Nơi giao nhau giữa khu Bắc và khu Nam có một con đường lớn, lúc này ngay trên con đường đó đang tụ tập rất nhiều người, ngay nơi giao nhau, một gã đàn ông vạm vỡ đang cầm hai cây chuỳ đứng sừng sững!
Người này ở khu Tội Ác, ở thế giới ngầm đều có thể nói là danh tiếng lẫy lừng, anh ta là cao thủ đắc lực dưới tay Lục Khiêm, tên là Lôi Chuỳ!
Lôi Chuỳ, đứng thứ 4 Địa Bảng! Ngày trước chỉ có Lê Văn Vân, Lâm Thiếu Hoa và Phất Lai!
Anh ta tay cầm chuỳ, đứng giữa đường, nhìn người đi từ xa đến, anh ta liếm liếm môi, trên mặt thoáng vẻ hưng phấn.
Ở một nơi không xa, Đao Ba và Lê Văn Vân dẫn theo đoàn người từ từ đi tới, tầm mắt dừng lại trên cặp đao Phá Không và Vô Danh trên vai Lê Văn Vân!
Người của Đao Ba nhanh chóng tới gần, còn cách khoảng 50 mét, Đao Ba phất tay, mọi người dừng lại.
“Đao Ba... Thứ hèn kém ở đâu tới thế! Sao mày dám khiêu chiến với lão đại của bọn tao!” Lôi Chuỳ cười hừ một tiếng.
Trong tay anh ta là một điếu xì gà to tướng, anh ta rít một hơi thật mạnh, khói thuốc lởn vởn!
Những người đi cùng Đao Ba ai nấy đều tràn đầy nhiệt huyết, người của Lục Khiêm dường như cũng đã được động viên, họ không hề có chút sợ sệt nào, ngược lại, trên mặt họ cũng mang theo sự mừng rỡ.
Sau khi Lê Văn Vân tới, anh không hề nhìn về phía những người đằng trước, mà dời tầm nhìn của mình lên trên cao, trên sân thượng của một toà nhà ba tầng bên cạnh anh, có bốn người đang đứng ở đó!
Lục Khiêm! Ellen Hibbert! Giản Hưng! Còn có.. Bùi Nghênh Tùng!
Khi ánh mắt của Lê Văn Vân dừng lại nơi Bùi Nghênh Tùng, trong mắt anh toát đầy sát khí.
Bùi Nghênh Tùng thấy ánh mắt của Lê Văn Vân, cả người không nhịn được mà hơi run rẩy.
“Lê Văn Vân, dám chiến một trận không?” Lục Khiêm nhìn Lê Văn Vân, nói với vẻ khiêu khích.
Phía Đao Ba lần này khí thế rất kiên định một phần còn có nguyên nhân khác chính là có sự gia nhập của Lê Văn Vân, họ không nhìn thấy diện mạo của Lê Văn Vân nhưng có thể nhìn thấy hai thanh đao trên lưng anh, đó là đao xuất hiện trên tập phổ về vũ khí, họ đều nhận ra cả.
Lê Văn Vân nhìn Hoàng Thi Kỳ bên cạnh!
“Đội trưởng, đội phó!” Cố Bạch lúc này nhìn sang hai người, nghiêm túc nói: “Cẩn thận, tôi đợi hai người quay lại!”
Lê Văn Vân vỗ vỗ vai anh ta, lại nhìn Hoàng Thi Kỳ nói: “Đi thôi!”
Tiếp theo đó, anh và Hoàng Thi Kỳ nhảy lên, đáp xuống sân thượng, xông thẳng về phía Lục Khiêm!
Bốn người Lục Khiêm cười hừ một tiếng, bọn họ nhanh chóng nhảy khỏi sân thượng, cách xa nơi đó ra, Lê Văn Vân và Hoàng Thi Kỳ cũng nhanh chóng đuổi theo.
Chiến trường siêu cấp không phải ở đây!
Chiến đấu giữa siêu cấp với nhau tạo nên tiếng vang rất lớn, có thể sẽ tạo thành nhiều tổn thất không đáng có, cả người của mình cũng có thể bị ảnh hưởng nặng.
Thấy mấy người họ bỏ đi, người của Minh Giáo nhìn về phía Đao Ba, phát hiện Đao Ba không hề đi theo, trên mặt của mọi người ở Minh Giáo đều toát ra vẻ mừng rỡ, ở phía họ vẫn còn lại một người thuộc hàng siêu cấp!
“Chiến!”
Đao Ba không lắm lời nữa, anh ta rút thanh đao to bự của mình ra!
Khoảnh khắc này, tiếng rút đao của đối phương cũng không ngừng vang lên, cả con đường này hôm nay định sẵn sẽ có máu chảy thành sông!
“Giết!”
Thanh đao dài của Đao Ba chỉ về phía trước! Hét to một tiếng.
“Bụp!”
Cùng lúc, cách đó mấy trăm mét, một tiếng sượt nhỏ vang lên trong không trung, Lý Thu bóp cò, bắn ra phát súng đầu tiên của cuộc chiến!
Ở một nơi xa, Lôi Chuỳ cầm cây chuỳ to tướng của mình lên, chỉ về phía Đao Ba rồi hét lớn: “Giết!”
“Vù!”
Ngay lúc này, mí mắt của anh ta đột nhiên giật giật.
Anh ta là hạng bốn của Địa Bảng, trên thế giới này chỉ thua những kẻ ở Thiên Bảng thôi. Anh ta rất mạnh, ít nhất là ở đối diện không một ai là đối thủ của anh ta.
Nhưng lúc này, anh ta cảm giác linh hồn của mình như đang muốn lìa khỏi xác.
“Phía tay phải bên trên!”
