Chiến Lang Ở Rể

Chương 339: Chương 339: Cho anh năm ngàn, buổi tối ở bên tôi




Lê Văn Vân nở một nụ cười, chỉ vào Cố Bạch cách đó không xa, giới thiệu với hai cô gái: “Thấy không, chính là tên bên kia.”

Đương nhiên Cố Bạch không biết mình đã bị bán, từ khi hai cô gái này đi vào, ánh mắt anh ta không hề rời khỏi họ.

Lúc này, vì còn sớm, trong quán không có nhiều người nên hai bên có thể nhìn thấy nhau.

Người đẹp cực phẩm như vậy, thật sự quá hiếm. Cố Bạch còn tưởng Lê Văn Vân rất chính trực, biết anh ta còn độc thân, thấy hai người đẹp cực phẩm như vậy vẫn không quên giới thiệu cho mình nên anh ta gửi một nụ hôn gió về phía họ.

Lê Văn Vân nói: “Nhìn thấy không, chính là tên đó, cao ráo đẹp trai, đúng chất trai bao. Cô tìm người như vậy làm bạn trai tuyệt đối không thành vấn đề, hơn nữa người này yêu tiền hơn cả sinh mạng, chỉ cần các cô chu cấp cho anh ta đủ tiền thì anh ta sẽ đồng ý đi làm ngay. Hơn nữa các cô không cần lo lắng anh ta sẽ bị người kia đuổi giết, anh ta chính là một tên trùm chạy trốn đấy.”

Lâm Khả Hân nghi ngờ nhìn Lê Văn Vân hỏi: “Thật không đấy? Hay là chúng ta gọi anh ta qua đây hỏi chuyện xem?”

“Không cần hỏi, hiện tại anh ta đang có khách rồi.” Lê Văn Vân nói: “Tôi ở chung với anh ta, lúc về tôi sẽ nói giùm các cô cho, đương nhiên chuyện này có tính rủi ro cao, nếu các cô cho ít tiền quá thì anh ta sẽ không chịu đâu.”

Cô gái tóc đen dài nhìn Lê Văn Vân và nói thẳng: “Nếu anh ta đồng ý đóng giả bạn trai của tôi để gặp kẻ quấy rối kia thì tôi sẽ cho anh năm vạn, nhưng nói trước là đi gặp kẻ quấy rối tôi đấy.”

“Má ơi, năm vạn, cho dù kẻ quấy rối cô là ai thì tôi chắc chắn anh ta sẽ đồng ý, cô yên tâm đi.” Lê Văn Vân nói.

Cô gái tóc đỏ Chu Linh Linh nghi ngờ nhìn Lê Văn Vân, sau đó cười khẩy: “Khả Hân, thật ra, tên này là tốt nhất. Nhìn anh ta gần giống hệt người đàn ông hồi đó, sẽ khiến tên kia sợ hãi, nhưng đáng tiếc là anh ta quá hèn nhát, không muốn đi.”

Trong khi nói những lời này, vẻ mặt của cô ta tràn đầy khinh thường và không nói nên lời: “Thật là lãng phí gương mặt này.”

Mặc dù trông giống nhau nhưng bọn họ lại không hề có cảm giác liên tưởng đến Lê Văn Vân của trước kia. Lê Văn Vân trước kia để lại cho họ ấn tượng về một sự trẻ trung, mạnh mẽ và cương quyết.

Lê Văn Vân cũng không vạch trần mà chỉ cười nói: “Cứ quyết định như vậy nha, khi nào các cô đi thì tôi sẽ nói cho anh ta biết. Đương nhiên các cô cũng không thể quỵt nợ được.”

“Yên tâm đi, chúng tôi sẽ không thiếu năm vạn này đâu. Tôi mai đi, anh kêu anh ta xin nghỉ phép.” Lâm Khả Hân nói.

Lê Văn Vân cau mày nói: “Lương của chúng tôi ở đây là ba trăm một ngày, lúc đó cô cũng phải bù lại tiền công đã mất đấy.”

