“SAO BỖNG NHIÊN chàng lại quan tâm đến đức ngài Ackland vậy?” Venetia hỏi.
Nàng đang ngồi đối diện với Gabriel trong cỗ xe thuê không sáng đèn, quan sát con phố trước dinh thự của Ackland. Những ô cửa sổ ở tầng trệt của căn nhà đồ sộ ấy đều sáng đèn nhưng rèm cửa được kéo lại kín mít. Ngoài trời, đám sương mù dày đặc phản chiếu ánh đèn đường mờ tỏ, tạo nên bầu không khí ma quái, rờn rợn.
Venetia mặc bồ nam trang nàng từng sử dụng để đi đến hội quán Janus. Nàng cùng Gabriel đã ngồi trong cỗ xe bất động này gần một giờ đồng hồ. Nàng biết khá chắc là cả con ngựa cùng bác xà ích đã thiếp đi được một lúc rồi.
“Chúng ta vẫn đang cho rằng trong vụ này ông ấy là người sơ ý bị phu nhân Fleming lừa bịp,” Gabriel đáp. “Một nguồn kinh tế và lối vào giới thượng lưu. Nhưng Harrow và cha ta đều có bảo ta rằng họ có cảm tưởng là cách đây mấy tháng, Ackland không những đang mất dần trí nhớ mà còn đang ốm thập tử nhất sinh nữa.”
“Chàng đang nghĩ gì thế?” nàng hỏi.
“Trưa nay, lúc trò chuyện với cha trong công viên, ta chợt nhận ra rằng có lẽ nguồn năng lượng mới tìm thấy của Ackland không chỉ là nhờ vào tác dụng từ phép chữa trị của phu nhân Fleming.”
Một cơn ớn lạnh không liên quan gì đến đám sương mù ngoài kia chợt râm ran dọc khắp thần kinh nàng. “Phải chăng chàng đang ám chỉ rằng có kẻ nào đó đang đóng vai Đức ngài Ackland chăng?”
“Nàng thử nghĩ mà xem, giả dạng làm một ông già lập cập trong vòng tay của kẻ chủ mưu đáng yêu có phải là một sự ngụy trang tuyệt hảo không nào?”
“Nhưng nếu hắn không phải là ngài Ackland đích thực, thì hắn là ai và làm cách nào hắn lại soán được vị trí của Ackland chứ?”
“Giải quyết từng câu hỏi một thôi nào,” Gabriel nói. “Chúng ta chưa biết chắc kẻ đang ở trong nhà kia liệu có phải là giả mạo hay không. Đấy là điều mà ta muốn xác định chắc chắn vào tối nay. Liệu có cơ may nào, hắn sẽ ra ngoài đi thăm phu nhân Fleming duyên dáng trong vài tiếng hoặc có lẽ là đến hội quán của hắn không nhỉ. Nếu là thế, ta hy vọng nàng sẽ có dịp nhìn thấu thần khí của hắn ta.”
“Chàng nghĩ trước đây em đã từng nhìn thấy thần khí ấy rồi ư?” nàng bồn chồn.
“Ừ.”
“Có thể là một trong những khách hàng chụp ảnh của em à?”
“Suỵt,” Gabriel thì thào. “Đèn đóm trong nhà đang tắt kìa. Hoặc là Ackland đang lên tầng trên đi nằm hoặc hắn đang rời khỏi nhà đi chơi đêm.”
Nàng quay nhìn lại khu dinh thự. Cửa trước đã mở. Ánh đèn duy nhất còn lại là ngọn đèn khí ga trong sảnh trước. Bóng hình Ackland loáng hắt lên trong vầng sáng. Rồi ông ta vặn nhỏ đèn lại và tập tễnh bước ra bậc thềm, tay chống ba toong. Ông ta dừng lại đóng cửa trước khi chậm chạp, khập khiễng bước xuống phố.
Xuống đến vỉa hè, ông ta huýt sáo. Một cỗ xe ngựa xuất hiện đáp lời. Cỗ xe mau chóng quành sang góc phố, tiến thẳng về phía Ackland.
Venetia nhận ra chỉ chừng vài giây nữa thôi thì cỗ xe sẽ đến giữa nàng và Ackland, chắn ngang tầm quan sát của nàng.
Nàng tập trung, giữ cho mọi điều khác trong nàng tĩnh lặng. Thế giới tối đen, dày đặc sương mù biến thành một tấm phim âm bản. Đối diện nàng là thần khí dũng mãnh, được kiểm soát chặt chẽ của Gabriel phập phù ma quái. Nàng cũng mơ hồ nhận thấy thần khí của tay xà ích trên cỗ xe đang tiến đến. Thần khí ấy đang nhảy múa loạn xạ khiến nàng ngờ rằng tay xà ích vừa mới đánh chén.
