều tra. Do đó, rất cần phải tiến hành vài bước nhất định.”
Venetia cảnh giác nhìn chàng. “Là các bước gì thế?”
“Sáng ngày mai mọi người trong nhà hãy thu dọn đồ đạc để về miền quê lưu trú một thời gian dài,” chàng bảo. “Tất cả mọi người sẽ đáp chuyến tàu trưa đi đến một ngôi làng ven biển tên là Graymoor. Bao gồm cả ông nữa đấy,” chàng nói thêm với ông Montrose. “Tôi sẽ gửi trước một bức điện tín. Mọi người sẽ được người quen của tôi ra đón tiếp, họ sẽ xưng danh cho mọi người biết. Những người ấy sẽ đưa mọi người đến địa điểm an toàn.”
Venetia chằm chặp nhìn chàng, mặt ngớ cả ra. “Ý của ngài là thế quái nào vậy?”
“Vậy còn hiệu ảnh thì sao?” Amelia lo lắng hỏi. “Tuần này chị Venetia có nhiều buổi hẹn chụp ảnh quan trọng lắm đấy.”
“Cô gái quản lý cửa hiệu của em, cô Maud ấy, sẽ trông coi hiệu ảnh,” Gabriel đáp. “Cô ấy sẽ hẹn lại lịch cho các buổi chụp.”
Edward nhảy tưng tưng trên ghế. “Em thích tàu lửa. Bọn em đã đi một chuyến khi đến Luân Đôn. Em mang theo diều được không ạ?”
“Được chứ,” Gabriel đáp. Chàng dán mắt vào Venetia như thể đang dán mắt vào ngọn núi lửa chực chờ phun trào.
“Không được,” nàng thốt lên. “Không thể được. Hay đúng hơn, tôi phải nói là tôi không thể nào rời khỏi Luân Đôn. Dì Beatrice, Amelia và Edward có thể đi một thời gian nhưng tôi thì không thể hủy bỏ các buổi chụp hình của mình được. Những khách hàng đặc biệt không thích kiểu đối xử như thế. Hơn nữa, tôi còn có một buổi triển lãm khác vào tối thứ Ba tới. Tính đến thời điểm này thì đấy là buổi triển lãm quan trọng nhất.”
Mình biết từ trước là chuyện này sẽ không dễ dàng đâu mà, Gabriel tự nhủ.
“Chúng ta không thể nào mạo hiểm hơn nữa, Venetia,” chàng nói. “An toàn của nàng và của gia đình nàng là ưu tiên hàng đầu của chúng ta.”
Nàng ưỡn thẳng lưng. “Tôi rất cảm kích sự quan tâm của ngài, thưa ngài. Và tôi hoàn toàn đồng ý là Edward, Amelia và dì Beatrice phải được bảo vệ. Nhưng cũng còn có những ưu tiên khác phải được quan tâm tương tự.”
“Và đấy là gì thế?” Chàng hỏi.
“Là tương lai sự nghiệp của tôi,” nàng đáp.
“Quỷ tha ma bắt, nàng không biết thế nào là thiệt hơn nữa à? Không phải nàng định đặt lợi ích kinh doanh lên trước cả an nguy của chính mình đấy chứ hả.”
“Ngài không hiểu gì cả, ngài Jones,” Venetia nói. “Những buổi hẹn chụp hình mà ngài muốn tôi hủy đi kia và cả buổi triển lãm ấy nữa là những điều tối quan trọng cho sự đảm bảo tài chính của gia đình tôi. Ngài không thể mong tôi quay lưng lại với lịch làm việc của mình. Có quá nhiều rủi ro khi làm thế.”
Chàng nhìn thẳng vào nàng ngang qua không gian nhỏ bé. “Ta hiểu được tính quan trọng của sự nghiệp nàng. Nhưng mạng sống của nàng còn quan trọng hơn nhiều.”
“Tôi sẽ biết ơn ngài lắm đấy, ngài Jones ạ, nếu ngài chịu nhớ cho vài sự thật.”
“Sự thật gì?” Chàng sắp đánh mất luôn chút bình tĩnh còn sót lại trong mình rồi. Chàng cảm nhận được rằng cả Venetia cũng đang chật vật không kém để giữ cho mình được bình tĩnh.
