Anh vừa bước vào văn phòng, Đỗ Thương Bắc lập tức đứng lên.
Cả đêm qua ông ta đã không ngủ được, thoạt nhìn trông thật tiều tụy.
“Cuối cùng cháu cũng tới rồi.” Đỗ Thương Bắc thở phào nhẹ nhõm.
Nhìn thấy Lê Văn Vân đến, không biết tại sao mà trong lòng ông ta có một cảm giác an tâm không thể giải thích được.
“Mọi chuyện thế nào rồi, anh ta đã liên lạc với chú chưa?” Lê Văn Vân hỏi.
“Kể từ cuộc gọi cuối cùng thì không có liên lạc lại nữa.” Đỗ Thương Bắc nói.
Lê Văn Vân trầm ngâm nói: “Bọn họ cũng không nói họ là ai cả à?”
“Không, họ chỉ bảo chú hãy chuẩn bị cho tốt cái xương kia thôi.” Đỗ Thương Bắc thở dài, đồng thời tháo một vật trang sức trên cổ xuống.
Trên đó có một vật màu trắng rơi ra, trông hơi giống răng nanh và cũng hơi giống bạch ngọc.
“Đây có phải là cái xương kia không?” Lê Văn Vân hỏi.
Đỗ Thương Bắc gật đầu và nói: “Ừ, đây là thứ mà tổ tiên chúng tôi đã truyền từ đời này sang đời khác.”
“Chú bằng lòng lấy nó ra không?” Lê Văn Vân lại hỏi.
“Chắc chắn rồi, chỉ cần Tịch Tịch có thể an toàn trở về thì ngay cả tập đoàn Cường Thịnh chú cũng có thể tặng đi chứ đừng nói là chỉ mỗi cái xương này.” Đỗ Thương Bắc cười nhạt và vẻ mặt đầy vẻ lo lắng.
Lê Văn Vân cầm lấy khúc xương. Vừa cầm trong tay anh liền choáng váng, lúc này anh cảm thấy máu trong người như đang sôi trào.
Chính xác là năng lượng trong cơ thể anh đang dâng trào mạnh mẽ. Cái xương ở trong tay anh cũng giống như hướng vào cơ thể anh mà tuôn ra năng lượng vậy.
“Hả?” Sắc mặt Lê Văn Vân khẽ chuyển động. Anh nhìn cái xương này.
Rõ ràng cái xương này không phải loại xương thường.
“Cái xương này của chú có nguồn gốc như thế nào vậy?” Lê Văn Vân hỏi.
Đỗ Thương Bắc lắc đầu nói: “Chú cũng không biết, dù sao cũng là truyền lại từ đời này sang đời khác. Tên của nó là xương rồng. Là đồ gia truyền...”
Dường như ông ta cũng không biết nguồn gốc của cái xương này, trên mặt lộ ra vẻ mờ mịt.
“Chúng ta phải làm gì bây giờ?” Đỗ Thương Bắc lo lắng hỏi. . Tìm truyện hay tại == TR UМtrцyeЛ. V N ==
Lê Văn Vân thở dài nói nói: “Không có chút manh mối nào. Vì bọn họ đã chủ động liên lạc với chú nên chắc chắn sẽ liên hệ với chú lần thứ hai để lấy cái xương này. Đến lúc đó cháu sẽ đi giao cái xương này cho họ.”
Trên mặt Đỗ Thương Bắc lộ ra vẻ lo lắng nói: “Tịch Tịch xinh đẹp như vậy nên chú lo lắng đám súc sinh đó sẽ gây rắc rối cho con bé.”
Sắc mặt của Lê Văn Vân cũng hơi trầm xuống.
“Tút tút tút...”
Trong lúc họ đang nói chuyện thì điện thoại di động của Đỗ Thương Bắc lại vang lên, ông ta nhanh chóng kết nối điện thoại.
Trên điện thoại, một giọng nói vang lên: “A lô, đã tìm thấy cái xương chưa?”
“Tôi tìm được rồi. Chỉ cần anh thả con gái của tôi ra thì tôi sẽ lập tức giao xương cho anh.” Đỗ Thương Bắc vội vàng nói.
“Đúng là ông rất yêu quý con gái của mình.” Ở trong điện thoại vang lên một giọng nói nham hiểm: “Tuy nhiên con gái của ông thật xinh đẹp khiến tôi hơi động lòng rồi đó.”
“Xin anh, đừng làm gì con gái của tôi. Anh muốn gì, chỉ cần nói với tôi thì tôi đều đáp ứng với anh hết.” Giọng điệu của Đỗ Thương Bắc lo lắng như sắp khóc đến nơi.
“Ồ, được rồi. Bây giờ ông hãy cho người mang cái xương đó đến Tây Sơn. Trên núi có một ngôi chùa bỏ hoang. Tôi đợi ông ở đây. Khi nào lấy được cái xương thì tự nhiên tôi sẽ thả con gái của ông ra.” Giọng nói nham hiểm quỷ quyệt lại vang lên trong điện thoại.
Đỗ Thương Bắc vội vàng gật đầu nói: “Được, tôi sẽ phái người đưa tới cho anh. Ngay lập tức.”
“Đúng rồi, tôi biết ông có quen biết với người của Người Gác Đêm nên ông đừng hòng giở trò bịp bợm ở đây nghe chưa?” Người trên điện thoại lại nói tiếp: “Nếu như tôi tìm ra một chút manh mối nào dù là nhỏ nhất thì con gái của ông sẽ bị tôi cưỡng hiếp trước rồi giết chết sau. Có hiểu chưa?”
