Khi Lê Văn Vân bước vào, nhiều người trong bộ phận tiêu thụ đều nhìn về phía anh.
Hiện tại trong bộ phận tiêu thụ có rất nhiều người cảm kích Lê Văn Vân, nếu không có đợt sa thải quy mô lớn trước đó của Lê Văn Vân thì phần lớn bọn họ đều không có cơ hội thăng chức.
Lâm Nhã thấy Lê Văn Vân đi tới thì trên môi khẽ nở một nụ cười, sau đó cô ấy cầm tài liệu trên bàn lên, nói với Lê Văn Vân: “Hôm nay anh lại đến muộn, đi thôi, chúng ta tiếp tục đi qua đó nào.”
Lê Văn Vân không nói nhiều mà chỉ đi theo Lâm Nhã xuống tầng dưới, sau khi rời khỏi công ty, anh dừng ở trước xe nói: “Lâm Nhã, tôi sợ hôm nay cô sẽ phải đi một mình rồi.”
“Hả?” Lâm Nhã kinh ngạc nhìn Lê Văn Vân hỏi: “Sao vậy? Anh có việc gì phải làm à?”
“Không phải, là tôi đã từ chức rồi, về sau chuyện của nhà họ Vương giao hết cho cô.” Lê Văn Vân cười nói.
Lâm Nhã nhìn Lê Văn Vân với vẻ mặt bối rối hỏi: “Từ chức, tại sao lại từ chức?”
“Tôi không thích đi làm cho lắm.” Lê Văn Vân cười nói: “Tóm lại, cô hãy cố gắng lên. Tôi đã đánh tiếng với Bành Hàn Đông rồi, ông ấy sẽ chăm sóc cho cô thật tốt. Tôi vẫn sẽ ở Yên Kinh, nếu sau này bố cô hay ai đó đến quấy rầy thì cô cứ gọi cho tôi, tôi sẽ giúp cô đánh họ.”
Không hiểu sao Lâm Nhã lại thấy buồn phiền trong lòng, tin tức này của Lê Văn Vân quá đột ngột. Cô ấy ngây người nhìn Lê Văn Vân một lúc lâu, sau đó mới gượng cười: “Được rồi, có điều đột ngột quá nên chưa chuẩn bị gì cả.”
Lê Văn Vân xoa đầu cô ấy rồi cười nói: “Không sao, cô có thể đến bên cạnh Vương Giai Kỳ, bọn họ sẽ không làm khó dễ cô đâu. Nếu làm tốt chuyện này, cô sẽ nhanh chóng được vào nhóm quản lý cấp cao của công ty.”
“Ừ!” Lâm Nhã gật đầu.
Sau đó cô ấy cười ngọt ngào với Lê Văn Vân và nói: “Vậy tôi lên xe trước rồi đi qua đó đây, hơi muộn rồi.”
“Ừ.” Lê Văn Vân cười nói.
Lâm Nhã xoay người, lên xe, khởi động xe.
Lúc này, nụ cười trên gương mặt cô ấy bỗng chốc biến mất, thay vào đó là một nỗi buồn đầy đau đớn.
Mặc dù thời gian làm việc với Lê Văn Vân rất ngắn nhưng Lâm Nhã cảm thấy Lê Văn Vân đã thay đổi số phận của cô ấy quá nhiều, không biết từ bao giờ, cô ấy cảm thấy mình đã ỷ lại vào Lê Văn Vân.
Sau khi nhìn cô ấy rời đi, Lê Văn Vân mỉm cười và cũng không quan tâm lắm, anh lên xe, mở điện thoại di động nhìn thoáng qua địa chỉ của Nhan Như Tuyết đã gửi cho anh, đây là một nhà hàng khá đắt tiền.
Lê Văn Vân lái xe đến nhà hàng, tới một căn phòng, anh đẩy cửa ra thì đã thấy Nhan Như Tuyết đang ngồi ở đó.
Mái tóc đen dài của cô ấy được xõa ra sau lưng và cô ấy đang mặc một chiếc sườn xám càng làm tôn lên vóc dáng hoàn hảo và tinh tế.
Lê Văn Vân hơi ngẩn ngơ.
“Đẹp không?” Nhan Như Tuyết nhận thấy ánh mắt của Lê Văn Vân thì có vẻ rất hài lòng với phản ứng ấy, thậm chí cô ấy còn chủ động đứng dậy và đi vòng quanh Lê Văn Vân một vòng.
Lê Văn Vân hắng giọng: “Đẹp lắm.”
Nhan Như Tuyết mỉm cười, sau đó ngồi xuống nói: “Tôi đã gọi món rồi, anh có ý kiến gì không?”
“Không, tôi không phải là người kén ăn!” Lê Văn Vân cười nói: “Nói cho tôi biết về tin tức của xương rồng đi.”
Nhan Như Tuyết mỉm cười, sau đó khẽ lắc đầu nói: “Đừng nôn nóng, tôi muốn hỏi anh một chuyện. Ngày hôm qua Lâm Thiếu Hoa đã chết, tất cả các sát thủ của Bóng Tối đều bị giết, gần như Bóng Tối sẽ giải thể, có liên quan đến anh không?”
Lê Văn Vân cau mày nhìn cô ấy.