Sắc mặt anh ta hơi thay đổi, cả người theo phản xạ lùi về sau, muốn thoát khỏi mối nguy hiểm này.
“Vù!”
Nhưng ngay lúc này, đạn lạc vút qua không trung, anh ta chỉ vừa bước lùi lại, kết quả là đầu anh ta chạm thẳng vào viên đạn đang bay ấy.
Viên đạn được đặc chế xuyên thẳng vào đầu anh ta!
Lôi Chuỳ ngơ ngác một chốc rồi cả người ngã ngửa ra sau.
Chiến trận chỉ vừa bắt đầu mà hạng bốn Địa Bảng là Lôi Chuỳ đã chết tươi!
Đây chính là thần bắn tỉa của Người Gác Đêm.
Lúc còn trung cấp, anh ta đã từng đả thương Hodges, chỉ cần có chỗ cho anh ta phát huy, đừng nói là đỉnh cấp, có là siêu cấp thì anh ta cũng có thể tạo ra phiền phức nhất định.
Người của hai bên bắt đầu lao vào nhau!
Người bên phía Minh Giáo lúc này đều kinh hãi, nhưng rất nhanh trên mặt họ dần hiện lên vẻ hưng phấn!
Một phát súng này của Lý Thu phối hợp hoàn hảo với Đao Ba, trong mắt mọi người, Đao Ba rút đao, sau đó Lôi Chuỳ - hạng 4 Địa Bảng - chết ngay tức khắc ở phía đối diện, vậy nên người của Minh Giáo đều cho rằng... là do Đao Ba, cách 50 mét, Đao Ba vậy mà lại có thể khiến Lôi Chuỳ chết ngay lập tức!
“Quả nhiên không hổ là lão đại của chúng ta!”
“Mọi người xông lên cho tôi!”
...
Cái chết của Lôi Chuỳ không hề làm cho khí thế của mọi người phía khu Bắc chùng xuống, rất nhanh đã có người đứng ra chủ trì đại cục, chiến đấu quy mô lớn thế này, chết người là thường tình.
Người của hai bên nhanh chóng cọ xát với nhau.
“Choang!”
“Choang!”
“Choang!”
Đám người bắt đầu tản ra, cuộc chiến nhanh chóng giãn cách, kéo dài ra cả con đường, thậm chí là cả khu phía Bắc!
...
Trên lầu cao, Lý Thu vừa bắn xong một phát súng thì không quan tâm phía đó nữa, mà vội vàng nói: “Mau tìm vị trí của lão đại!”
Trương Vãn Hà cầm kính viễn vọng, không ngừng tìm kiếm.
Lúc này, những kẻ đang quan sát cuộc chiến trên cao đều kinh hãi tột độ.
Ở thành phố này, đã rất rất lâu rồi mới có một cuộc chiến quy mô lớn thế này, bây giờ khi bắt đầu giao đấu, vẫn không thể khiến người khác bình chân như vại.
Sau khi chiến trận bùng lên, Thanh Mộc Tinh Tử và Elimmy thêm cả cao thủ của khu phía Bắc đều bắt đầu đuổi giết về phía trang viên của Lục Khiêm, họ muốn đến nơi đó tìm người thân của mình!
Mà ở một nơi khác, Lê Văn Vân và Hoàng Thi Kỳ đang truy đuổi không ngừng nghỉ phút giây nào.
Hai phe không ngừng nhảy vọt qua những toà nhà.
Lê Văn Vân sau khi thấy khoảng cách giữa hai bên đã đủ xa, anh bèn nâng chân lên một nấc, đồng thời, rút đao Phá Không trên lưng ra, bay một mạch về phía trước!
“Choang!”
Ellen Hibbert cũng rút đao trên lưng ra ngay lập tức, che chắn thân sau!
“Giữa chúng ta không sống thì chết, các người muốn giết tôi, tôi cũng muốn chém chết toàn bộ đám các người, nhiêu đó là đủ rồi, không cần chạy xa vậy đâu!”, Lê Văn Vân lạnh lùng nói.
“Khà khà, không hổ danh từng là số 0 của Người Gác Đêm!” Ellen Hibbert nói: “Vẫn tự tin như ngày xưa đấy nhỉ!”
Lê Văn Vân nhìn Ellen Hibbert, lạnh nhạt nói: “Đúng vậy, chỉ tiếc cho thứ tạp nham như ông, làm chó cho Demps, không có tư cách xưng là Người Gác Đêm, tôi không ngờ có ngày người của Người Gác Đêm sẽ bắt tay với Hồng Nguyệt, thậm chí là làm chó sai cho Hồng Nguyệt!”
Chân mày Ellen Hibbert và Giản Hưng hơi cau lại.
“Lựa chọn khác nhau mà thôi.” Giản Hưng bình tĩnh nói.
Lê Văn Vân lạnh lùng nhìn hai người, sau đó anh lại nhìn sang Bùi Nghênh Tùng rồi nói: “Ba năm trước, ở Giang Thành, Hồng Nguyệt và Ám Ảnh bày mưu ở Giang Thành, Demps là nội ứng cho các người, lúc đó hơn trăm người các người bao vây ba người bọn tôi, anh em tôi đã chết ở cuộc chiến đó!”
Anh vẫn tiếp tục: “Vì vậy mà tôi mất kí ức suốt ba năm, giờ đã đến lúc báo thù, Lâm Thiếu Hoa đã chết, tiếp đó là ông, sau cùng là Demps, các người đừng hòng chạy được!”
Bùi Nghênh Tùng nuốt nước bọt, ông ta cắn răng nhìn Lê Văn Vân, sau đó cười khẩy: “Hôm nay, tao phải tiễn mày đi gặp đám anh em của mày!”
“Ông cụ, mau ra đây!” Bùi Nghênh Tùng cười khẩy một tiếng!