Chiến Đội Lập Kỳ

Chương 74: Chương 74: Hắn




Tại thế giới Pokemon, hắn phải nằm ở bệnh viện một tuần vì thương thế có phần nặng, đó chẳng phải cảm giác tốt đẹp gì. Không cử động được, không đi làm gì được, chỉ có thể nằm vắt vẻo trên giường bệnh, cảm giác khó chịu tràn đầy cơ thể, làm cho một người vốn ưa náo động sinh ra bực mình.

Game chính thì đang cài chế độ tự động, Nhất Nhân Nhất Kiếm vẫn đang tu luyện, nên cũng chưa có gì quan trọng cả, do đó hắn lên diễn đàn giết thời gian.

Vừa vào diễn đàn, hắn kinh ngạc trợn tròn hai mắt!

Lúc này ở trên diễn đàn, hắn chứng kiến trong khi các chuyên mục khác im im lặng lăng thì chuyên mục “Mua – Bán” đã ầm ĩ một mảnh. Nhất là ở bên thế giới Đại Giang Hồ, các bài đăng mua và bán nhan nhản, trung bình cứ khoảng 5 phút là có một bài.

"Thua mua đan dược, phẩm chất càng cao giá càng ưu đãi, thu mua số lượng lớn, giá cả cao nhất khu vực Thành Đô!”

Tin này như sấm nổ giữa trời quang, trong nháy mắt chiếm cứ vị trí dẫn đầu, mà người gửi tin tức này chính là một cái nhà giàu nứt vách.

Hắn vừa nhìn thấy tin này tức, hô hấp trong nháy mắt dồn dập lên, nhưng mà không đợi hắn có phản ứng gì, một cái tin tức đã đá tin tức kia xuống, chiếm vị trí đầu ấy.

"Thu mua đan dược tăng cao nội công, có bao nhiêu thu hết bao nhiêu, giá thấp nhất 1 triệu một viên!"

Cái tin tức vừa lên này dĩ nhiên là của một đại gia phát khổ vì giàu mà không biết tiêu tiền ở đâu đây, hoặc là một đại gia cực kỳ cuồng nhiệt với thể loại kiếm hiệp.

Thế nhưng vị đại gia này chưa có ý định dừng lại, lập tức mười cái tin tức giống y chang như thế bay lên diễn đàn. Hẳn là vị đại gia này thuê người đăng lên.

"Vĩnh cửu thu mua đan dược, giá cả vĩnh viễn cao hơn mặt bình chung 100 nghìn, mặt khác toàn thành truy nã bảy đại ác nhân: Hồ Thành Trung, Ngô Tiến, Nguyễn Mậu Ích, Phan Kinh Dương, Lý Tùng, Nguyễn Thứ Nam, Hồ Hạnh Nhi. Bất cứ người nào giết chết bảy đại ác nhân, có thể mang ảnh hoặc video chứng minh liên hệ với ta để lĩnh tiền thưởng. Hồ Thành Trung hai mươi lượng một lần, ác nhân khác mười lượng một lần!"

Nhìn xem cạnh tranh mua đan dược lấy tốc độ chóng mặt tăng cao, giá đan dược theo xu thế hỏa tiễn bay lên, lại nhìn về lệnh truy nã của một người chơi, hắn mới biết game thế giới Đại Giang Hồ lần này triệt để nổi tiếng, khẳng định sẽ đánh ra tên tuổi và hấp dẫn thêm một lượng lớn người chơi vốn đang còn chần chừ và phân vân.

Diễn đàn game khí thế rừng rực, nóng cháy kinh người. Đối lập với nó, tối hôm đó hắn gặp phải lạnh giá, rét buốt thấu tim gan.





Mưa rơi nhạt nhòa, gió thổi từng cơn.

“Tách… Tách… Tách…”

“Rì rào… Rì rào…”

Lạnh! Hắn thấy lạnh giá trong tâm hồn, hắn thấy giá buốt trong trái tim.

Mưa vẫn tiếp tục rơi, gió vẫn tiếp tục thổi.

Lạnh! Hắn thấy tâm hồn héo hắt, hắn thấy trái tim mình rỉ máu.

