Chiến Lang Ở Rể

Chương 373: Chương 373: Bố con nhà họ Lâm khiếp sợ!




Lúc này, trên khuôn mặt Phất Lai tràn ngập sự rối rắm.

Ông ta là người đứng thứ ba Địa Bảng, tầm nhìn bao trọn cả thế giới, là một trong những nhân vật đứng đầu khu Tội Ác, cũng là một trong những người mạnh nhất dưới trướng thánh chủ.

Nhưng giờ này khắc này, ông ta lại không dám ra tay động thủ. Ông ta nghiến răng, đột nhiên quỳ sụp xuống trước mặt Lê Văn Vân, mở miệng nói: “Xin cậu hãy tha cho con trai tôi một mạng đi mà, tôi chỉ có một đứa con trai là nó thôi, cầu xin cậu!”

“Nếu chỉ có một đứa con trai là cậu ta thì nên dạy dỗ cho thật tốt mới phải.” Lê Văn Vân hờ hững nói: “Chuyện hôm nay chỉ như một hình ảnh thu nhỏ, đứa con trai này của ông, không biết đã sát hại bao nhiêu mạng người trên tay rồi, chuyện này tôi không nhịn nổi, mà với tư cách là Người Gác Đêm, tôi càng không thể nhịn!”

“Xoẹt!”

Một âm thanh phát ra, Cố Bạch bên cạnh không hề chần chờ, anh ta thẳng tay hạ thanh đao dài của mình xuống, cắt đứt yết hầu Nato!

Khuôn mặt Nato dại ra, sau đó, đầu anh ta lập tức lìa khỏi xác, hai mắt trợn tròn, chính thức ngừng thở!

Hai mắt Phất Lai trợn tròn đến mức khóe mắt như muốn nứt ra, nhưng ông ta không dám ra tay đánh lại, giờ phút này ông ta vẫn chỉ biết quỳ trên mặt đất, hàm răng bạc nghiến chặt vào nhau, ông ta thậm chí còn không dám nhìn Lê Văn Vân bằng ánh mắt có quá nhiều sự thù hận!

Dù rằng sau lưng ông ta còn có mấy chục người, và trong đó có mười mấy tên cao thủ đỉnh cấp, nhưng dù vậy, ông ta vẫn giữ nguyên vẻ mặt cũ, không dám để lộ ra bất cứ biểu cảm nào khác.

Ông ta không phải siêu cấp, mà giờ phút này, ông ta cũng không nhìn ra được tình trạng cơ thể của Lê Văn Vân hiện tại thế nào, vậy nên ông ta không dám ra tay. Ông ta sợ hãi, ông ta sợ nếu mình ra tay thì khả năng Lê Văn Vân sẽ dọn sạch sẽ tất cả đám người bọn họ!

Nên ông ta chỉ có thể trơ mắt đứng nhìn con trai mình chết ngay trước mặt mình!

Lê Văn Vân cười khẽ một tiếng, anh đây là dựa vào điều gì, anh đánh cược, đánh cược Phất Lai sẽ không dám ngỗ nghịch trước mặt anh. Mà bây giờ, anh đã thắng ván cược này!

“Lần này tôi trở lại đây là vì có chuyện quan trọng, và tôi cũng không hy vọng thân phận của mình bị tuồn ra ngoài. Đương nhiên, ông có quyền lựa chọn nói ra.” Lê Văn Vân hờ hững nói: “Còn về phần hậu quả sau khi nói ra là gì thì chắc hẳn ông cũng đã rõ, nếu nói ra, ông sẽ không có cơ hội chạy trốn đến núi sâu lần nữa đâu!”

Phất Lai cúi đầu, cắn chặt răng, ông ta không dám nhìn thẳng Lê Văn Vân, ông ta sợ bản thân không kìm chế được cảm xúc phẫn nộ thù hận đang sục sôi trong lòng!

“Chúng ta đi thôi!” Lê Văn Vân nói với giọng nhàn nhạt.

Anh chưa từng quá lo lắng một vấn đề gì, Lý Thu và Cố Bạch vừa nghe thấy câu nói thì lập tức chạy vội qua chỗ vợ chồng hai người Lại Tuấn đang bị thương rồi bế họ lên.

