Chiến Lang Ở Rể

Chương 9: Chương 9: Cậu! CÚT ĐI!




Nói là yến hội, thật ra đúng hơn là một bữa tiệc tùng!

Là đại diện của ngân hàng Tân Hải, hiển nhiên mối quan hệ của Đặng Hân Hân rất rộng. Khi cô vừa bước vào tiệc rượu, nháy mắt cô đã trở thành nhân vật tiêu điểm trong bữa tiệc này, không ít người đi lên chào hỏi cô, cô cũng sẽ lễ phép mỉm cười đáp lại.

Mà phần lớn những người này sẽ tò mò nhìn Lê Văn Vân, trên mặt lộ ra một vẻ kỳ lạ.

Người có mặt trong sảnh tiệc không nhiều, có lẽ chỉ khoảng ba mươi tư người, nhưng hầu như trong ba mươi tư người này đã tập hợp gần hết các cậu ấm cô chiêu khắp Giang Thành.

Cả sảnh tiệc được bày trí đồ ăn rực rỡ muôn màu.

Lê Văn Vân nhìn quanh, ho khan một tiếng nói: “Tôi lấy chút đồ ăn chắc là không sao chứ!”

Đặng Hân Hân hơi sửng sốt, sau đó mỉm cười nói: “Tùy anh thôi.”

“Được rồi!” Lê Văn Vân gật đầu, anh lấy một cái khay, sau đó lựa chút đồ ăn, rồi cùng Đặng Hân Hân đi tới một chỗ ngồi ngồi xuống, rồi tự ăn phần của mình.

Thoạt nhìn bọn họ không hề hợp với không khí tiệc rượu, những người có mặt trong sảnh tiệc đều tốp năm tốp ba, cầm ly rượu vang đỏ giao lưu với nhau, chỉ duy nhất một mình Lê Văn Vân ngồi trên bàn ăn thức ăn.

Đặng Hân Hân không cảm thấy mất mặt, tự cầm một ly đồ uống, ngồi bên cạnh Lê Văn Vân.

Vào ngay lúc này, Cao Phái đã theo Nguyễn Vũ Đồng và Trần Nghị đi vào trong sảnh tiệc, từ xa bọn họ đã thấy Lê Văn Vân đang ngồi ăn đồ ăn, Trần Nghị bĩu môi nói: “Quả nhiên là đồ nhà quê, kiểu tụ tập này là để mọi người tâm sự, xem có cơ hội hợp tác hay không, mở rộng quan hệ. Còn anh ta được lắm, thế mà lại ngồi ăn.”

“Anh ta căn bản không hiểu sự đời.” Nguyễn Vũ Đồng ghét bỏ nói: “Phỏng chừng đây là lần đầu tiên anh ta đi vào khách sạn Vạn Hào, cả đời chưa ăn được thức ăn ở đây, muốn được nếm thử một chút!”

“Hừ, hôm nay tôi phải cho anh ta biết hai chữ mất mặt viết như thế nào.” Trần Nghị nói, rồi cười lạnh một tiếng. Đi đến bên cạnh lấy một ly rượu vang đỏ, sau đó đi về phía Lê Văn Vân và Đặng Hân Hân.

Đi tới trước mặt Lê Văn Vân, nhìn thấy Lê Văn Vân đang cúi đầu ăn thức ăn, khóe môi anh ta nở nụ cười khinh thường, sau đó cất tiếng, lớn giọng nói: “Giám đốc Đặng, vị bên cạnh cô là bạn trai cô sao?”

Lúc ngoài cửa Đặng Hân Hân đã nói qua, bây giờ anh ta hỏi lại lần nữa, còn với giọng nói lớn như vậy, hiển nhiên muốn khiến mọi người chú ý.

Quả nhiên, cùng với giọng nói của anh ta, ánh mắt của không ít người trong tiệc rượu đều nhìn về phía này.

Lê Văn Vân ngẩng đầu, bình tĩnh nhìn thoáng qua Trần Nghị.

Mà Đặng Hân Hân thì cười nói: “Đúng, vừa lúc giới thiệu cho mọi người một chút, người bên cạnh tôi chính là bạn trai tôi, Lê Văn Vân.”

Trên mặt Trần Nghị lóe qua vẻ âm hiểm, cười nói: “Ôi, không ngờ nữ thần trong lòng nhiều người của chúng ta, người đẹp Hân Hân của ngân hàng Tân Hải lại bị người anh em này bắt được, e là có rất nhiều anh em phải đau lòng. Nhưng nhìn cách ăn mặc của người anh em này, hình như không hợp với bữa tiệc rượu nhỉ.”

