Chiến Lang Ở Rể

Chương 157: Chương 157: Anh không xứng với cô ấy!




Vừa ra khỏi cửa, Lê Văn Vân bắt một chiếc taxi, chạy đến nhà hàng Vinh Hoa.

Rất nhanh xe đã đến trước nhà hàng Vinh Hoa, anh bước xuống. Vốn là hẹn với Diệp Mộng vào mười hai giờ trưa, hiện tại chắc là anh đến trước năm phút.

Vì là giờ cơm nên khách đến nhà hàng Vinh Hoa cũng nhiều hơn.

Tại cửa ra vào, quản lí nhà hàng Vinh Hoa nhìn thấy Lê Văn Vân, bước đến chào hỏi: “Anh Vân, hôm nay đến dùng cơm à?”

Lê Văn Vân là người có thẻ đen của nhà hàng, lại thêm có thể ra vào nhà hàng Vinh Hoa toàn là người cao cấp trong giới, phần lớn đều mang âu phục giày da. Lê Văn Vân cũng đã từng phát sinh mâu thuẫn với bọn Liễu Bạch, người ở nhà hàng Vinh Hoa đương nhiên biết anh.

Lê Văn Vân gật đầu nói: “Ừ.”

“Không biết anh Vân định ăn ở lầu mấy, tôi giúp anh giữ vị trí cho.” Quản lý vô cùng khách khí nói: “Tổng giám đốc nói, anh là khách quý chỗ chúng tôi, chỉ cần anh đến, đều có thể gọi tùy tiện.”

Lê Văn Vân sờ sờ mũi, nếu Diệp Mộng muốn ăn riêng, chắc là muốn phòng riêng an tĩnh.

“Vậy lấy một phòng riêng đi, lầu nào cũng được.” Lê Văn Vân nói.

“Vậy được, tôi gọi người dọn phòng riêng lầu năm cho anh.” Quản lí cười nói.

“Cảm ơn nhé.” Lê Văn Vân tiếp lời.

“Không có gì, không có gì.” Quản lí nói xong thì xoay người đi vào trong.

Khách bên trong qua lại, có người thấy Lê Văn Vân cũng tò mò quan sát mấy lần.

Người có bối phận ra vào nhà hàng Vinh Hoa không ít, một số là do tham dự đại hội tổng kết cuối năm của nhà họ Lê ngày hôm qua. Lê Văn Vân lên võ đài, bọn họ nhận ra Lê Văn Vân cũng chẳng có gì lạ.

Đối với những ánh mắt đang quan sát mình, Lê Văn Vân không để ý cho lắm.

Hai phút sau, một chiếc xe dừng lại, Diệp Mộng xuống xe, cô hiển nhiên là đã chuẩn bị kỹ lưỡng quần áo mình, một chiếc quần dài trắng tinh, trên mặt lại trang điểm nhạt. Nhìn rất có cảm giác tao nhã, khí chất này đặt trên người cô cứ như tiên nữ hạ phàm vậy.

Cô đi đến trước mặt Lê Văn Vân khẽ mỉm cười: “Đợi lâu rồi à.”

Lê Văn Vân sờ mũi nói: “Anh cũng vừa mới tới, chúng ta vào đi.”

Hai người vào trong nhà hàng Vinh Hoa, quản lý vội nói: “Bên này, phòng riêng đã sắp xếp xong rồi.”

Diệp Mộng kinh ngạc nhìn Lê Văn Vân nói: “Anh đã đặt trước chỗ ngồi rồi sao?”

“Anh lấy được một tấm thẻ đen bên này, có thể ăn miễn phí, bọn họ nhận ra anh, thấy anh đứng ở cửa chờ thì đã xếp vị trí trong đây cho anh.” Lê Văn Vân nhỏ giọng giải thích nói: “Chút nữa em không cần khách khí, cứ gọi đồ đắt đi, dù sao cũng miễn phí mà.”

Diệp Mộng bị chọc cho cười vui vẻ.

Thẻ đen nhà hàng Vinh Hoa cũng đâu phải ai cũng lấy được.

Có điều nghĩ đến Lê Văn Vân có thể dọn dẹp sạch sẽ nhà họ Lê khổng lồ như thế thì cô lại cảm thấy bình thường. Đã đến lầu năm, hai người tiến vào phòng, sau khi Diệp Mộng chọn vài món, nhân viên phục vụ đã lui ra ngoài. Đến khi nhân viên đã rời đi, Lê Văn Vân mới hỏi: “Hôm nay em tìm anh có chuyện gì à?”