Bọn họ xoay người, mà mấy chục tên vây quanh Lê Văn Vân ban nãy giờ không ai dám mở miệng ho he tiếng nào, thời khắc này, bọn họ không ai bảo ai đồng loạt tránh ra hai bên sườn tạo thành một đường thẳng.

Và nhóm người Lê Văn Vân thuận lợi đi ra ngoài.

Tình trạng hiện tại của vợ chồng hai người Lại Tuấn không được tốt lắm, bọn họ cần phải trở về phẫu thuật gấp mới được.

Họ nhanh chóng trở lại xe, khởi động xe và chạy về hướng nhà!

“Tên kia vẫn còn ở đó.” Lúc này, Lý Thu đột nhiên lên tiếng.

Lê Văn Vân nhìn thoáng qua gương chiếu hậu, phát hiện ở nơi cách đó không xa, ba người dẫn đường đưa bọn họ tới đây đang đứng ở một khu nhà nhỏ ven đường nhìn theo xe bọn họ.

“Mặc kệ.” Lê Văn Vân bình tĩnh nói.

Cùng lúc đó, bên trong biệt thự, Phất Lai vẫn đang quỳ trên nền đất, khuôn mặt ông ta không hề có bi thương, cũng không có phẫn nộ, chỉ khẽ nhăn mày, chầm chậm tiến tới trước mặt Nato. Giây tiếp theo, ông ta vuốt đôi mắt đang mở của Nato, miệng lẩm bẩm: “Nato! Bố thề, bố sẽ báo thù cho con.”

Đằng sau, những người đang đứng đó cũng vây quanh hai bố con họ, tất cả đều quỳ trên đất.

“Thủ lĩnh, thật sự xin lỗi ngài, đối mặt với anh ta, tôi thậm chí còn không có dũng khí ra tay!” Một người trong số bọn họ đi lên, cúi đầu nói.

Phất Lai nhìn anh ta một cái, mở miệng nói: “Không trách cậu, đến bản thân tôi cũng không có dũng khí ra tay, có điều… Nếu cậu ta đã xuất hiện ở đây một lần nữa, lại còn nhẫn tâm giết hại con trai tôi, thù mới hận cũ, ít ra cũng phải tính sổ với cậu ta cho ra nhẽ!”

Dứt lời, ông ta đứng lên nói: “Đem bình rượu ngon nhất của tôi tới đây, tôi muốn đi thăm hỏi một người!”



Về tới nhà, Lại Dĩnh vẫn không ngừng khóc, Liễu Ngọc ôm cô bé an ủi liên tục. Lúc này, trên lầu hai, một căn phòng bé bằng hạt sen, bên trong đặt hai chiếc giường, Phạm Nhược Tuyết thực hiện hai ca phẫu thuật cùng lúc, Trương Vãn Hà là trợ thủ của cô!

Với nhóm người Lê Văn Vân mà nói thì việc họ có thể làm chỉ là chờ đợi, mãi mãi chỉ có thể là chờ đợi.

Lê Văn Vân đi xuống lầu một, Lý Thu đi tới trước mặt anh, vỗ vỗ bờ vai anh nói: “Đại ca, anh đừng quá tự trách.”

“Tính cách ngông cuồng của tên Nato kia chắc chắn cũng có mối liên quan nhất định với bố anh ta. Nếu tôi có chân khí, tôi sẽ thẳng tay loại bỏ Phất Lai.” Lê Văn Vân nói.

Mà đúng lúc này, một chiếc xe ô tô bỗng nhiên xẹt qua rồi dừng lại trước mặt bọn họ. Cùng lúc đó, một bóng dáng yểu điệu nhảy từ bên trong xuống, người đó là Chu Linh Linh.

Chu Linh Linh đi thẳng tới trước mặt Lê Văn Vân không chút do dự, cô ta đưa tay sờ sờ người Lê Văn Vân một lượt từ trên xuống dưới, sau đó mới vỗ vỗ bộ ngực cao ngất của mình, mở miệng nói: “Không bị sao là tốt rồi, không bị sao là tốt rồi!”

“Cô… Làm trò gì vậy!” Lê Văn Vân nói không nên lời.