Đặng Hân Hân hơi nhíu mày, cô nhìn về phía Lê Văn Vân, phát hiện sắc mặt Lê Văn Vân vẫn rất bình tĩnh.

Trên thực tế, Đặng Hân Hân cũng vô cùng tò mò về Lê Văn Vân!

Lần đầu tiên gặp mặt Lê Văn Vân, Lê Văn Vân thoạt nhìn không khác gì tên ăn mày cả, nhưng không ngờ một người như vậy lại có được thẻ kim cương của ngân hàng Tân Hải! Cái thẻ đó không phải có tiền là có được đâu, biết chưa.1

Cô nhìn khuôn mặt bình tĩnh của Lê Văn Vân, lại nhớ đến cách ăn mặc và hành động lúc trước của Lê Văn Vân, trong lòng cô thầm suy đoán, có lẽ là Lê Văn Vân khá khiêm tốn, không thích để lộ bản thân. Cô hơi mỉm cười nói: “Anh ấy chỉ là một người thường mà thôi.”

Trần Nghị nở nụ cười nói: “Nhưng thật sự là quá mức bình thường rồi, nói đi cũng phải nói lại, Giám đốc Đặng à, không phải cô muốn khiến những người theo đuổi như chúng tôi hết hy vọng nên cố ý lên mạng thuê một người giả làm bạn trai cô chứ!”

“Này, nói anh đó, thằng oắt con.” Thấy Lê Văn Vân mãi không lên tiếng, Trần Nghị nhìn về phía Lê Văn Vân nói: “Theo tôi được biết, hình như anh là công nhân dọn gạch ở công trường à.”

“Phụt!” Vào ngay lúc này, bên trong tiệc rượu, có không ít người đã cười vang lên.

Trần Nghị cười như không cười nhìn Lê Văn Vân, vui tươi hớn hở hỏi: “Đừng buồn nha, người anh em, nói gì đó đi chứ.”

Lê Văn Vân bưng khay đồ ăn trên bàn lên, anh không để ý đến Trần Nghị, nhìn Đặng Hân Hân nói: “Em yêu, ở chỗ này hình như có tiếng chó sủa, ăn uống cũng không yên, chúng ta đổi chỗ ngồi đi!”

Giọng nói vừa dứt, cả hội trường đều trở nên im lặng.

Mà mặt Trần Nghị lúc này đã đen như than.

Ánh mắt anh ta đột nhiên rét lạnh, nhìn về phía Lê Văn Vân nói: “Thằng oắt, mày mắng ai đó! Một tên ngu ngốc dọn gạch mà muốn làm màu với tao.”

“Két!”

Vào lúc này, cửa sảnh lớn tiệc rượu được đẩy ra, một cô gái đỡ một ông lão sáu mươi tuổi đi thẳng vào bên trong sảnh tiệc.

Nháy mắt khi hai người xuất hiện, ánh mắt mọi người đều nhìn qua đó.

“Thật đẹp!” Không ít cô gái trẻ đều kinh ngạc kêu lên.

Đúng vậy, cô gái đó thật đẹp!

Cô ấy cao một mét bảy mươi, có dáng người hoàn mỹ, khuôn mặt giống như thiên sứ, ngay khi cô ấy vừa xuất hiện trong hội trường, cô ấy lập tức trở thành tiêu điểm nơi này!

Lê Văn Vân cũng nhịn không được thấy hơi kinh ngạc.

Cô gái này, dù là diện mạo hay khí chất, gần như không phân thắng bại với Phạm Nhược Tuyết.

“Người đàn ông kia chính là nhà giàu số một Giang Thành, Đỗ Thương Bắc, kia là con gái ông ấy, Đỗ Tịch Tịch.” Đặng Hân Hân đứng bên cạnh giải thích cho Lê Văn Vân.

“Vậy mà lại là ông ấy?” Trong lòng Lê Văn Vân âm thầm líu lưỡi, không ngờ anh lại quen biết Đỗ Thương Bắc. .

||||| Truyện đề cử: Đưa Cơ Trưởng Về Làm Vị Hôn Thê |||||

Đặng Hân Hân kinh ngạc nhìn thoáng qua Lê Văn Vân nói: “Anh quen ông ấy sao?”

“Có chút ấn tượng thôi.” Lê Văn Vân cười nói: “Không phải rất thân thiết.”

“Náo nhiệt quá. Hình như, vừa rồi tôi đứng ngoài cửa nghe thấy trong tiệc rượu có gì đó khiến mọi người không thoải mái?” Ngoài miệng Đỗ Thương Bắc lộ ra nụ cười hiền từ, nhưng ánh mắt lại từ từ đảo qua những người trẻ tuổi có mặt tại đây, khoảnh khắc khi ánh mắt ông ấy đảo qua người Lê Văn Vân, vẻ mặt ông ấy đột nhiên chấn động.

