Đối với lời nói của Lê Văn Vân, đương nhiên không một ai trong nhà Nguyễn Vũ Đồng để ý cả.
Sau khi Ngô Thị Hương ném đồ cho anh, đã đóng của “ầm” một phát.
Nhìn cánh cửa đang đóng chặt, Lê Văn Vân sờ mũi, cười lạnh một tiếng, xoay người rời khỏi nơi này.
Căn nhà 7-2 trong cư xá Hoa Viên này là do Lê Văn Vân liều mạng kiếm tiền mua được, có ba phòng một sảnh, bây giờ anh không còn tư cách bước vào.
Anh ăn qua loa bên ngoài, rồi ngồi tàu điện ngầm đến nhà Trần Vũ!
Trên tàu điện ngầm, Đặng Hân Hân đã gọi cho anh một cuộc điện thoại, báo với anh là đã bàn bạc xong với công ty Thịnh Thế, đối phương đồng ý bị thu mua, giá cả đã được Đặng Hân Hân bàn bạc xong, thương lượng được mức một trăm chín mươi triệu! Tiết kiệm giúp anh không ít tiền. Thời gian ký hợp đồng đã hẹn vào mười giờ sáng mai!
Trong lòng Lê Văn Vân mừng như điên, anh thấy nóng lòng, không chờ nổi mong đến ngày mai!
Đến lúc đó vẻ mặt của Nguyễn Thị Lệ hẳn sẽ hay ho lắm đây!
Đồng thời, ngày mai anh cũng có cơ hội đi khôi phục lại ký ức của mình.
Chín giờ sáng hôm sau, anh thuận lợi đến công ty Thịnh Thế.
Quy mô của công ty Thịnh Thế được xem như công ty hậu cần hàng đầu Giang Thành, khi Lê Văn Vân vừa tới, bảo vệ ngoài cửa đã lập tức cản anh lại, hỏi: “Đứng lại, anh tới đây làm gì?”
Lê Văn Vân hơi sửng sốt một chút, ngay sau đó, trên mặt lộ ra một nụ cười, anh đáp: “Ừm, xem như tôi đến đây để đi làm.”
“Đi làm? Bảng tên nhân viên của anh đâu?” Bảo vệ đi tới trước mặt Lê Văn Vân hỏi.
Người bảo vệ này vừa nhìn chưa đến ba mươi tuổi, dáng người xem như chắc nịch.
“Tôi…” Lê Văn Vân mới vừa định giải thích một chút, lúc này, phía sau anh bỗng nhiên vang lên giọng nói: “Lê Văn Vân?”
Lê Văn Vân theo giọng nói nhìn sang, sau lưng anh, Nguyễn Thị Lệ đang ngồi trên chiếc xe chạy từ đằng xa tới, rồi ngừng trước cửa công ty.
“Ôi, người đẹp Nguyễn, sao hôm nay lại đi làm muộn vậy, cẩn thận bị phê bình đó!” Bảo vệ canh cửa nói.
“Tôi đã nói trước với ông chủ rồi, anh ta tới đây làm gì vậy.” Nguyễn Thị Lệ hỏi.
“Anh ta nói anh ta tới đây đi làm.” Bảo vệ giải thích nói. .
||||| Truyện đề cử: Cưng Chiều Vợ Nhỏ Trời Ban |||||
“Đi làm à? Anh muốn xin chân bảo vệ ở đây à?” Nguyễn Thị Lệ cười như không cười nhìn Lê Văn Vân hỏi: “Không phải hôm qua anh đã nói muốn cả nhà chúng tôi hối hận sao? Là tới công ty tôi làm bảo vệ để cả nhà chúng tôi hối hận?”
Lê Văn Vân cười lạnh một tiếng nói: “Chờ lát nữa cô sẽ biết.”
“Tôi không biết lát nữa tôi có hối hận hay không, tôi chỉ biết, bây giờ anh sẽ hối hận.” Nguyễn Thị Lệ cười lạnh một tiếng.
Bảo vệ trực cửa thấy vậy sáng mắt, qua cuộc trò chuyện của Lê Văn Vân với Nguyễn Thị Lệ, anh ta nghe ra hai người bất hòa với nhau!
