Chiến Lang Ở Rể

Chương 461: Chương 461: Bùi Nghênh Tùng mất tích




Trước khi thuyền cập bến, Lê Văn Vân đã liên hệ với Tần Quốc Thành, dẫu sao bây giờ anh đang đưa hơn một nghìn sáu trăm người theo, phần lớn những người này đều là người ở thế giới ngầm. Một lượng lớn người đột ngột xuất hiện ở Lâm Hải, mà những người này đều đã ở khu Tội Ác quá lâu, hơn nữa trong tay rất nhiều người đang cầm theo vũ khí, đến lúc đó e rằng sẽ xảy ra một vụ náo động cực lớn.

Vì thế Lê Văn Vân mới thông qua Tần Quốc Thành thông báo cho phía chính phủ đến sơ tán tất cả bọn họ rời khỏi chỗ này nhanh nhất có thể.

Chuyện này đối với Người Gác Đêm mà nói cũng không phải chuyện gì quá khó, sau khi neo đậu hai chiếc du thuyền xong, Lê Văn Vân và Đao Ba đồng thời bước xuống trước, tiếp đó Lê Văn Vân cử Lý Thu và Cố Bạch chọn một nơi thoáng đãng để giúp đỡ.

Lúc này Đao Ba đang dặn dò những người ở trên du thuyền lớn.

“Đến bên kia tập họp, nhớ kỹ đừng tìm cách chạy trốn, một khi chạy trốn, Người Gác Đêm sẽ bắt mọi người trở về, đến lúc đó không chỉ đơn giản là bị đày trở về khu Tội Ác, mà có thể bị tống vào ngục giam của Người Gác Đêm ngay lập tức đấy. Tôi nghĩ chắc mọi người đã biết đó là nơi thế nào rồi, cho nên trong lòng mọi người đừng nên tồn tại tâm lý gặp may, phía chúng tôi sẽ sắp xếp chỗ ở cho mọi người.” Đao Ba nói.

Đúng vậy, trong số những người có mặt ở đây nhất định sẽ có người ôm suy nghĩ muốn bỏ trốn, bởi vì có một số người là bị đày đến khu Tội Ác, rất có thể trong thế giới bình thường bọn họ vẫn còn người thân, bạn bè và một số ân oán của riêng mình.

Mọi người lần lượt đi xuống và di chuyển đến chỗ đậu một chiếc xe buýt cực lớn.

Toàn bộ một nghìn sáu trăm người này sẽ được đưa đến trụ sở tạm thời của Người Gác Đêm, vì những người bên trong trụ sở Người Gác Đêm ở Lâm Hải đều đã dọn ra ngoài, nên nơi này không còn một bóng người.

Lúc này sức khỏe của Lê Văn Vân rất tốt, anh đã xuống thuyền và đang đứng đợi ở bên kia.

Cho dù thế nào đi nữa anh vẫn muốn cảm ơn Lý Kim Minh một tiếng, sau khoảng thời gian vượt hơn nửa vòng trái đất, cuối cùng bọn họ đã trở về Lâm Hải, hành trình cũng không hề dễ dàng gì.

“Tạch tạch tạch.”

Đúng lúc này, phía trước trên boong thuyền vang lên giọng nói đầy gấp gáp của An Nhiên: “Lê Văn Vân, không thấy Bùi Nghênh Tùng đâu cả.”

“Hửm?” Sắc mặt của Lê Văn Vân hơi thay đổi.

Trước đây vì để kéo dài thời gian, Bùi Nghênh Tùng đã nói sẽ sẵn sàng giúp Lê Văn Vân mở khóa hộp sắt bí mật, Lê Văn Vân cho ông ta hai ngày và dự định sau khi hộp sắt kia được mở ra, anh sẽ chấm dứt với Bùi Nghênh Tùng.

Tuy nhiên sau đó anh đã hôn mê suốt ba ngày, khi tỉnh lại đi tìm Bùi Nghênh Tùng thì ông ta nói cần thêm một ít thời gian, nói cái hộp sắt của Lê Văn Vân phức tạp hơn hộp thông thường rất nhiều.

Hơn nữa, quả thật lúc đó Lê Văn Vân đã trông thấy cái hộp sắt kia bị tháo ra một chút, có một số góc nhọn được bung ra giống như cây thánh giá vậy.

Lê Văn Vân thực sự rất tò mò về bí mật của chiếc hộp sắt này, cho rằng Bùi Nghênh Tùng không thể nào trốn thoát khỏi du thuyền nên đã đồng ý với ông ta thêm lần nữa.

