Chiến Lang Ở Rể

Chương 122: Chương 122: Anh muốn tặng tôi?




Thời điểm Lê Hoán bỏ ra một trăm năm mươi tỷ đã đủ khiến mọi người kinh hãi.

Bức tranh này đại khái cũng chỉ có hơn một trăm hai mươi tỷ, đương nhiên, người có tiền thích sưu tầm thật sự thì trả giá cao hơn một chút cũng không sao cả.

Cho nên thời điểm Lê Hoán ra đến một trăm năm mươi tỷ, tất cả mọi người đều có chút kinh ngạc. Kết quả là hiện tại, Lê Văn Vân lại tăng thêm một trăm năm mươi triệu!

Thấy ánh mắt mọi người đều nhìn mình, Lê Văn Vân sờ sờ mũi.

Ở phía trước, Lê Hoán nghe được âm thanh này, sắc mặt hơi đổi một chút, sau đó quay đầu. Trong khoảnh khắc nhìn thấy Lê Văn Vân, bốn người ngồi đằng trước đều ngẩn người.

"Là cái thằng khốn đó!" Phương Quân chửi ầm lên.

"Làm sao anh ta có thể bỏ ra đến một trăm sáu mươi lăm tỷ?" Trương Dục cười lạnh cất lời.

Lê Hoán hừ lạnh, bình thản ngẩng đầu nói: "Tuyết Nhi, buổi đấu giá của các người sao ai cũng có thể tiến vào vậy chứ? Hơn nữa người nào cũng có thể ra giá là sao? Các người không điều tra gia cảnh của anh ta một chút sao? Trước đây, cái người tên là Lê Văn Vân này đã từng ngồi tù chín năm vì phạm tội cưỡng hiếp, anh ta vốn không thể trả nổi số tiền một trăm sáu mươi lăm tỷ!"

Ở Lâm Hải, dù sao Lê Văn Vân cũng là một danh nhân, nghe thấy Lê Hoán nhắc tới, không ít người dời mắt nhìn qua.

Hà Mậu Tuấn cười lạnh một tiếng nói: "Ha ha, đáng đời anh còn ráng kiên trì tỏ vẻ, để tôi xem anh làm sao xuống đài."

Trên sân khấu, người chủ trì cũng nhíu mày một cái. Cô ta nhìn về một bên khác, đó là vị trí ngồi của người tổ chức hội đấu giá lần này. Tiếp theo, tại chỗ đó có một người đàn ông mặc đồ tây mang giày da đứng lên, đi về phía Lê Văn Vân bên này.

Anh ta đi thẳng đến trước mặt Lê Văn Vân, sau đó mở miệng hỏi: "Anh Lê, anh xác nhận mình có thể lấy ra nhiều tiền như vậy không?"

"Anh ta lấy ra được mới lạ." Không đợi Lê Văn Vân nói, Hà Mậu Tuấn ở sau lưng đã cười xì một tiếng nói rằng: "Một kẻ mới ra tù thì lấy đâu ra nhiều tiền như vậy? Anh bảo anh ta lấy ra mười lăm triệu còn khó chứ đừng nói một trăm sáu mươi lăm tỷ, anh ta cố ý giả vờ nâng giá thôi, có lẽ tưởng rằng Lê Hoán sẽ tiếp tục tăng giá."

Người đàn ông mặc đồ tây mang giày da không để ý đến anh ta, chỉ nhìn Lê Văn Vân!

Lê Văn Vân cười khẽ, đang nghĩ có nên lấy thẻ kim cương ra không.

Đúng lúc đó, ở hàng đầu tiên, một âm thanh mười phần trung khí lãnh đạm vang lên: "Tôi chứng minh cậu ấy có thể lấy ra được!"

Trong nháy mắt, mọi người đều nhìn về phía tiếng nói.

Người nói chuyện là một người đàn ông trung niên bị cụt một tay, đồng thời cũng là người ngồi ở hàng đầu tiên, chính là Lôi Bân!