“Không, tôi nhất định sẽ không làm như vậy đâu.” Đỗ Thương Bắc vội vàng nói.
Sau khi nói xong thì ông ta cúp điện thoại.
Lê Văn Vân đứng bên cạnh nên đương nhiên anh đã nghe thấy tất cả những gì người đàn ông kia nói trên điện thoại.
“Để cháu đi cho.” Lê Văn Vân thở ra rồi cầm lấy cái xương kia lên.
Đỗ Thương Bắc gật đầu rồi sau đó ông ta quỳ xuống với Lê Văn Vân.
“Chú Đỗ, chú làm gì vậy?” Lê Văn Vân vội vàng nói.
Đỗ Thương Bắc già nua nói trong nước mắt: “Lê Văn Vân, chú cầu xin cháu. Tịch Tịch là trái tim của chú, chú rất sợ con bé sẽ xảy ra chuyện, dù chỉ là một tai nạn nhỏ nhất. Cho nên nhất định cháu phải giúp chú đưa con bé trở về an toàn.”
Lê Văn Vân cười, anh thở phào nhẹ nhõm: “Cháu không biết đối phương là ai, bởi vì họ đến quá nhanh. Cháu lại không thể mang theo vũ khí của mình, nhưng cháu có thể hứa với chú rằng Tịch Tịch là bạn của cháu nên dù có chết thì cháu cũng sẽ chết trước cô ấy.”
Đỗ Thương Bắc lau nước mắt nói: “Chú biết năng lực của cháu, chú cũng tin tưởng cháu.”
“Đưa chìa khóa xe cho cháu.” Lê Văn Vân nói.
Đỗ Thương Bắc vội vàng gật đầu.
Lê Văn Vân lấy chìa khóa xe rồi lái xe về phía Tây Sơn.
Tây Sơn là một nơi tương đối ít dân cư. Ban đầu ở đây có một khu du lịch được xây dựng, có một công viên đã được xây dựng lên nhưng sau khi xây dựng được nửa chừng thì không biết vì nguyên nhân gì đã dừng lại.
Trên đỉnh núi Tây Sơn có một ngôi chùa bỏ hoang, tương truyền rằng nó rất linh nghiệm, thỉnh thoảng vẫn có người lên cúng bái hay làm gì đó.
Nhưng trước đây Lê Văn Vân chưa bao giờ đến đó. Anh lái xe ra khỏi Giang Thành và đi thẳng đến Tây Sơn.
Anh dừng lại gần Tây Sơn và dò hỏi người dân địa phương. Sau khi anh bỏ ra một ít tiền thì anh đã tìm thấy một người dẫn đường. Anh ta nhanh chóng dẫn anh đi tới trước một con đường nhỏ lên Tây Sơn, chỉ chỉ vào bên trong nói: “Anh cứ đi thẳng theo con đường này, lên đó chính là ngôi chùa bỏ hoang.”
“Cảm ơn.” Lê Văn Vân cười với anh ta.
Anh khóa xe và đi dọc theo con đường hướng lên núi.
Anh không vội vàng đi lên, mà chỉ giống như một người bình thường, từ từ chậm rãi đi về phía đó.
Trên đường đi, anh cảm thấy có rất nhiều trạm gác bí mật được ẩn giấu giữa rừng cây.
Tuy nhiên, anh lại tỏ vẻ rằng mình đã không nhìn thấy nó và tự mình leo lên núi theo con đường có sẵn.
...
Trên đỉnh núi, trước ngôi chùa.
Có hai người đang đồng thời đứng cạnh nhau. Đỗ Tịch Tịch đang ngồi đó.
Cô không bị trói nhưng thân thể hơi run lên và hai mắt thì đỏ hoe. Rõ ràng là cô ấy đã khóc cả đêm qua rồi.
Bùi Nghênh Tùng đang ngồi bên cạnh và người đàn ông trung niên mặc vest và giày da đứng bên cạnh ông ta với vẻ mặt lạnh lùng dữ tợn.
“Cô gái à.” Bùi Nghênh Tùng cười nói: “Đừng sợ. Tôi đã nói rồi, chúng tôi chỉ vì cái xương trong tay của bố cô thôi. Chúng tôi sẽ không làm cô bị thương đâu. Chỉ cần bố cô lấy cái xương đó ra thì tôi sẽ thả cho cô đi.”
Đúng, Đỗ Tịch Tịch đang rất sợ hãi.
Những gì cô ấy thấy đêm qua hoàn toàn trái với đạo lý thông thường của một con người.
Bùi Nghênh Tùng càng nói chuyện một cách bình tĩnh thì cô ấy càng cảm thấy sợ hãi. Cô ấy trốn trong góc chùa và cuộn tròn lại mình thành một quả bóng, đáng thương và bất lực.
“Tút tút tút.”
Đúng lúc này, điện thoại di động của Bùi Nghênh Tùng đổ chuông.
Sau khi kết nối, ông ta cười và nói: “Cô yên tâm đi, bố của cô đã cử người đến để giao cái xương rồi. Sau khi lấy được nó thì tôi sẽ thả cô đi ngay. Tôi không phải là một con quái vật gì, tại sao cô lại sợ tôi như vậy chứ?”