Ánh mắt vừa lướt qua lại nhanh chóng quét lại, ngay sau đó, cả người ông ấy đều hơi run lên.

Rồi trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người, ông ấy bước nhanh về phía Lê Văn Vân.

“Bịch!”

Vị nhà giàu số một Giang Thành, nhân vật hô mưa gọi gió ở Giang Thành, thế mà lại quỳ gối cái bịch trước mặt Lê Văn Vân!

“Là ngài… Lần trước gặp mặt ngài, ngài đã cứu tôi rồi sau đó biến mất tăm, tôi muốn báo ân cũng không có cơ hội, không ngờ rằng ngài lại xuất hiện trong bữa tiệc do tôi tổ chức, ba năm trước đây nghe nói ngài ở Giang Thành…” Giọng nói của Đỗ Thương Bắc run rẩy.

Nhưng mà khi ông ấy còn chưa nói xong, Lê Văn Vân đã ngắt lời ông ấy: “Ngài nhận sai người rồi.”

Người Gác Đêm, là tổ chức bí mật của Viêm Hạ, người thường không biết sự tồn tại của nó.

Nhưng khi tới một địa vị nhất định, thì sẽ có nghe thấy, mà Đỗ Thương Bắc đã từng có cơ hội gặp mặt Lê Văn Vân một lần.

Lê Văn Vân từng cứu ông ấy ra khỏi tay Hồng Nguyệt, ngay lúc đó ông ấy đã nghe được hai cái tên, “Hồng Nguyệt” và “Người Gác Đêm”, sau đó ông ấy ký hiệp ước bảo mật, không được nhắc lại những việc này với bất kỳ ai.

Lê Văn Vân lo lắng ông ấy quá kích động, nếu tiếp tục sẽ không cẩn thận để lộ ra những thứ này.

Đỗ Thương Bắc có thể trở thành phú hộ số một Giang Thành thì năng lực xem mặt đoán ý hiển nhiên rất lão luyện, ông ấy biết Lê Văn Vân không muốn bại lộ.

Cả người ông ấy hơn run lên, xoa nước mắt trên mặt. Sau đó đứng lên khỏi mặt đất: “Ôi, người già rồi, già cả mắt mờ, vậy mà lại nhận sai người.”

Đỗ Tịch Tịch vội vàng đỡ ông ấy lên. Đôi mắt xinh đẹp của cô ấy đảo qua Lê Văn Vân, trong đôi mắt đấy còn lộ ra vẻ tò mò.

Lúc này, Trần Nghị mới thở phào nhẹ nhõm một hơi.

Vừa rồi, khi Đỗ Thương Bắc mới quỳ xuống, anh ta bị dọa suýt nữa đã tè ra quần.

Người khiến nhà giàu số một Giang Thành quỳ xuống, không phải là người anh ta có thể chọc vào.

Lúc này thấy Đỗ Thương Bắc nói nhận sai người, anh ta mới lên tiếng: “Đúng vậy, ông Đỗ, e rằng thằng oắt này chính là bạn trai do Giám đốc Đặng thuê tới, chỉ là một công nhân dọn gạch ở công trường, chạy đến nơi này ăn chùa uống chùa. Nhất định là ông đã nhận sai người, anh ta chỉ là thứ bỏ đi!”

Đỗ Thương Bắc xoa nước mắt, sau đó quay người, chỉ Trần Nghị, rồi lại chỉ ra cửa, dùng giọng điệu không thể nghi ngờ: “Cậu… Cút đi!”

“Hả!” Trần Nghị ngơ ngác.

“Vừa nãy tôi ở bên ngoài đã nghe thấy cậu dùng mấy từ cặn bã, nếu anh bạn này đã là người do Giám đốc Đặng đưa đến, vậy đó chính là khách mời. Tôi tổ chức tiệc rượu này là để thế hệ trẻ tuổi các cậu đến giao lưu, không phải là chỗ để cho cậu đến sỉ nhục người khác, cho nên, cậu cút nhanh cho tôi!” Giọng nói của Đỗ Thương Bắc lạnh như băng.

“Chuyện này… Chuyện…” Mặt Trần Nghị đỏ lên, rồi sau đó lan ra đến cổ.

Trong bữa tiệc này, thế mà anh ta lại là người mất mặt trước mọi người, chuyện này thật sự … Quá mất mặt.

“Tôi bảo cậu cút, cậu nghe không hiểu à?” Giọng điệu Đỗ Thương Bắc càng lạnh lùng hơn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.