"Chặn dưới lầu nhà cô?" Lê Văn Vân khó hiểu hỏi: "Anh ta chặn dưới lầu nhà cô làm gì?"
Từ trong tai nghe bỗng truyền tới một trận hô hào, la hét.
"Gả cho cậu ấy, gả cho cậu ấy, gả cho cậu ấy..."
"Anh ta tới cầu hôn cô ư?" Lê Văn Vân kinh ngạc hỏi.
"Đúng vậy, anh ta cứ làm ồn mãi ở dưới. Tôi đã nói người trong cư xá đuổi anh ta đi rồi, nhưng không hiểu sao khi họ nói lại với bên bảo vệ thì bảo vệ lại ngó lơ." Đặng Hân Hân bất lực trả lời.
"Nhóm Đỗ Tịch Tịch đâu?" Lê Văn Vân hỏi.
"Bọn họ và Diệp Mộng ra ngoài chơi rồi." Đặng Hân Hân bất đắc dĩ đáp: "Tôi định ở nhà ngủ một giấc nên mới không đi với họ, ai ngờ đâu Hoàng Mậu Tuấn lại đột ngột tới ngay dưới lầu nhà tôi chứ."
"Được rồi, để tôi qua đó xem sao." Lê Văn Vân nói.
Cúp máy, Lê Văn Vân lại nhập địa chỉ nhà Đặng Hân Hân vào máy lần nữa, rồi nói: "Đi tới chỗ này."
Khương Vĩ gật đầu, phóng xe nhanh như bay tới cư xá của Đặng Hân Hân. Khoảng nửa tiếng sau, vừa mới tới trước cổng cư xá, họ đã nghe thấy tiếng ồn ào náo nhiệt truyền ra từ bên trong.
Sau khi khóa kỹ xe, hai người vội vàng chạy tới nhà Đặng Hân Hân.
cư xá Đặng Hân Hân ở cũng là một cư xá thuộc hàng sang, vẫn còn khá nhiều đất trống, dưới lầu nhà Đặng Hân Hân đã tụ tập rất nhiều người, xung quanh còn có không ít người vây xem.
Sau khi Lê Văn Vân tới gần, anh lập tức nghe thấy một giọng nói vang dội cất lên: "Hân Hân! Gả cho anh đi!"
"Gả cho cậu ấy, gả cho cậu ấy, gả cho cậu ấy!"
Đám người đứng cạnh Lê Văn Vân bắt đầu ồn ào, như thể chính họ mới là người muốn gả cho Hoàng Mậu Tuấn vậy.
Lê Văn Vân và Khương Vĩ chen lấn cả buổi trời mới chen được lên trước.
Lúc này bọn họ đã thấy rõ cảnh tượng bên trong.
Trên mặt đất có một hình trái tim lớn được tạo thành từ vô số hoa hồng, kế đó còn có không ít nam nữ trẻ tuổi quỳ trên mặt đất, mà đằng trước nhất chính là một người đàn ông béo phệ mặc một thân tây trang. Bởi vì thời tiết có hơi nóng nên đầu anh ta đã chảy đầy mồ hôi.
Tay trái anh ta cầm một cuộn tranh, tay phải cầm một chiếc hộp nhỏ, nắp hộp đã bật mở, bên trong là chiếc nhẫn kim cương sáng chói. Chiếc nhẫn kia được tạo thành từ vô số viên kim cương nhỏ, vừa nhìn đã biết ngốn không ít tiền!
Mà đứng phía trước anh ta chính là Đặng Hân Hân đang bối rối không biết nên làm gì.
"Hân Hân, đây là bút tích thật của Đường Dần mà anh từng nói với em, không phải em thích sưu tầm những thứ này nhất sao? Cái này xem như sính lễ dành cho em. Còn đây là chiếc nhất kim cương đắt nhất của Lâm Hải, trị giá 1500 vạn, anh thật lòng thật dạ muốn cưới em mà!"
Hoàng Mậu Tuấn nhìn Đặng Hân Hân bằng ánh mắt chờ mong: "Chỉ cần em đồng ý lời cầu hôn của anh, anh nhất định sẽ làm cho em một hôn lễ lãng mạn nhất thế giới!"
Anh ta vừa mở miệng giới thiệu, những người xung quanh lập tức ồ lên kinh ngạc!
Cái này… đúng là lắm tiền lắm của mới bỏ được hơn 1000 vạn để mua một chiếc nhẫn kim cương mà.