Anh ta cảm thấy bây giờ cần phải đứng ra khoe khoang một chút trước mặt cô gái đẹp như Nguyễn Thị Lệ, ngộ nhỡ có cơ hội thì sao?
Anh ta nhìn thoáng qua Lê Văn Vân nói: “Anh tới đây làm bảo vệ? Ai tuyển anh? Sao đội trưởng đội bảo vệ như tôi lại không biết, anh không cần tới đây làm, nhanh cút đi!”
Lê Văn Vân liếc mắt nhìn anh ta, bình tĩnh hỏi: “Từ khi nào một đội trưởng đội bảo vệ lại có tư cách đuổi việc người khác?”
“Anh!” Trên mặt đội trưởng đội bảo vệ lóe lên vẻ phẫn nộ.
“Anh ta không có tư cách đuổi việc anh, nhưng có người có tư cách.” Nguyễn Thị Lệ cười lạnh, đồng thời móc di động ra gọi một cuộc điện thoại, nũng nịu nói: “Alo, sếp, công ty mới tuyển một tên bảo vệ mà tôi rất là ghét, anh có thể đuổi việc anh ta không?”
“Ừ, tôi ở cửa, anh tới ngay đi!” Nguyễn Thị Lệ trả lời, sau đó cúp điện thoại, nhìn về phía Lê Văn Vân nói: “Hình như anh không biết, tôi làm trong bộ phận nhân sự của công ty này, sếp của tôi là giám đốc bộ phận nhân sự, đuổi việc anh chỉ là một chuyện cỏn con.”
Quả nhiên, qua hai phút, một người trung niên mặc tây trang mang giày da tầm ba mươi tuổi đi ra từ cửa, khi vừa nhìn thấy Nguyễn Thị Lệ, vẻ mặt anh ta nở nụ cười tươi rói: “Lệ Lệ, cô lại đi muộn rồi!”
Từ ánh mắt anh ta nhìn Nguyễn Thị Lệ có thể nhận ra anh ta là người theo đuổi Nguyễn Thị Lệ!
Lê Văn Vân cũng có thể nhìn ra được, cô ta không hứng thú với giám đốc nhân sự này, cùng lắm là xem người này là lốp xe dự phòng mà thôi.
Người nọ đi xuống dưới lầu, nhìn thoáng qua Lê Văn Vân nói: “Bảo vệ mới tới là anh ta?”
Nguyễn Thị Lệ vội vàng gật đầu nói: “Vâng.”
Anh ta nhìn về phía Lê Văn Vân, đánh giá từ trên xuống dưới rồi: “Anh không cần đến nữa.”
Sau đó anh ta quay đầu nhìn về phía Nguyễn Thị Lệ nói: “Lệ Lệ, chúng ta đi lên đi, tôi có chuẩn bị bữa sáng cho cô.”
“Bíp bíp …” Vào ngay lúc này, một chiếc xe chạy băng băng đến đây rồi hơi ngừng lại, ấn kèn xe.
Cửa sổ xe mở ra, ở hàng ghế sau, một người đàn ông trung niên thò đầu ra hỏi: “Có chuyện gì vậy?”
Đội trưởng đội bảo vệ vội vàng cúi đầu khom lưng nói: “Chủ tịch, có chút việc nhỏ, tôi lập tức mở cửa cho anh!”
“Anh Lê!” Vào ngay lúc này, bên còn lại của hàng ghế phía sau, có một giọng nói êm tai vang lên.
Lê Văn Vân nhìn, phát hiện Đặng Hân Hân đeo mắt kính, trên người mặc đồng phục cũng ngồi trên xe.
Người đàn ông trung niên nghe Đặng Hân Hân nói, kinh ngạc nhìn thoáng qua Lê Văn Vân rồi hỏi: “Cậu ta chính là anh Lê muốn thu mua công ty chúng tôi sao?”
Đặng Hân Hân gật đầu nói: “Đúng vậy!”