Hai người phụ nữ không nói nên lời, họ đồng thời liếc nhìn Lê Văn Vân và Lâm Khả Hân nói: “Tôi sẽ thêm một nghìn nữa, được chưa? Tất nhiên, tôi muốn nói rõ rằng người quấy rối tôi tên là Nato, là con trai của thủ lĩnh có thế lực lớn nhất ở khu Tây, mấy người phải chuẩn bị tâm lý, nếu anh ta không muốn cũng không sao!”

“Không thành vấn đề.” Lê Văn Vân cười khà khà.

Cách đó không xa, đương nhiên Cố Bạch không biết mình bị Lê Văn Vân bán đến nỗi không còn một manh quần, anh ta còn đang liếc mắt đưa tình với một người phụ nữ trên bàn với nụ cười quyến rũ trên môi. Tên này da mặt dày lại đẹp trai nên là một tay sát gái chuyên nghiệp.

Đương nhiên cho dù là kiểu phụ nữ nào cũng đều thích trò chuyện vài câu với những người đàn ông đẹp trai!

Lúc này, bên phía Lê Văn Vân lại có một bàn khác đến, lần này là vài người đàn ông, có vẻ như họ đang bị thương, tâm trạng có vẻ không ổn lắm. Có điều khi họ nhìn thấy Lâm Khả Hân và Chu Linh Linh thì sắc mặt hơi biến đổi, có vẻ như hơi sợ hãi và kiêng dè.

Lê Văn Vân chắc chắn hai cô gái này không phải là người bình thường, dù sao những người có thể xem trận chiến của năm năm trước đây của anh cũng không bao nhiêu người.

Anh mỉm cười và nói với những người khác: “Hoan nghênh đã đến.”

Những người này cũng mang theo vũ khí, vừa nhìn là biết không phải người tốt. Thật ra trong quán bar này có rất nhiều người có thái độ không tốt với nhân viên phục vụ, nhưng hình như vừa rồi họ nhìn thấy Lê Văn Vân và Lâm Khả Hân ngồi với nhau nên đoán anh có quan hệ gì đó với cô ta, bởi vậy mới khách sáo nói: “Anh trai, chúng tôi có sáu người.”

Lê Văn Vân sắp xếp cho sáu người ngồi xuống, sau khi bưng rượu lên thì đứng bên cạnh họ.

“Tôi cho anh tiền mà sao anh lại đứng bên đó hả?” Lúc này, Chu Linh Linh hừ giọng.

Lê Văn Vân đành phải đi tới ngồi xuống bên cạnh cô ta.

Số người trong quán dần dần tăng lên, khi nhìn thấy Chu Linh Linh và Lâm Khả Hân thì hầu hết mọi người đều không dám lại gần, mặc dù họ xinh đẹp nhưng không ai dám trêu chọc họ.

Không biết là do thế lực đứng sau hai người bọn họ khiến người ta sợ hãi, hay là do mối quan hệ giữa cô ta với Nato.

Sau ba vòng uống rượu, Chu Linh Linh đã hơi say, cô ta ôm lấy khuôn mặt Lê Văn Vân nhìn với ánh mắt đáng tiếc nói: “Tại sao anh lại giống hệt anh ấy thế? Anh biết không, năm năm trước, vào khoảnh khắc anh ấy mỉm cười kia, tôi đã yêu anh ấy mất rồi. Đáng tiếc là tôi đã đợi năm năm mà vẫn không thể gặp lại anh ấy.”

Lê Văn Vân khinh thường, mẹ ơi, mới nhìn thoáng qua mà đã yêu rồi à.

Phụ nữ ở thành phố này thực sự đều không biết kiềm chế và quá táo bạo.

“E hèm, à, tôi bán nghệ chứ không bán thân.” Lê Văn Vân vội hắng giọng nói.

Chu Linh Linh nghe Lê Văn Vân nói thì trên mặt lộ ra vẻ chán ghét, cô ta lại lấy ra tờ hai trăm khác ném cho Lê Văn Vân nói: “Từ nay về sau, anh không được phép nói chuyện. Nếu anh không mở miệng thì tôi còn có thể nhìn thấy bóng dáng của anh ấy, anh vừa lên tiếng là bầu không khí hoàn toàn bị phá hủy rồi.”