Ngày nào anh cũng đến gặp ông ta một chút và phát hiện mỗi ngày chiếc hộp kia đều được mở ra thêm một chút, đương nhiên Lê Văn Vân cũng đã nói trước với ông ta, nếu đến lúc cập bến Lâm Hải mà ông ta không giải ra thì Lê Văn Vân sẽ giết chết ông ta. Đổi lại, nếu Bùi Nghênh Tùng giải được thì Lê Văn Vân sẽ giúp ông ta hoàn thành một tâm nguyện.

Bùi Nghênh Tùng đồng ý, nhưng sau khi đến đây lại... biến mất.

“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Sắc mặt Lê Văn Vân trầm xuống, trực tiếp nhảy khỏi boong thuyền.

“Không biết nữa, mỗi ngày ông ta đều bị nhốt trong căn phòng đó, hơn nữa người của chúng ta vẫn luôn đứng canh ngoài cửa. Thời điểm thuyền vừa cập bến, chúng tôi mới đến mở cửa phòng và phát hiện... không có ai ở trong phòng nữa.” An Nhiên nói đến đây, trên mặt bèn lộ ra biểu cảm hơi khó tin nói: “Ông ta... ông ta giống như bốc hơi không còn thấy tung tích vậy.”

Lúc này Doãn Nhu và những người khác cũng chạy tới, Lê Văn Vân bước vào phòng kiểm tra một lượt, quả nhiên phát hiện cả căn phòng đều rất ngăn nắp, kể cả chăn bông cũng được gấp lại gọn gàng.

Căn phòng cũng tương đối kín gió, chỉ có một lỗ thông hơi và không có dấu vết của tác động từ bên ngoài.

“Tìm.” Lê Văn Vân nói.

Rất nhiều người bắt đầu lên thuyền tìm kiếm mọi ngóc ngách, điều tra tất cả nhân viên làm việc trên thuyền, nhưng ngay cả một cọng lông bọn họ cũng không tìm thấy.

Trong phòng Bùi Nghênh Tùng, Lê Văn Vân ngồi đó gõ gõ đầu ngón tay lên mặt bàn.

Ngay sau đó Lý Thu đã bước tới và thông báo: “Đại ca, không một bóng người, dường như không có bất kỳ ai biết ông ta rời khỏi đây bằng cách nào cả.”

“Đây là thứ gì?” Đột nhiên Cố Bạch đang lục lọi ở trên giường phát hiện một mảnh giấy được nhét dưới khe hở của một cái ly, anh ta bèn đưa cho Lê Văn Vân xem.

Lê Văn Vân nhìn thấy trên giấy có viết mấy dòng chữ, kiểu chữ rất đẹp, vừa nhìn qua sẽ liên tưởng đến bút tích của một bậc thầy thư pháp.

“Lê Văn Vân, cậu đừng phí sức tìm nữa, người đã bị tôi đưa đi rồi. Bây giờ chưa phải lúc để giết chết Bùi Nghênh Tùng, còn về phần bí mật của chiếc hộp sắt kia, sau khi mở khóa xong tôi sẽ cho người đến thông báo cho cậu hay.”

Chuyện khiến Lê Văn Vân ngạc nhiên là phần ký tên trên giấy có viết ba chữ: “Tiến sĩ T“.

Đúng vậy, chữ ký này khiến khoé miệng Lê Văn Vân khẽ co giật, những truyền thuyết về người này bắt đầu hiện ra trong lòng anh.

Anh nhớ đến Lão Bịp từng nói tiến sĩ T vẫn chưa chết, thế mà người này lại có thể âm thầm đưa Bùi Nghênh Tùng đi trước sự chứng kiến của rất nhiều người, giống như có ma thuật vậy.

“Đệt.” Lê Văn Vân đập tờ giấy xuống bàn.

Rõ ràng người này là một nhà khoa học điên, nếu là ông ta thì rất có thể làm ra mấy chuyện này. Ví dụ đồng phục chiến đấu hiện tại của Người Gác Đêm cũng do ông ta chế tạo, kể cả vũ khí của Người Gác Đêm, công nghệ tổng hợp và công nghệ dã luyện đều nhờ ông ta dày công nghiên cứu.

“Tiến sĩ T.” Lý Thu vừa thấy tờ giấy đã nhíu chặt mày.

“Hừ!” Lê Văn Vân dừng một chút mới thở dài một hơi nói: “Rốt cuộc thì ông già này muốn làm gì vậy? Bùi Nghênh Tùng chưa đến lúc chết lại là cái quái gì nữa?”