Một nữ sinh đứng phía sau anh ta hùa theo: "Đặng Hân Hân, chị đồng ý gả cho anh trai của em đi. Chị không biết có bao nhiêu người phụ nữ tranh đến sứt đầu mẻ trán để được gả cho anh của em đâu, cũng chỉ có anh của em mới yêu chị say đắm như vậy thôi!"
"Cô gái à, đúng vậy đó, gia đình chồng tốt như vậy không dễ tìm đâu, cô đừng kén chọn nữa, đồng ý với cậu ấy đi!"
Một bà dì đang đứng hóng hớt mở miệng khuyên bảo. Ngay sau đó lại là một trận ồn ào huyên náo vang lên.
Đặng Hân Hân chân tay luống cuống, mờ mịt tìm kiếm trong đám người, hy vọng Lê Văn Vân có thể tới đây sớm một chút!
"Sớm biết vậy khỏi xuống cho rồi." Cô mím môi, nhủ thầm trong miệng.
Vừa rồi vì có quá nhiều người làm ẫm ĩ, gây ra náo loạn thật lớn, nên cô mới định xuống dưới lầu nói rõ ràng với Hoàng Mậu Tuấn, bảo anh ta mau rời đi.
Kết quả Hoàng Mậu Tuấn hoàn toàn không nghe, vẫn cứ quỳ tại chỗ tiếp tục cầu hôn cô, cộng thêm đám người xung quanh cứ ồn ào không dứt khiến cô thật sự không xuống đài được.
Cô mím chặt môi, nhìn Hoàng Mậu Tuấn, nói: "Tôi đã nói rất rõ ràng với anh rồi, tôi không thích anh, cũng không muốn gả cho anh! Các anh mau chóng thu dọn đồ đạc rồi đi khỏi đây đi, được không?”
"Nếu hôm nay em không chịu gả cho anh, anh sẽ không đi." Hoàng Mậu Tuấn đáp. Đồng thời bàn tay anh ta khẽ ra hiệu, mấy người vây xem xung quanh lại bắt đầu ồn ào lên.
Lê Văn Vân nhìn thấy vậy thì sờ sờ mũi một cái, rồi bước ra khỏi đám người. Bởi vì ở giữa là một khoảng trống, nên khi Lê Văn Vân bước tới, tất nhiên sẽ hấp dẫn sự chú ý của rất nhiều người!
Vô số người dồn mắt về phía anh.
"Anh là ai?" Cô gái đứng sau Hoàng Mậu Tuấn, vừa nãy đã gọi anh ta là anh đứng lên, hỏi: "Không thấy người ta đang cầu hôn hay sao?"
Ở phía trước, Đặng Hân Hân cũng đã nhìn thấy Lê Văn Vân, nét khẩn trương trên mặt giảm bớt, thả lỏng hơn, cả người cũng thoải mái hơn trước nhiều.
Không biết từ lúc nào cô đã bắt đầu tin tưởng Lê Văn Vân tuyệt đối, cảm thấy nhất định Lê Văn Vân sẽ có cách giúp cô giải quyết chuyện này.
Lúc này, Hoàng Mậu Tuấn cũng xoay đầu lại. Nhìn thấy người tới là Lê Văn Vân, anh ta nhướng mày: "Là anh?"
Lê Văn Vân không để ý đến anh ta, đi thẳng một mạch về phía Đặng Hân Hân. Dưới ánh mắt kinh ngạc của mọi người, anh vươn tay ôm eo Hân Hân.
Lúc đầu Đặng Hân Hân thoáng sửng sốt, nhưng ngay sau đó mặt cô hơi đỏ ửng lên, cực kỳ phối hợp khoác lấy cánh tay của Lê Văn Vân.
Lê Văn Vân nhìn lướt qua Hoàng Mậu Tuấn, rồi lại quét mắt nhìn đám người vây xem đang há hốc mồm vì kinh ngạc, rồi cười híp mắt nói: "Đi thôi, hai ta về nhà nào!"
"Trời đất, hóa ra là có bạn trai rồi!"
"Xấu hổ quá đi mất!"
Tiếng nghị luận vang lên không ngớt từ phía đám đông xung quanh khiến sắc mặt Hoàng Mậu Tuấn càng thêm khó coi không chịu nổi.
Anh ta nghiến răng nói: "Hai người đứng lại đó cho tôi. Hân Hân, em đừng giả vờ, anh ta không thể nào là bạn trai của em được! Sao em có thể để mắt đến một tên tội phạm cưỡng gian chứ!"
Đám người đang định tản đi bỗng dừng bước, tò mò nhìn về phía bên này.
Lê Văn Vân không định để tâm đến Hoàng Mậu Tuấn, nhưng là Hoàng Mậu Tuấn lại vội vàng chạy tới trước. Những người mà anh ta dẫn theo thấy anh ta như vậy cũng vội chạy theo, sau đó bao vây hai người Lê Văn Vân và Đặng Hân Hân.