Bên cạnh anh, Lâm Khả Hân không khỏi mỉm cười.

Lê Văn Vân: “...”

Cùng lúc đó, phía sau Lê Văn Vân, trong một chiếc bàn khác, tiếng nói chuyện rôm rả của mấy người cũng thu hút sự chú ý của Lê Văn Vân.

Mặc dù quán bar rất ồn ào và Lê Văn Vân đã mất đi chân khí nhưng năm giác quan vẫn ở mức độ cao như cũ, chỉ cần anh chú ý thì trong môi trường ồn ào này vẫn có thể nghe rõ cuộc trò chuyện của họ.

Một người nói: “Con mẹ nó, thật là xui xẻo. Độc Thủ Hội của chúng ta trong vòng ba con phố này, đây là lần đầu tiên bị như thế. Mẹ kiếp, hai con đàn bà đó, sớm hay muộn ông đây cũng phải đập chúng một lần.”

Nghe vậy, Lê Văn Vân không thể không tập trung.

“Anh cũng đừng nghĩ nữa, đó là người phụ nữ mà lão đại của chúng ta thích. Chết tiệt, anh đừng nói nha, tôi chưa thấy cô gái nào đẹp như vậy ở trong thành phố Tội Ác này.” Một người khác nói: “Tôi đoán lão đại cũng chịu không được đâu, quả thực loại phụ nữ này hại nước hại dân, lão đại nhìn thấy sẽ động lòng cho xem.”

“Chết tiệt, không biết bọn họ sống ở đâu.”

...

Sáu người hùng hổ, vừa nói vừa chửi.

Lê Văn Vân biết rằng những người này chính là những người bị Phạm Nhược Tuyết và Trương Vãn Hà đánh vào buổi chiều này!

Lê Văn Vân hơi nheo mắt lại, bọn họ và Độc Thủ Hội không thể nào là người tốt được.

Rốt cuộc bọn họ ở đây để thu phí bảo kê, đám người Lê Văn Vân chưa bao giờ có thói quen đóng phí bảo kê cho nên xung đột là chuyện sớm hay muộn mà thôi.

Đôi mắt anh nheo lại, một tia lạnh lùng xẹt qua trong mắt.

Lâm Khả Hân ngồi đối diện nhìn thấy cảnh này, cô ta sững sờ một lúc, định thần lại thì phát hiện Lê Văn Vân đã trở lại dáng vẻ trước đây.

“Tôi uống quá nhiều, nhìn nhầm rồi phải không?” Lâm Khả Hân nghi ngờ nói: “Tại sao vừa rồi tôi lại cảm thấy bóng dáng của người đó trên người anh ta nhỉ.”

“Có lẽ đã uống quá nhiều rồi, dù sao thì trông họ cũng giống hệt nhau.” Cô ta thở dài tự nhủ.

Vì khí chất đã thay đổi quá lớn và việc họ tin rằng Lê Văn Vân sẽ không đến làm việc ở đây, cho dù trông họ giống hệt nhau nhưng đến giờ họ vẫn không tin Lê Văn Vân là người đã để lại ấn tượng tuyệt vời cho họ cách đây năm năm trước.

Thời gian trôi qua, số lượng người trong quán cũng tăng lên càng nhiều.

Điều khiến Lâm Khả Hân không biết làm sao chính là vốn dĩ cô ta là người rất buồn bực, kết quả sau khi uống rượu thì ngược lại Chu Linh Linh lại uống rất nhiều. Dường như sau khi gặp Lê Văn Vân thì cô ta xúc động tới mức cứ luôn đổ rượu vào miệng.

Khoảng mười giờ, Lâm Khả Hân cau mày nói: “Linh Linh, chúng ta phải về rồi, nếu còn uống nữa, chú Chu biết được sẽ mắng chúng ta đấy.”

Chu Linh Linh rất khó chịu, cô ta cắn răng vỗ Lê Văn Vân: “Cho anh năm ngàn, tối nay đi cùng tôi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.