Anh nghĩ mãi không ra, cuối cùng chỉ có thể bất đắc dĩ nói: “Đừng lo nghĩ nữa, nếu ông già này thật sự ra tay thì nói không chừng Trác Nhất Minh cũng rất đau đầu đấy. Trước tiên cứ giải quyết chuyện sắp xếp chỗ cho những người đến từ khu Tội Ác đã, đừng để cho bọn họ phải chờ quá lâu.”

Lý Thu gật đầu nói: “Vậy cũng được, chúng ta xuống thôi.”

Rời khỏi cảng, Lê Văn Vân nhanh chóng nhìn thấy Tần Quốc Thành và Lôi Bân đứng đợi ở cảng.

Tần Quốc Thành đấm vào ngực Lê Văn Vân một quyền rồi mới nói: “Mụ nội cậu, cuối cùng nhóc con cậu cũng sống sót quay về rồi, người đứng thứ ba trên Thiên bảng như Demps mà cậu cũng dám làm liều, tôi cũng phục cậu luôn.”

Lê Văn Vân cười nói: “Chuyện này đối với tôi mà nói cũng bình thường thôi, xảy ra như cơm bữa ấy mà.”

“Cậu cứ ở đó mà tự đắc.” Tần Quốc Thành nói không nên lời: “Những người cậu dẫn theo đều đã lên xe rồi, định chừng nào đi?”

Để lại cho tôi một chiếc xe, ông và bác sĩ Phạm dẫn bọn họ đến đó trước đi.” Lê Văn Vân nói: “Lát nữa tôi sẽ lái xe qua sau, tôi phải dặn dò ở bên này thêm lát nữa.”

Tần Quốc Thành gật đầu nói: “Vậy tôi sẽ ở lại đi cùng cậu. Sẵn đây tôi muốn nói cho cậu biết một vài chuyện, trong khoảng một tuần trở lại đây tình hình của Người Gác Đêm cực kỳ hỗn loạn, Liên Hợp Quân cũng bị xoá bỏ rồi.”

“Hả?” Lê Văn Vân ngạc nhiên.

Thời gian này bọn họ luôn ở trên biển nên không hề hay biết những hệ quả của trận chiến ấy có ảnh hưởng như thế nào?

Liên Hợp Quân bị xoá bỏ, Người Gác Đêm tự chiến đấu một mình à?

“Lát nữa lên xe tôi sẽ nói chi tiết hơn cho cậu nghe, nhất thời không thể nói rõ được.” Tần Quốc Thành nói.

Lê Văn Vân gật đầu, cuối cùng đám người Lý Thu và Hoàng Thi Kỳ cũng đi đến, chợt vang lên tiếng động cơ từ phía xa, hẳn là Phạm Nhược Tuyết và Đao Ba đang dẫn theo đám người của khu Tội Ác chạy thẳng về phía căn cứ của Người Gác Đêm.

Lê Văn Vân vẫn đang đứng chờ trên boong, chốc lát sau Lý Kim Minh và những người khác cũng đi đến.

“Tất cả các vật liệu đều đã chuẩn bị sẵn sàng cho anh rồi, nó ở ngay bên cạnh, anh thể yêu cầu nhân viên trên thuyền đến chuyển đi.” Lê Văn Vân cười nói.

Lý Kim Minh nhanh chóng gật đầu, anh ta phất phất tay, một nhóm đông các nhân viên trên thuyền bắt đầu đi xuống để xách đồ.

“Vậy lát nữa chúng tôi sẽ lên đường trở về khu Tội Ác ngay trong đêm.” Lý Kim Minh cười nói.

“Cảm ơn anh đã chăm sóc chúng tôi trong suốt thời gian qua.” Lê Văn Vân khẽ mỉm cười nói: “Lẽ ra tôi phải dẫn anh xuống đây chơi một thời gian, nhưng nếu anh vội trở về thì tôi cũng không còn cách nào khác, ngoài ra phiền anh nhắn lại với Hodges giúp tôi một câu.”

“Ngài nói đi.” Lý Kim Minh vội nói.

Lê Văn Vân híp mắt một cái mới nói: “Nói với ông ta, tôi không quan tâm ông ta nghĩ như thế nào, nếu sau này ông ta dám làm chuyện gì khác thường hoặc dám một bước ra khỏi khu Tội Ác một bước, tôi chắc chắn sẽ tìm được và làm thịt ông ta.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.