“Sau khi tìm được phương thuốc bị đánh cắp, khả năng là ngài sẽ lại biến mất, thưa ngài Jones,” nàng bảo. “Sẽ chỉ còn lại dì Beatrice, Amelia, Edward và tôi. Nói trắng ra nhé, thưa ngài, những lợi nhuận từ công việc chụp ảnh là tất cả những gì đang đứng chắn giữa chúng tôi và một cuộc đời tuyệt vọng, nghèo khó đấy. Tôi không thể đặt tương lai ấy vào vòng mạo hiểm. Ngài không được yêu cầu tôi làm như thế.”
“Nếu chuyện nàng lo lắng là về tiền bạc, ta sẽ để mắt sao cho tương lai nàng không bị ngập trong nghèo đói.”
“Chúng tôi không nhận của bố thí đâu, thưa ngài,” Venetia nghiến răng. “Mà chúng tôi cũng không thể cho phép mình bị đặt vào vị thế phải phụ thuộc vào khoản tiền từ một quý ông chẳng có quan hệ mật thiết gì với gia đình. Chúng tôi đã hiểu ra tính bấp bênh của tình huống như thế sau khi bố chúng tôi bỏ mạng rồi.”
Gabriel cảm nhận được sự bình tĩnh trong mình đã cháy rụi. Ta không phải như bố của nàng, chàng những muốn gào lên. Chàng phải vận dụng hết từng li từng tí sức mạnh ý chí trong mình để giữ cho cơn nóng giận không bị sổng chuồng.
“Ta vẫn buộc phải yêu cầu nàng đi về vùng quê cùng mọi người thôi, Venetia à,” chàng nói bằng âm giọng mà chàng biết là sắc lạnh.
Venetia đứng bật dậy, tay nắm chặt ve áo ngủ, đối diện với chàng trong ánh sáng lò sưởi.
“Ngài Jones này, cho phép tôi nhắc ngài nhớ rằng ngài không có quyền để bắt buộc bất cứ điều gì cả. Ở đây ngài chỉ là khách, chứ không phải là chủ gia đình này.”
Thà là nàng tát thẳng vào mặt ta luôn cho rồi, Gabriel thầm nghĩ. Nỗi đau cuộn lên trong chàng, quyện lẫn với sức nóng tàn nhẫn còn sót lại sau vụ quần thảo với kẻ sát nhân.
Chàng không nói gì. Chàng không tin vào bản thân đủ để cho phép mình nói lên một chữ chết tiệt nào cả.
Không ai trong phòng dám động đậy đến cả một cọng tóc. Chàng biết mọi người đang còn bị sững sờ trước cuộc đụng độ này, mọi người không rõ mình nên nói gì hay phản ứng ra sao. Edward lộ vẻ hoảng sợ.
Cuộc chiến trong câm lặng vừa bùng lên dường như kéo dài đến vô tận nhưng trên thực tế chỉ diễn ra có vài giây.
Không nói không rằng, Venetia quay bước ra sảnh. Gabriel lắng nghe tiếng bước chân nàng. Tới cầu thang, nàng liền phóng chạy như bay. Một loáng sau chàng nghe thấy tiếng cửa phòng ngủ nàng dập đánh sầm.
Mọi người khác trong phòng khách cũng nghe thấy cả. Tất thảy quay lại nhìn chàng.
“Anh này?” Edward hoang mang hỏi. “Thế còn chị Venetia thì sao ạ?”
Amelia nuốt khan, cô bé trông run rẩy thấy rõ. “Em hiểu rõ chị ấy lắm, anh ạ. Nếu chị ấy cảm thấy mình phải ở lại Luân Đôn thì anh có làm gì cũng chẳng thuyết phục chị ấy làm khác đi được đâu.”
“Con bé chuyên tâm vào việc chăm sóc cho gia đình này đấy, cậu Jones à,” dì Beatrice lặng lẽ nói. “Ta e là cậu sẽ chẳng bao giờ có thể khuyên can con bé từ bỏ được quan niệm về trách nhiệm của nó đâu, thậm chí ngay cả khi mạng sống của nó đang bị đe dọa.”
Chàng lần lượt nhìn qua từng người.
“Tôi sẽ chăm sóc cho cô ấy,” chàng nói.
Sự căng thẳng giảm đi. Chàng biết là mọi người đã chấp nhận lời nói vừa rồi theo nghĩa một lời thề trang nghiêm như nó vốn thế.
“Nếu vậy thì mọi chuyện rồi sẽ ổn cả thôi,” Edward bảo.