"Người này là một tội phạm cưỡng gian, chín năm trước từng chuốc thuốc mê, cưỡng hiếp con gái nhà lành đấy." Hoàng Mậu Tuấn rống lên với đám đông.
Thời gian chín năm quá dài, ngoại trừ một vài người đặc biệt, bình thường có mấy ai nhớ rõ được chuyện này? Nhưng tất nhiên là bọn họ vẫn sẽ không kiềm được mà chỉ trỏ, bàn tán về Lê Văn Vân.
Lê Văn Vân nhún vai, vẫn ôm eo Đặng Hân Hân, nhìn thẳng vào mắt Hoàng Mậu Tuấn, nói: "Trước kia tôi là người thế nào cũng đâu có trở ngại gì tới chuyện bây giờ tôi mới là bạn trai của Đặng Hân Hân. Anh mau biến khỏi đây đi, mai mốt cũng đừng tới quấy rầy Đặng Hân Hân nữa."
"Má nó!" Những lời này của anh thiếu chút nữa khiến Hoàng Mậu Tuấn giận đến lệch cả mũi.
"Hân Hân, em ngàn vạn lần đừng để thằng nhãi này lừa. Anh ta chẳng có tiền đâu, anh đã điều tra rồi, bố anh ta chỉ nắm một chức vụ nhàn nhã trong tập đoàn Hãn Vũ mà thôi, chẳng cần làm gì, hằng tháng nhận chút lương cơ bản thôi. Mà Lê Văn Vân bây giờ cũng chỉ là trợ lý cho Lôi Bân thôi, ngày đó nhất định là anh ta đóng thế cho Lôi Bân chứ căn bản chẳng có chút tiền nào đâu.
"Tiền tôi kiếm đã đủ nuôi sống mình rồi, tôi thích Lê Văn Vân là được, mai mốt anh đừng tới đây quấy rầy tôi nữa." Đặng Hân Hân cũng mở miệng đáp lại.
Hoàng Mậu Tuấn ngẩn người, ngạc nhiên nhìn Lê Văn Vân.
Lê Văn Vân nhún vai tỏ vẻ bất đắc dĩ với anh ta, điệu bộ đó hệt như đang nói, cô ấy thích tôi, tôi cũng đâu có cách nào!
"Chị Hân Hân, loại đàn ông không có bản lĩnh như vầy không đáng để chị gửi gắm cả đời đâu."
Cô em gái của Hoàng Mậu Tuấn vội vàng nói: "Chị Hân Hân, chị đá anh ta đi đi, gả cho anh trai em đi!"
Còn Hoàng Mậu Tuấn lại thở ra một hơi, rồi nói với Lê Văn Vân: "Cho anh năm trăm vạn, mau rời xa Hân Hân đi!"
Lê Văn Vân nhướn mày, híp mắt cười với anh ta: "Cho anh một trăm triệu, bật người cút xéo ngay cho tôi!"
"Hừ, đúng là mạnh miệng, anh có nổi một vạn tệ không? Còn bày đặt một trăm triệu!"
Em gái của Hoàng Mậu Tuấn cười khẩy một tiếng: "Chị Hân Hân, chị thấy chưa, gã Lê Văn Vân này chỉ biết ăn nói lung tung mà thôi, loại đàn ông như vầy không đáng tin đâu!"
Lê Văn Vân nhướn mày, hỏi: "Nếu tôi có thì sao? Nếu tôi có thì cô phải khỏa thân chạy quanh cư xá này một vòng nhé?"
"Vậy nếu anh không có thì sao? Không có thì anh chia tay với Đặng Hân Hân?" Em gái Hoàng Mậu Tuấn bật cười mỉa mai: "Nếu vậy, tôi đồng ý với anh!"
Lê Văn Vân sờ sờ mũi, mỉm cười với cô ta.
"Ha ha, không dám à?" Cô ta cười khẩy một tiếng.
Sau đó, cô ta nhìn thấy Lê Văn Vân nhét tay vào túi; kế tiếp, Lê Văn Vân rút một chiếc thẻ màu xanh dương ra, ném thẳng vào mặt cô ta.
Bộp! Tấm thẻ rơi xuống đất.
"Thẻ… thẻ kim cương...” Con ngươi của hai anh em Hoàng Mậu Tuấn đồng thời co lại!
Cùng lúc đó, giọng nói của Lê Văn Vân vang lên bên tai hai người: "Cô có thể bắt đầu cởi quần áo rồi."1