Chu Linh Linh nhìn về phía Lê Văn Vân, cô ta nói: “Tôi đã chờ đợi người kia suốt năm năm trời, mặc dù anh không phải anh ấy, nhưng tốt xấu gì anh trông cũng giống anh ấy như đúc. Thỉnh thoảng lại tới nhìn anh một cái, như vậy tôi lại càng nhớ rõ dung mạo anh ấy hơn, sau này đợi đến lúc tôi được ra thế giới bên ngoài rồi, tôi sẽ dễ dàng tìm được anh ấy.”

Lê Văn Vân cạn lời rồi, anh nhíu mày nói: “Cô không nghĩ tới trường hợp khác sao, lỡ như anh ta không thích cô? Tôi đề nghị cô nên tìm một người thích hợp với bản thân rồi gả cho anh ta đi!”

“Hừ, không có chuyện đó đâu!” Chu Linh Linh nói tiếp: “Chỉ có người đàn ông như anh ấy mới xứng với tôi. Hơn nữa anh ấy cũng chẳng có lý do gì để không thích tôi cả, tôi xinh đẹp như vậy, và còn cực kỳ chủ động, anh ấy căn bản không có khả năng từ chối! Các người làm sao hiểu được cảm giác được một người phụ nữ xinh đẹp chủ động với mình là như thế nào.”

Lê Văn Vân không nói nên lời, trong lòng thầm nhủ con mẹ nó tôi không những đã trải qua, mà còn trải qua một cách thảm hại đến thế nào!

Người phụ nữ cực kỳ chủ động với anh chính là Hồng Mai Quế, cô ta quả thực là một người cực kỳ quyến rũ!

Còn một người khác nữa là Long Nhã Lâm, anh bị Long Nhã Lâm hạ thuốc rồi sau đó ngủ thiếp đi.

“Mà sao các người lại ra được khỏi đó, nơi đó chính là địa bàn của Phất Lai đấy!” Lúc này Chu Linh Linh hơi ngừng lại, nghi hoặc nhìn về phía Lê Văn Vân, mở miệng hỏi.

Lê Văn Vân bĩu môi nói: “Phất Lai lợi hại lắm sao? Vừa nãy lúc ở trước mặt tôi ông ta còn run bần bật, đến rắm cũng không dám đánh một cái.”

“Anh đừng có chém gió nữa đi!” Chu Linh Linh nói với giọng khinh thường.

“Haiz, tôi nói thật mà không ai tin!” Lê Văn Vân thở dài một hơi.

Dứt lời, anh lại nhìn về phía lầu hai, chờ đợi kết quả cuối cùng!



Cùng lúc đó, ở một nơi khác, trong nhà Lâm Khả Hân. Lâm Chí Viễn đang ngồi trên sô pha nhìn Lâm Khả Hân, ông ta lo lắng Lâm Khả Hân sẽ bỏ chạy ra ngoài như Chu Linh Linh!

Đúng lúc này, tiếng gõ cửa vang lên.

Lâm Chí Viễn đi tới mở cửa, ông ta nhìn người đang đứng bên ngoài, mở miệng nói: “Lão Tam!”

Cơ thể Lão Tam không ngừng run rẩy, giống như là đang sợ hãi điều gì đó, ông ta run rẩy bước vào!

Nhìn thấy bộ dạng này của ông ta, trong lòng Lâm Khả Hân đột nhiên trầm xuống, sau đó cô ta chạy vọt tới trước mặt Lão Tam, nắm lấy bờ vai ông ta hỏi: “Làm sao vậy? Làm sao vậy? Có phải bọn họ đã xảy ra chuyện rồi không?”

Lâm Chí Viễn cũng thở dài một hơi nói: “Khả Hân, cậu ta chỉ là có ngoại hình trông giống với Lê Văn Thanh mà thôi, không cần quá lo lắng, để đắc tội với Phất Lai…”

Lão Tam lắc lắc đầu nói: “Bọn họ… Bọn họ đã đưa người ra ngoài rồi.”

“Cái gì!” Trong nháy mắt, cả hai người Lâm Chí Viễn và Lâm Khả Hân đều dại ra.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.