Diệp Mộng hơi đỏ mặt, sau đó nhìn Lê Văn Vân, cắn cắn môi, nói: “Thì là em muốn biết chín năm qua anh đã trải qua chuyện gì, em cảm giác mình hoàn toàn không nhìn thấu anh, đường đường là nhà họ Lê… lại có thể bị anh vật ngã như vậy.”

Lê Văn Vân cười vang, chuyện Người Gác Đêm anh tất nhiên không thể nói với Diệp Mộng, nhưng mà, anh cũng không muốn nói dối Diệp Mộng.

Thấy Lê Văn Vân không nói lời nào, Diệp Mộng cười cười: “Anh không muốn nói cũng không sao.”

Nói đến đây, đầu ngón tay cô chọc chọc đũa trên bàn mấy cái, ngẩng đầu nhìn về phía Lê Văn Vân, mặt đỏ bừng nhẹ giọng nói: “Lê Văn Vân, anh còn nhớ ngày đó trong sân vận động của trường học chúng ta đã nói gì không?”

Lê Văn Vân ngẩn ra, sau đó nhìn Diệp Mộng hỏi: “Nói gì?”

Mặt Diệp Mộng lập tức đỏ lên, cô nhìn Lê Văn Vân nói: “Ngày đó, em nói em tin anh, em nói… chờ những chuyện này qua đi, chúng ta… chúng ta sẽ đến với nhau.”

Lê Văn Vân lúc này cũng nhớ ra.

Nhìn gương mặt tinh xảo của Diệp Mộng, lòng Lê Văn Vân hơi động.

Cô gái này, đã từng là nữ thần của anh.

Khoảng thời gian còn đi học, mỗi ngày anh luôn mong đợi được ở bên cô từng giây từng phút.

Nhưng đã chín năm trôi qua, phần tình cảm này đã sớm bị cất sâu trong nội tâm.

Mà anh và Diệp Mộng, đã trở thành người của hai thế giới, có lẽ sẽ cùng xuất hiện nhưng không thể đan vào nhau được.

Cô thích uống trà đọc sách, mà mình là Người Gác Đêm, bây giờ lại mang thù hận trên lưng, phải đối mặt với Hồng Nguyệt, đối mặt với bóng tối, đối mặt với gia tộc Dempsey cường đại, còn không biết bao nhiêu thế lực đang chờ đợi trong bóng tối.

Có lẽ ngày mai vì thi hành nhiệm vụ mà anh sẽ chết.

Diệp Mộng cũng không phải nữ nhân như Hoa Hồng Đỏ, nếu không phải sợ ảnh hưởng cô, Lê Văn Vân đã sớm tiến tới rồi.

Nhưng là Diệp Mộng, anh không thể xách quần bỏ chạy một cách vô trách nhiệm như thế.

Lê Văn Vân cau mày, vừa định nói chuyện, đùng một tiếng, cửa bị đẩy ra.

“Diệp Mộng, anh biết em chạy đến tìm anh ta mà.” Phía sau vang lên giọng nói.

Lê Văn Vân quay đầu, phát hiện phía sau là Diệp Kỳ vừa tiến vào, anh ta nhìn Lê Văn Vân rồi nói với Diệp Mộng: “Trở về với anh.”

Hiển nhiên là anh ta lại gắn GPS lên xe của Diệp Mộng.

“Anh!” Diệp Mộng cau mày nói: “Bây giờ Lê Văn Vân đã rửa sạch hiềm nghi, sao anh lại bày ra bộ dạng này.”

“Nhưng anh ta có quan hệ với Diệp Hinh, em không thể ở bên anh ta, hơn nữa, anh ta không hề xứng với em.” Diệp Kỳ nói.

Diệp Mộng nhướng mày nói: “Nếu nói xứng hay không xứng… cũng là phải nói em không xứng với anh ấy, anh ấy có thể…”

“Diệp Mộng, em đừng ngây thơ nữa, em thật cho rằng tất cả mọi chuyện đều là tự anh ta làm à? Em còn không hiểu sao? Anh ta chẳng qua chỉ là con cờ trong tay Lôi Bân, Lôi Bân muốn mở rộng tập đoàn Hãn Vũ, nên mới đưa con cờ Lê Văn Vân ra, sau đó lợi dụng Lê Văn Vân, làm cho khoa trương thôi.” Diệp Kỳ vừa nói vừa nhìn về phía Lê Văn Vân nói: “Anh ta có thẻ kim cương, hay tất cả mọi thứ anh ta có đều là Lôi Bân cho anh ta.”