Mưa vẫn không dứt, từng giọt từng giọt mưa bay che lấp đi từng dòng nước mắt trên khuôn mặt hắn.

Gió vẫn không ngừng, từng đợt, từng đợt gió thổi tới, khiến thân thể của hắn cũng theo nhịp điệu của tâm hồn, run lên từng cơn.



- Anh! Anh vẫn khỏe chứ?

Nghe tiếng nói từ đầu dây bên kia gọi tới, hắn đứng hình, thất thần trong chốc lát. Tại sao lại là em? Tại sao em lại biết số điện thoại của mình? Tại sao em lại liên lạc với mình? Muôn ngàn câu hỏi không ngừng chạy loạn trong đầu của hắn. Nhưng chỉ vài giây sau, để che đậy sự thất thố của mình, tôi ậm ừ, rồi đáp lại:

- Anh vẫn tốt. Ở bên đó em vẫn tốt chứ?

Đầu dây bên kia chỉ có tiếng thở dài. Qua một lúc lâu, một giọng nói nhẹ nhàng truyền lại:

- Em đã về. Cũng khá lâu rồi, đây là số điện thoại hiện tại của em.

Hắn cười gượng:

- Xin lỗi.

Vẫn chất giọng dịu nhẹ, đầu dây bên kia lại hỏi trong ngập ngừng:

- 02/08 em cưới chồng. Anh… có thể đến chúc phúc cho em… được không?

Hắn giật mình, sững sờ đứng lặng tại chỗ, trái tim nghẹn ngào kêu rên. Nơi nào đó trong cơ thể hắn có tiếng vỡ vụn. Rất lâu sau, hắn cố gắng trấn tĩnh, dùng hết sức lực trả lời gọn lỏn:

- Anh sẽ đến. Nhất định.

Và hắn tiến nhanh đến cửa ra vào, dùng tay gõ mạnh vài tiếng lên đó, đồng thời đưa điện thoại lại gần để chắc chắn rằng đầu dây bên kia có thể nghe thấy chúng. Sau đó nhanh chóng nói:

- Xin lỗi. Giờ anh có khách rồi. Khi khác chúng ta nói chuyện sau.

Không đợi bên kia đáp lời, hắn lập tức cúp máy.

Lẳng lặng vứt điện thoại đến một xó xỉnh nào đó trong phòng. Hắn bước ra ngoài, khóa cửa phòng lại, lấy xe và phóng như bay đến chốn cũ.



Nhìn bầu trời đêm đầy sao, lại nhìn tình cảnh thảm hại của mình, hắn nhếch miệng cười đầy đắng chát.

Đột nhiên, tim hắn đau đớn quằn quại.

- Ôi, cái cơn đau này đã rất lâu không trở lại. Chào mày, chúng ta lại gặp. Tuy tao không thích mày, nhưng mà… hãy làm bạn với tao đi, tao thật sự rất cô đơn.



Mưa vẫn rơi, gió vẫn thổi.

Một người lặng im trong thời tiết như thế.

Dẫu khung cảnh này rất giống một khung cảnh trong quá khứ.

Chỉ có sự lạnh giá không ngừng gặm nhấm.

Lạnh!



6 năm về trước, khi còn là một gã sinh viên năm 2, lúc tính cách của hắn chưa thay đổi chóng mặt như lúc này, hắn và nàng gặp nhau.

Ngay từ lần đầu tiên gặp mặt, hắn thích nụ cười tỏa nắng, khuôn mặt tràn ngập ánh mặt trời của nàng. Đối với mọi người, có lẽ khó có thể phân biệt nàng trong một đám đông, thế nhưng, ngay từ lần đầu ấy, hắn nhận ra nàng khác biệt so với cả thế giới này, hắn biết cô gái này là cô gái hắn sẽ đem lòng yêu thương cả cuộc đời còn lại.

Hắn chủ động làm quen và tìm hiểu về nàng. Trời không phụ lòng người, rất lâu về sau, hắn và nàng trở thành bạn bè, những người bạn bình thường không hơn không kém.

