NGÀY HÔM SAU Venetia đang ở trong căn phòng chụp ảnh đầy nắng ngay sau cửa hiệu để sửa soạn các đạo cụ cho buổi chụp ảnh chân dung thì Gabriel xuất hiện.
“Dường như Rosalind Fleming đã sử dụng một tên khác để mua vé trên chuyến tàu thủy đi đến Hoa Kỳ sáng hôm nay,” chàng thông báo.
“Trời đất quỷ thân ôi.” Venetia đứng thẳng người lên và phủi phủi tay. “Chàng chắc chắn thế chứ?”
“Ta đã nói chuyện với tay nhân viên bán vé cho ả. Anh ta xác nhận những mô tả nhận dạng về phu nhân Fleming. Ta cũng đã hỏi chuyện hai nhân công bốc dỡ ngoài bến tàu từng giúp một quý bà có nhân dạng trùng khớp với phu nhân Fleming mang theo một lượng hành lý rõ là khổng lồ. Hôm nay cha ta đã đến nhà ả. Căn nhà được dọn trống trơn. Bọn gia nhân bảo rằng bà chủ đã lên đường đi nghỉ dài hạn ở Hoa Kỳ. Họ không biết khi nào thì ả sẽ trở lại.”
Venetia suy nghĩ về điều này. “Nghĩ kỹ thì bỏ trốn sang Hoa Kỳ là một việc hợp lý ả phải làm. Khi mà Stilwell chết rồi thì ả đã mất mát rất lớn. Ả sẽ không bao giờ còn được nhận các món quà đắt giá hay tiền bạc gì từ hắn nữa và ả cũng không thể nào được giao du trong giới thượng lưu. Lựa chọn duy nhất của ả hẳn sẽ lại là thay tên đổi họ và quay lại nghề làm bà đồng tống tiền vậy.”
“Cho dù ở nơi nào của Hoa Kỳ thì ả cũng có thể bắt đầu lại từ đầu làm một bà đồng tống tiền thôi,” Gabriel nói ráo hoảnh.
“Chắc chắn rồi. Có điều gì đó mách bảo cho em biết rằng Rosalind Fleming có thể tự chăm sóc bản thân mình rất tài.”