Lê Văn Vân cười khẽ trong lòng.

Quả thật, đa số người bên ngoài đều sẽ đoán như thế.

Có điều đây cũng là hiệu quả mà trong lòng Lê Văn Vân muốn thấy.

Anh quăng hết đám nồi này lên đầu Lôi Bân, còn mình vẫn làm người khiêm tốn.

Diệp Mộng hừ một tiếng, sau đó lắc đầu nói: “Anh, cho dù không phải của anh ấy thì sao, em thích anh ấy, điều này không phải đủ rồi sao?”

“Diệp Mộng, chuyện này anh không đồng ý. Người trong nhà cũng sẽ không đồng ý, cho dù anh ta thế nào thì cũng đều đã phát sinh quan hệ với Diệp Hinh, em ở bên anh ta, vậy bạn bè, người nhà nghĩ thế nào về em, Diệp Hinh nghĩ thế nào về em?” Diệp Kỳ nói: “Hiện tại em trở về cùng anh!”

Vừa nói, anh ta vừa nhìn Lê Văn Vân nói: “Lê Văn Vân, trước kia hiểu lầm anh, chuyện lần này cũng cảm ơn anh, nhưng mong anh hiểu. Anh và chúng tôi có sự khác biệt, Diệp Mộng không thích hợp với anh, anh cũng không nên có những suy nghĩ không an phận, sau này hai người bớt qua lại thì tốt hơn.”

Lê Văn Vân cười khan.

Dù thế nào Diệp Kỳ vẫn luôn xem thường anh, cứ như chín năm trước vậy.

Anh nhún vai, bộ dạng lãnh đạm, huống chi hiện tại anh thật sự không hợp với Diệp Mộng.

Nói xong anh ta trực tiếp kéo Diệp Mộng ra ngoài, vóc dáng Diệp Kỳ cao lớn, tính cách Diệp Mộng vốn là dịu dàng, nên không giãy giụa quá mức, thế là dễ dàng bị Diệp Kỳ kéo ra ngoài.

Đến khi hai người rời đi, Lê Văn Vân mới đứng lên, anh cầm lên một tách trà, nếm một ngụm: “Không xứng thì không xứng, đối với anh và em mà nói, thì đều là chuyện tốt.”

Vừa nói anh vừa thu lại cảm xúc, thở dài một hơi: “Bây giờ chuyện nhà họ Lê coi như giải quyết ổn thỏa, nhà họ Vưu và mấy thế lực khác lúc đầu dám ra tay với công ty thì bây giờ nên trả giá lớn rồi.”

Nói xong anh móc điện thoại ra, tìm được số điện thoại của Hoa Hồng Đỏ.

Rất nhanh điện thoại đã được kết nối, âm thanh hấp dẫn của Hoa Hồng Đỏ vang lên: “Anh trai nhỏ, sao bây giờ mới gọi cho người ta, người ta có thể call video cho anh không…”

“Dừng, dừng.” Lê Văn Vân nổi hết cả da gà.

Người này cũng đã ngoài ba mươi, còn gọi anh trai nhỏ.

“Hừ, không biết tình thú là gì.” Hoa Hồng Đỏ lầu bầu nói.

“Giờ nói chuyện Hồng Nguyệt bên Lâm Hải, cô đang quản lý đúng không?” Lê Văn Vân hỏi.

“Cũng coi như thế đi.” Hoa Hồng Đỏ nói: “Gì vậy?”

“Cô nghĩ cách rút hết sự giúp đỡ kinh tế đối với nhà họ Vưu về đi.” Lê Văn Vân nói.

Hoa Hồng Đỏ ngẩn ra nói: “Nếu chúng ta không chống đỡ kinh tế cho nhà họ Vưu, nhà họ Vưu cũng không có cơ sở khổng lồ như nhà họ Lê, bọn họ thiếu ngân hàng không ít tiền, mất nguồn chống lưng này sợ rằng không đến một tháng thì tuyên bố phá sản mất.”

“Tôi chính là muốn kết quả này.” Lê Văn Vân thản nhiên nói.

“Ai da, độc ác quá à, nhưng mà tôi thích!” Hoa Hồng Đỏ nói: “Chờ chút nữa tôi đi làm, à đúng rồi, có chuyện này phải nói với anh, chúng ta gặp mặt đi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.