Lê Văn Vân kinh ngạc liếc mắt nhìn ông ta, anh tuyệt đối không nghĩ tới, Lôi Bân vậy mà lại cũng tới!

"Mẹ ơi, chủ tịch Lôi của tập đoàn Hãn Vũ!"

Trong khoảng thời gian ngắn, rất nhiều người đều cảm thấy kinh ngạc.

Lôi Bân là một nhân vật chân chính đứng trên đỉnh kim tự tháp ở Lâm Hải.

Người đàn ông mặc đồ tây mang giày da đứng trước mặt Lê Văn Vân đầu tiên là hơi sửng sốt, sau đó vội vã mở miệng: "Nếu chủ tịch Lôi đã lên tiếng, chúng tôi tất nhiên là tin tưởng!"

Nói xong, anh ta khom người cung kính nói với Lê Văn Vân: "Xin lỗi anh!"

Lê Văn Vân khoát tay nói: "Không sao."

Ở phía sau Lê Văn Vân, cả người Hà Mậu Tuấn đều đã ngây ngốc.

Anh ta tuyệt đối không nghĩ tới, Lê Văn Vân vậy mà lại quen biết Lôi Bân, đồng thời Lôi Bân còn đặc biệt làm chứng cho Lê Văn Vân. Vậy chẳng lẽ... Lê Văn Vân thật sự có thể lấy ra nhiều tiền như vậy sao?

Anh ta nuốt nước miếng một cái, phát hiện Lê Văn Vân cũng quay đầu, cười như không cười nhìn anh ta.

Vừa rồi anh ta còn đang nói Lê Văn Vân không có khả năng đào ra số tiền này, sau đó Lôi Bân tựu ra lại ra mặt để chứng minh, đây hoàn toàn là tát một cái ở trên mặt anh ta.

Hà Mậu Tuấn không nhịn được hơi rụt cổ một cái, có chút chột dạ đưa ánh mắt nhìn ra phía xa.

Đằng trước, bốn người Phương Quân cũng không nhịn được có chút ngẩn người, Phương Quân nhìn về phía Lê Hoán, nhướng mày nói: "Làm sao cái thằng đó lại có thể móc nối quan hệ với Lôi Bân được chứ?"

"Không biết, Lê Cảnh An làm việc ở chỗ Lôi Bân, có lẽ Lôi Bân nể mặt của Lê Cảnh An nên mới làm chứng cho anh ta." Lê Hoán cau mày suy đoán.

"Anh tăng nữa không?" Liễu Bạch lên tiếng hỏi.

Lê Hoán lắc đầu nói: "Tăng nữa thì sẽ lỗ, hơn nữa chắc là cái thằng đó đang cố ý tranh giành với tôi, để cho anh ta móc ra một trăm sáu mươi lăm tỷ đi. Đến lúc đó chắc chắn cả nhà anh ta đều sẽ phá sản. Tôi cứ để anh ta đấu giá, nhìn xem làm sao anh ta xuống đài."

Sau khi ầm ĩ một lát, Lê Văn Vân thuận lợi dùng cái giá một trăm sáu mươi lăm tỷ đấu giá thành công.

Đằng trước, khóe miệng Lê Hoán lộ ra một nụ cười nhạt, sau đó nhìn về phía Phương Quân nói rằng: "Đúng rồi, nếu Lê Văn Vân đang ở chỗ này, bây giờ anh trực tiếp gọi người đến đây đi, tiện thể trừng trị anh ta!"

"Có đạo lý!" Phương Quân nhếch môi, sau đó cầm điện thoại di động đứng dậy đi ra ngoài!

Hội đấu giá vẫn tiếp tục.

Sau khi đấu giá món hàng thứ nhất trông có vẻ kịch tính và nặng nề, khoảng thời gian kế tiếp là đấu giá một số món đồ gì đó vẫn chưa được tính là quý báu.

Sau đó Hà Mậu Tuấn cũng không dám nói gì thêm với Lê Văn Vân. Sau khi ngây người một lát, anh ta chủ động tìm một lý do chạy mất.