Thời gian dần qua, thoáng cái một năm qua đi. Ngày ấy, ngày 03 tháng 05, rốt cuộc hắn lấy hết dũng khí, chạy ngược chạy xuôi lo nghĩ, mời nàng đi xem phim. Nhận được cái gật đầu của nàng, hắn vui mừng chuẩn bị kế hoạch với hoa tươi và bạn bè.

Bước vào phòng chiếu phim mà trái tim của hắn đập bình bịch, đôi lúc lúng ta lúng túng, lóng ngóng khiến nàng phì cười.

Phim hết, hắn mời nàng đi uống trà sữa – nơi đã bố trí từ trước, rồi tỏ tình trong tiếng tung hô của bạn bè. Nàng gật đầu, mỉm cười nhìn hắn. Hai người trở thành một đôi từ lúc ấy.

Lại một năm trôi đi, hai con người quấn quít bên nhau, tình cảm của họ cứ lớn dần theo thời gian. Ngỡ như họ không thể tách rời, nhưng duyên phận cũng đến hồi chấm dứt, định số thương đau quyết định mọi việc.

Gia đình nàng biết chuyện, một cuộc chiến nổ ra. Cả 2 vấp phải sự phản đối từ gia đình nàng, nhưng họ vẫn cố gắng duy trì, ảo tưởng chỉ cần qua thời gian dài, bố mẹ nàng sẽ chấp nhận sự chứng minh của cả hai.

Sinh viên nghèo và tiểu thư, không giống như phim ảnh, mặc dù cố gắng, nhưng trước cơn giông tố này, nàng và hắn tách ra. Theo sự sắp đặt của gia đình, nàng đi du học. Dưới sự chèn ép của gia đình nàng, hắn cắn răng sống trong lặng lẽ.

Nơi sự quyền thế là sức mạnh tối cao, những con người nhỏ bé chỉ có thể câm nín mà chấp nhận. Giữa hiếu và tình, hắn chấp nhận từ bỏ tình cảm để bố mẹ được sống yên ổn. Phải, là một người con, bố mẹ vẫn là lựa chọn hàng đầu.

Bản thân hắn gánh chịu đau khổ không người nào biết mà vẫn cười tươi như không có chuyện gì. Là người sinh ra và nuôi hắn lớn lên, bố mẹ hắn có thể nào không biết hắn làm thế là vì sao, nhiều lần họ khuyên hắn, nhưng không thành công.

Hai tháng đau khổ đi lang thang về những nơi chứa đựng các kỉ niệm xưa cũ như người mất hồn, như người lạc phách.

Lăn lộn trong khổ đau suốt 2 tháng, đến cuối cùng, hắn thay đổi. Từ một con người hóm hỉnh và vui tươi đến thành một kẻ lập dị hay cười giả tạo và thích chọc giận người khác làm vui. Và thứ ẩn sâu trong trái tim, núp dưới vẻ lập dị và tính cách quái gở ấy, là một kẻ bất lực đầy yếu đuối, kẻ mà giờ phút này đã để mặc cho dòng đời xô đẩy.

Song đêm nay, kẻ ấy trở về với con người khi xưa, nhưng lại không phải là ánh sáng tươi vui, tràn đầy ý chí, mà lại là vẻ nhu nhược và mềm yếu.

Bốn năm qua đi kể từ ngày ấy, thế nhưng hắn vẫn chưa bao giờ quên. Bốn năm qua đi, thế nhưng hắn vẫn yêu nàng say đắm như thuở ban đầu. Bốn năm qua đi, hắn vẫn là hắn của ngày xưa cũ, có chăng vì che giấu nội tâm của mình, mà tạo ra vỏ bọc này, rồi chìm sâu vào đó.

Giờ đây, hắn khóc, nước mắt như mưa.

- Gào…

Giữa màn đêm, trong một khu vực vắng vẻ ngoại thành, hắn ôm đầu gào rống.

Như ngày ấy, cũng ở nơi đây, hình ảnh trùng lặp, một người thanh niên cả bi và phẫn ngẩng mặt nhìn trời, gầm lên trong tuyệt vọng:

- Tại sao chứ?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.