Không có nhiều người biết tin tức này, ngoài Người Gác Đêm thì cũng chỉ có Long Nhã Lâm và Vương Giai Kỳ.
Tất nhiên, còn có Giản Hưng, nhưng Lê Văn Vân đoán rằng với tính cách của Giản Hưng thì anh ta sẽ không đi rêu rao khắp nơi cho người khác biết.
Long Nhã Lâm và Vương Giai Kỳ cũng sẽ không báo chuyện này với gia đình họ, nhưng... tin tức của Nhan Như Tuyết này quá nhanh rồi đấy.
Anh mỉm cười nói: “Cứ cho là vậy đi, cô quan tâm đến bọn họ làm gì?"”
“Chỉ là thuận miệng hỏi một câu thôi mà.” Nhan Như Tuyết cười nói: “Về xương rồng ở Yên Kinh, theo sự hiểu biết của chúng tôi thì tổng cộng có sáu khúc!”
Vẻ mặt của Lê Văn Vân hơi thay đổi.
Sáu khúc! Con số này không nhiều lắm.
“Cô chắc chắn là xương rồng chứ?” Lê Văn Vân hỏi.
Nhan Như Tuyết gật đầu nói: “Trong số đó, Hoàng Tông Thực của nhà họ Hoàng có một khúc, ngoài ra trong tay nhà họ Lý ở Yên Kinh có ba khúc hoàn chỉnh, trong tay nhà họ Quách có một khúc, trong tay ông chủ Tam Hợp Lâu có hai khúc. Ba khúc còn lại hơi khó tìm.”
Sắc mặt của Lê Văn Vân hơi thay đổi, nếu ở trong tay nhà họ Quách thì cũng dễ lấy hơn, dù sao anh và nhà họ Quách cũng có qua lại.
Điều quan trọng nhất là anh không ngờ rằng nhà họ Lý lại nắm trong tay ba khúc hoàn chỉnh!
Họ Lý này là đệ nhất gia tộc ở Yên Kinh, hơn nữa sau lần trước Lê Văn Vân và bọn họ đã gây phiền phức rất lớn, ước chừng muốn lấy được ba khúc này từ họ cũng không dễ dàng gì.
“Ba khúc kia muốn tìm cũng khá phiền phức nghĩa là sao?” Lê Văn Vân hỏi.
Nhan Như Tuyết nói: “Những người đó có thể trước kia là những gia tộc lớn, nhưng sau một vài thế hệ, họ đã sa sút và bây giờ đã trở thành người thường, hơn nữa còn không biết khúc xương đó đã lưu lạc đến nơi nào rồi.” Nhan Như Tuyết nói: “Tôi nói mấy nhà đó, niên đại cũng đã rất lâu đời rồi.”
Lê Văn Vân ngẩn người, sau đó gật đầu nói: “Được rồi, có thể biết được chừng này tin tức cũng đủ rồi, cám ơn cô.”
“Không cần cám ơn, chỉ là giúp đỡ lẫn nhau mà thôi, anh cũng đừng quên lời hứa với ông nội tôi là được.” Nhan Như Tuyết nói: “Cả đời này của anh phải bảo vệ cho sự an toàn của tôi mới được nha.”
Lê Văn Vân ngẩn người, phát hiện tính cách của Nhan Như Tuyết rất giống với Hồng Mai Quế, anh tự hỏi không biết hai người có liên quan gì không.
Những lời nói mập mờ không rõ, còn xinh đẹp như vậy nữa chứ, con mẹ nó, có đàn ông nào mà chịu nổi chứ.
“Ầm.”
Đúng lúc này, cửa phòng bất ngờ bị đẩy ra.
Lê Văn Vân quay đầu lại nhìn thì thấy một người đàn ông trẻ tuổi mặc vest cầm một bó hoa trên tay đẩy cửa bước vào. Anh ta nhìn Nhan Như Tuyết xong lại nhìn Lê Văn Vân, sắc mặt cực kỳ khó coi và nói: “Như Tuyết, người đàn ông này là ai vậy, có phải là bạn trai em không? Vừa rồi em nói với anh cái gì mà anh ta phải bảo vệ em cả đời này là có ý gì?”
Lê Văn Vân nhìn người đàn ông này và hơi nhíu mày.
Anh không muốn tiếp tục làm chỗ dựa cho người khác nên vội nói: “Người anh em, đừng hiểu lầm tôi, tôi không liên quan gì đến Nhan Như Tuyết.”
Kết quả, người thanh niên cầm hoa hoàn toàn không thèm để ý tới mà chỉ dán mắt vào Nhan Như Tuyết rồi nói: “Như Tuyết, anh vừa xuống máy bay, còn chưa kịp về nhà đã mua hoa đến chỗ em trước rồi. Chúng ta là thanh mai trúc mã với nhau, trước đây em nói sau này lớn lên sẽ gả cho anh mà, em mau nói cho anh biết anh ta là ai?”
Nhan Như Tuyết liếc nhìn anh ta, sau đó lại nhìn Lê Văn Vân rồi cười nói: “Như anh thấy, anh ấy là người sẽ bảo vệ tôi cả đời này!”
“Mẹ kiếp!” Trong lòng Lê Văn Vân thầm mắng.