Lê Văn Vân chỉ cần đấu giá được một món đồ, anh ta đã có cảm giác mất mặt.

Ngay từ đầu anh ta còn định tìm người đánh Lê Văn Vân một trận, thế nhưng thời điểm Lôi Bân nói giúp cho Lê Văn Vân, anh ta không dám làm ra hành vi nào khác!

Lôi Bân không phải là một nhân vật anh ta có thể trêu chọc nổi.

Đối với chuyện này, Đặng Hân Hân và Lê Văn Vân cũng không để ý lắm. Đặc biệt là Đặng Hân Hân, cô chỉ ước gì Hà Mậu Tuấn cút đi sớm một chút.

Thời gian chậm rãi trôi qua, đã đến lúc đấu giá món đồ quan trọng, một kiện vật phẩm quý báu xuất hiện lần nữa.

Vật phẩm lần này cũng không phải đồ cổ, mà là một sợi dây chuyền hột xoàn lấp lánh ánh sáng, có tên là 'Vì sao sa mạc'. Hột xoàn có hình trái tim, công nghệ cũng tương đối hoàn mỹ. Khoảnh khắc ngọn đèn chiếu vào, quả thực là hết sức xa hoa!

Thứ này xuất hiện khiến tất cả phụ nữ tại hiện trường đều thích đến mức phát điên!

Cuối cùng, "Vì sao sa mạc" đã được Lôi Bân ra giá bốn nghìn năm trăm tỷ mua lại.

Khoảng mười giờ tối, hội đấu giá mới chính thức kết thúc. Lê Văn Vân được dẫn đến hậu trường cà thẻ tính tiền.

Tính tiền xong, anh thuận lợi lấy được bút tích thật của Đường Dần, sau đó mỉm cười đưa cho Đặng Hân Hân nói: "Tặng cô!"

Đặng Hân Hân hơi sửng sốt một chút, ngạc nhiên nhìn Lê Văn Vân nói: "Anh... muốn tặng cho tôi?"

Lê Văn Vân gật đầu nói: "Đúng vậy, không phải cô thích sao?"

"Anh là bởi vì tôi thích nên mới đấu giá?" Đặng Hân Hân nuốt nước miếng một cái.

Lê Văn Vân nhún vai nói: "Đúng vậy, nếu không thì tôi đấu giá món đồ này làm gì, tôi cũng không sưu tầm đồ cổ."

Đặng Hân Hân lắc đầu như cái trống bỏi: "Không được không được, bức tranh này quá quý giá, tôi không thể nhận..."

Lê Văn Vân cười nói: "Lần trước bởi vì chuyện của tôi mà cô đã gặp nguy hiểm, tôi còn đang không biết nên cảm ơn cô thế nào. Về sau lại còn làm phiền cô rất nhiều chuyện, cô cứ yên tâm thoải mái nhận lấy là được."

"Đúng, Lê Văn Vân lại không thiếu tiền, cậu ấy tặng cô thật đó!" Đúng lúc đó, Lôi Bân cũng cười hì hì bu lại, sau đó nhìn Lê Văn Vân hỏi: "Đây là... em dâu sao?"

Đặng Hân Hân đầu tiên là sửng sốt, sau đó gương mặt lập tức trở nên đỏ bừng.

Nói xong, ông ta còn vỗ vỗ bả vai Lê Văn Vân nói: "Lê Văn Vân, ánh mắt không tệ!"

Lê Văn Vân vội ho một tiếng nói: "Ông đừng có nói lung tung, cô ấy là bạn của tôi. Giới thiệu cho ông một chút, cô ấy phụ trách quản lý nghiệp vụ của tôi ở ngân hàng Tân Hải, Đặng Hân Hân."

Sắc mặt Lôi Bân hoàn toàn thất vọng: "Lê Văn Vân à, cậu cũng đã trưởng thành rồi. Mặc dù đã từng kết hôn một lần, thế nhưng cũng đừng bởi vì những chuyện đã trải qua trong quá khứ mà để lại bóng ma trong lòng. Trên đời này vẫn có rất nhiều bố mẹ vợ tốt tính. Mau tìm một cô vợ đi, tôi cảm thấy quản lý Đặng cũng không tệ!"