Người đàn ông trung niên vội vàng mở cửa xe, bước xuống xe, dưới ánh mắt dại ra của đội trưởng đội bảo vệ, anh ta đi đến trước mặt Lê Văn Vân nói: “Cậu Lê đúng là tuổi trẻ tài cao mà, còn trẻ tuổi mà đã có đủ tài chính thu mua công ty chúng tôi.”
Đặng Hân Hân cũng bước xuống, chớp mắt với Lê Văn Vân, sau đó mỉm cười nói: “Giới thiệu một chút, vị này chính là Hoàng An, Chủ tịch Hoàng!”
Hoàng An lập tức nhíu mày nói: “Cậu Lê, sao cậu không lên trên chờ tôi!”
Ở bên cạnh, cái trán của đội trưởng đội bảo vệ đã bắt đầu túa mồ hôi lạnh, anh ta nuốt nước miếng nói: “Chủ tịch, có phải ông đã lầm hay không, trông anh ta muốn tới công ty chúng ta làm bảo vệ thì đúng hơn ạ…”
Hoàng An mới vừa thấy phản ứng của anh ta, đại khái đã đoán được đầu đuôi câu chuyện, ông ấy nhìn về phía đội trưởng đội bảo vệ, nở nụ cười: “Một lát nữa, cậu Lê đây chính là ông chủ mới của cậu.”
“Chuyện này…” Sắc mặt đội trưởng đội bảo vệ thoắt biến đổi!
Hoàng An không nói thêm gì nữa, làm tư thế mời, nói: “Chúng ta đi vào trong công ty rồi nói!”
Lê Văn Vân mỉm cười gật đầu, sau đó anh nhìn thoáng qua đội trưởng đội bảo vệ nói: “Ngày mai anh không cần phải đi làm nữa.”
…
Trình tự ký hợp đồng cũng không rườm rà, Lê Văn Vân chỉ ký tên, ấn dấu tay, thủ tục trong đó đều được Đặng Hân Hân phụ trách.
Công ty không bị ảnh hưởng quá nhiều, chỉ có một vài quản lý cấp cao của công ty biết chuyện này.
Mười giờ rưỡi, hợp đồng thu mua chính thức có hiệu lực.
Lê Văn Vân thở ra một hơi, nhìn về phía tổng giám đốc chấp hành công ty nói: “Việc đầu tiên, cách chức giám đốc nhân sự của công ty! Tuyển một người mới.”
Giám đốc chấp hành sửng sốt một lúc, anh ta không ngờ rằng Lê Văn Vân vừa mới ký hợp đồng xong đã ra lệnh như vậy, nhưng anh ta vẫn gật đầu nói: “Được, bây giờ tôi đi làm ngay!”
…
Trong khu làm việc ở tầng ba của công ty, bộ phận nhân sự, lúc này trong văn phòng, giám đốc nhân sự Trần Phong đang ngồi bên cạnh Nguyễn Thị Lệ, cười hỏi: “Bánh bao của nhà này ăn ngon lắm, sáng nay tôi phải lái xe hơn mười mấy kilomet để mua cho cô. Hôm nay tan làm tôi đưa cô đi xem phim nha!”
Những người trong bộ phận nhân sự đã nhìn nhiều đến quen.
Trần Phong có ý với Nguyễn Thị Lệ, tất cả mọi người trong bộ phận đều biết.
Nguyễn Thị Lệ chu miệng, vừa mới chuẩn bị nói chuyện, lúc này, ngoài cửa có một người đi đến nói: “Không cần tan tầm mới đi.”
Vẻ mặt Trần Phong hơi đổi, vội vàng đứng lên, cúi đầu nói: “Giám đốc Từ!”
Giám đốc Từ nhìn thoáng qua Trần Phong, bình tĩnh nói: “Đến phòng tài vụ kết toán tiền lương của anh, sau đó thu dọn đồ đạc là có thể rời đi.”
Vẻ mặt Trần Phong ngây ra, anh ta ngạc nhiên nói: “Giám đốc Từ có ý gì?”
“Có ý gì ư?” Giám đốc Từ nhìn anh ta một cái: “Rất đơn giản, anh đã bị sa thải rồi!”