Nàng chú mục vào hình dáng khoằm khoằm của Ackland, lúc nàng này đang nặng nhọc tì lên cây gậy chống trong khi chờ cho cỗ xe dừng lại.
Năng lượng ma quỷ sôi sục bao quanh hắn – những mảng màu tăm tối mãnh liệt, ghê gớm, dù chẳng biết chúng có tên gọi là gì nhưng đủ khiến cho máu nàng đông lại.
“Venetia này?” Gabriel dịu dàng gọi khẽ.
Nàng chớp chớp mắt, hít vào một hơi dài bình ổn, đoạn trở lại với nhãn lực bình thường của mình. Cỗ xe đã dừng lại trước Ackland. Hắn nặng nề leo vào khoảng không gian kín bưng trong ấy. Cỗ xe phóng xuống phố.
Gabriel rướn người tới trước nắm lấy cổ tay nàng. “Nàng ổn chứ?”
“Ổn,” nàng khó nhọc thốt lên. Venetia nhận ra mình đang run rẩy. “Ừm, em ổn mà.”
“Hắn chính là kẻ sát nhân, phải không?” Gabriel hỏi. Mỗi lời chàng nói đều toát lên vẻ chắc chắn của người thợ săn khi đã tia thấy con mồi. “Là kẻ nàng đã trông thấy bỏ đi khỏi căn phòng tối nơi Harold Burton uống ly brandy pha xyanua ấy.”
Nàng đan chặt hai tay vào nhau. “Phải.”
“Ackland đã có mặt tại buổi chiêu đãi cùng với phu nhân Fleming đêm ấy. Hai kẻ này bỏ đi trước khi Burton biến mất. Nhưng Ackland có thể dễ dàng quay lại sảnh triển lãm theo lối cầu thang dẫn xuống con hẻm bên hông tòa nhà.”
“Hẳn hắn đã dàn xếp để gặp Burton trong phòng tối,” Venetia nói.
“Ta nghi dù Ackland hay ai đang đóng vai Ackland đi nữa, hắn cũng chính là tay khách hàng giàu có bí bẩn của Burton, là kẻ đã trả tiền cho hắn bám theo nàng và ghi lại những người mà nàng gặp.”
“Bây giờ chúng ta sẽ làm gì đây? Chúng ta chẳng có được bằng chứng cho bất cứ chuyện nào cả.”
Gabriel thả tay nàng ra. Chàng tựa người ra sau ghế và quan sát khu dinh thự tối om với vẻ trầm ngâm.
“Không gia nhân nào cả,” cuối cùng chàng lên tiếng.
“Gì chứ?”
“Ở đây chúng ta thấy một ngôi nhà rất rộng lớn và rõ ràng là một ông già dặt dẹo đang sống trong ấy; hơn nữa, còn là một ông già giàu sụ đấy nhé. Ấy vậy mà không có ai đưa ông ta ra cửa, tắt đèn hay gọi xe giùm cho ông ta cả.”
Nàng quan sát ngôi nhà đồ sộ đầy sương mù bao quanh. “Có lẽ hắn đã cho gia nhân nghỉ một đêm.”
“Ta nghĩ khả năng là hắn không cho phép giai nhân ở lại trong nhà vào ban đêm thì hơn, vì hắn sợ biết đâu gia nhân lại phát hiện ra các bí mật của mình,” Gabriel nói.
Chàng đẩy mở then cài cửa khoang xe.
Giật bắn mình, Venetia đặt tay lên tay chàng. “Chàng làm gì thế?”
Gabriel nhìn xuống tay áo mình, như thể ngạc nhiên khi thấy nàng chạm vào mình. “Ta sẽ đi xem liệu có thể lẻn vào căn nhà ấy ngó nghiêng đôi chút không.”
“Ngài không được làm thế.”
“Sẽ không bao giờ ta có được dịp tốt hơn đâu.” Chàng lách người qua nàng. “Ta sẽ bảo xà ích đem nàng thẳng đến nhà cha mẹ ta và đứng đấy cho đến khi nàng an toàn đi vào bên trong nhà.”
“Gabriel, em không thích chuyện này đâu.”
“Vụ này cần phải được dứt điểm càng sớm càng tốt.”
Chàng dừng lại chỉ đủ thời gian để nồng nhiệt hôn lên môi nàng, rồi nhẹ nhàng nhún chân nhảy xuống vỉa hè.
Chàng đóng cửa xe, trao đổi ngắn gọn với xà ích rồi lướt đi trong bóng tối dày đặc của đêm đen.
Venetia quay nhìn lại khi cỗ xe chuyển bánh xuống phố. Nàng không thể nhìn thấy dấu tích Gabriel đâu cả, cả thần khí chàng cũng không. Chàng đã biến mất như làn khói tan vào màn sương.