Trên mặt Đặng Hân Hân lộ ra một nụ cười nhạt, hai má ửng đỏ, cô che miệng cười khẽ.

Lê Văn Vân ho khan một tiếng, sau đó nói: "Thật ra là ông đó, ông cũng có thể mà. Đã tới tuổi này rồi, vẫn còn chơi trò lãng mạn cùng với chị dâu!"

"Tôi lãng mạn cái rắm!" Lôi Bân cầm một cái hộp tinh xảo trực tiếp ném cho Lê Văn Vân nói: "Tôi và nhà tôi là đôi vợ chồng già, đấu giá cái đồ chơi này thì có ích lợi gì. Cậu cũng biết đó, chị dâu của cậu rất tiết kiệm, nếu như cô ấy biết tôi bỏ ra bốn nghìn năm trăm tỷ đấu giá món đồ này cho cậu, có lẽ cô ấy sẽ chặt đứt chân tôi!"

"Tôi đấu giá cho cậu đó, lần sau tìm một cô gái thì phải tinh tường một chút!" Lôi Bân bĩu môi một cái rồi nói: "Cậu vẫn phải nắm chặt một chút mới được!"

"Ách..." Lê Văn Vân gãi đầu một cái, không nói gì thêm!

Ở bên cạnh, Đặng Hân Hân cũng không quá mức kinh ngạc. Cô biết Lê Văn Vân có thẻ kim cương, thân phận rất thần bí. Bên cạnh anh cũng có rất nhiều bạn bè, cũng không phải chuyện gì kỳ lạ!

Lê Văn Vân cầm hộp, vội ho một tiếng: "Chúng ta đi thôi!"

Ba người đi thẳng một đường ra bên ngoài, vừa tới cửa, sắc mặt Lê Văn Vân và Lôi Bân đều hơi giật giật. Bọn họ phát hiện, ở cửa khách sạn có mấy người đang nhìn chằm chằm về phía bọn họ.

Lê Văn Vân nhìn Lôi Bân một chút, sau đó quay sang Đặng Hân Hân nói: "Hân Hân, cô lái xe trở về trước đi, tôi và chủ tịch Lôi muốn đi uống rượu một lát!"

Đặng Hân Hân gật đầu, sau đó mở miệng nói: "Cảm ơn món quà của anh, tôi sẽ giữ gìn cẩn thận."

Lê Văn Vân cười cười, không nói gì thêm!

Đợi Đặng Hân Hân lái xe rời đi, Lôi Bân tháo cà vạt nói: "Xem ra ở Lâm Hải này cậu đã đắc tội không ít người..."

Lê Văn Vân mỉm cười bình tĩnh nói: "Cũng tốt, như vậy sẽ khiến đám người ở Lâm Hải mau chóng để lộ răng nanh. Không phải ai muốn đạp tôi một cước cũng được. Ông đi trước đi!"

Lôi Bân cười cười nói: "Đi nhé!"

Ông ta không hề lo lắng cho sự an nguy của Lê Văn Vân chút nào.

Người đàn ông này là món vũ khí mạnh nhất của Người Gác Đêm, anh đã từng bò từ núi thây biển máu mà ra, ông ta biết rõ Lê Văn Vân cường đại đến mức nào!

Đám côn đồ này không có người nào có thể tạo thành uy hiếp cho Lê Văn Vân!

Đợi Lôi Bân rời đi, Lê Văn Vân đi tới ven đường cách khách sạn xa xa, giả bộ như đang đứng đây chờ xe!

Đại khái khoảng một phút đồng hồ sau, bốn năm người liền đi tới bên cạnh anh. Bao vây anh từ hai bên, đồng thời Lê Văn Vân cảm giác được, sau lưng của mình có một con dao nhọn đang chĩa vào lưng, một âm thanh vang lên: "Không được kêu, cũng không được nói chuyện, hiện tại mau đi theo chúng tôi!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.