Chiến Lang Ở Rể

Chương 278: Chương 278: Chừng nào anh rời khỏi Yên Kinh




Lê Văn Vân nghe thấy giọng nói nghẹn ngào của cô ấy thì nhíu mày hỏi: “Cô bị gì thế?”

“Không có gì, tôi chỉ hơi không vui nên muốn tìm anh để uống một ly với tôi thôi.” Long Nhã Lâm lẩm bẩm.

Lê Văn Vân cũng không từ chối chuyện đi uống một ly này, nhưng bây giờ đang là giữa trưa, nên anh cảm thấy uống rượu không được ổn thỏa cho lắm.

Anh nhíu mày nói: “Bây giờ uống rượu không sao chứ? Quán bar gì đó cũng đâu có mở cửa.”

“Tôi có một người bạn mở quán bar, nên đã nhờ chị ấy mở cửa rồi, chúng ta cứ tới thẳng đó là được, để tôi gửi địa chỉ cho anh.” Long Nhã Lâm nói.

Vẻ mặt Lê Văn Vân hơi thay đổi.

Dù gì buổi chiều anh cũng đang rảnh rỗi, tạm thời muốn lấy được hai mảnh xương trong tay Minh Sùng và Lý Đông Dã là chuyện cực kỳ khó, bên nhà họ Quách thì đến tối mới cùng đi ăn nên buổi chiều anh thật sự rất nhàm chán.

Mặc dù Long Nhã Lâm nói là đi uống rượu, nhưng một cô gái như cô ấy cũng chẳng uống được bao nhiêu.

Lê Văn Vân ngẫm nghĩ một lát rồi gật đầu đồng ý.

Đợi sau khi Long Nhã Lâm gửi địa chỉ cho anh rồi, Lê Văn Vân liền lái xe đi tới chỗ đó.

Sau khi tới nơi, Lê Văn Vân đỗ xe xong thì ngẩng đầu lên nhìn.

Quán bar này là một quán bar yên tĩnh, mặc dù bây giờ chỉ là buổi trưa nhưng cũng mở cửa, hình như bên trong cũng không có bao nhiêu người.

Có một bóng người cao gầy đang đứng ở cửa, cô ấy mặc một bộ đồ bó sát, lộ rõ vóc dáng hoàn hảo.

Nhưng bây giờ trên mặt cô ấy lại hiện lên vẻ xoắn xuýt va u buồn.

Đó chính là Long Nhã Lâm.

Lê Văn Vân đi tới nhìn xung quanh, vẻ mặt hơi thay đổi hỏi: “Cô sao thế? Bây giờ cô đã báo thù rồi, tại sao còn xoắn xuýt u buồn vậy? Cô lại xảy ra chuyện gì thế?”

Long Nhã Lâm nhìn Lê Văn Vân rồi mím môi đáp: “Chúng ta vào trong rồi nói.”

Dứt lời, cô ấy kéo Lê Văn Vân cùng đi vào trong quán bar.

Hai người vừa đi vào quán bar đã nhìn thấy một người phụ nữ ăn mặc hơi mát mẻ, mái tóc đỏ rực đang ngồi vắt chéo chân trên sofa, trong tay còn kẹp một điếu thuốc dành cho nữ, rất có khí chất ngồi ở bên đó nhả khói.

Sau khi nhìn thấy Long Nhã Lâm và Lê Văn Vân, cô ta khẽ cười rồi đứng dậy nói với Long Nhã Lâm: “Nhã Lâm, chuyện này là sao, giữa trưa chạy đến chỗ của tôi uống rượu, tôi nhớ trước giờ ông cụ nhà cô đâu cho phép cô uống rượu.”

“Chị Tiểu Hồng!” Long Nhã Lâm nhìn cô ta nói: “Chị sắp xếp cho tụi em một nơi yên tĩnh đi.”

Tiểu Hồng nhướng mày nhìn Lê Văn Vân hỏi: “Cậu này là?”

“Lê Văn Vân, bạn của em.” Long Nhã Lâm đáp.

Lê Văn Vân gật đầu với cô ta.

Cô ta nhìn Lê Văn Vân từ trên xuống dưới, nhưng cũng không hỏi gì nhiều mà kẹp điếu thuốc ở giữa ngón tay nói: “Hai người đi theo tôi.”

Sau đó cô ta dẫn Lê Văn Vân và Long Nhã Lâm đi tới một nơi gần trong góc nói: “Hai người ngồi ở đây đi, Tiểu Huy, mang rượu qua bên này, rồi mang ít đồ ăn tới đây.”

“Vâng ạ!” Một người ở gần đó đáp lại: “Mọi người đợi một lát!”

“Được rồi, hai người cứ ngồi ở đây trò chuyện đi, tôi đi trước.” Dứt lời, Tiểu Hồng nhìn Lê Văn Vân bằng ánh mắt sâu xa, vẻ mặt hơi mất tự nhiên.

Lê Văn Vân nhìn thấy hết nhưng anh không nói gì, đợi sau khi Tiểu Hồng rời đi, anh mới nhíu mày hỏi: “Sao cô lại quen người này?”

Trên thực tế không khó để nhìn ra, Long Nhã Lâm là người hơi có tính khí tiểu thư, bản thân không vui thế nào thì cố gắng thể hiện thế đó, kể từ lần trước Lê Văn Vân cứu cô ấy, ngược lại cô ấy còn uy hiếp Lê Văn Vân, bảo anh dẫn cô gia nhập Người Gác Đêm cũng có thể nhìn ra.

Người như vậy nói trắng là chưa va chạm nhiều, được người lớn trong nhà bao bọc.

Hơn nữa có lẽ Long Ưng Đài sẽ dạy bảo cô ấy khá nghiêm khắc.

Nhưng người phụ nữ được cô ấy gọi là chị Tiểu Hồng kia thì hoàn toàn khác, người phụ nữ này nồng nặc hơi thở xã hội, quả thật không hợp với Long Nhã Lâm.

Theo lý mà nói, lẽ ra Long Ưng Đài không cho phép Long Nhã Lâm qua lại với hạng người như này mới phải.

“Anh nói chị Tiểu Hồng à?” Long Nhã Lâm hỏi: “Chị ấy tên là Từ Tiểu Hồng, là đàn chị của tôi, lúc trước khi học đại học chúng tôi đã quen nhau, anh đừng nhìn bộ dạng chị ấy rồi khinh thường, người ta rất có năng lực ấy, quán bar này là do một tay chị ấy gây dựng nên, hơn nữa con người cũng rất tốt.”

Lê Văn Vân sờ mũi nói: “Rất tốt ư? Ngược lại nhìn không ra.”

Dứt lời, anh nhìn Long Nhã Lâm nói: “Thôi không nói về cô ta nữa, rốt cuộc cô bị gì vậy?”

Long Nhã Lâm ngẩng đầu lên nhìn Lê Văn Vân, rồi hơi đỏ mặt nói: “Chừng nào anh rời khỏi Yên Kinh?”

“Hả?” Lê Văn Vân sửng sốt hỏi ngược lại: “Sao cô lại đột ngột hỏi thế?”

“Tôi muốn đi cùng anh.” Long Nhã Lâm nói: “Tôi muốn tới Người Gác Đêm.”

“Hả?” Lê Văn Vân mơ màng nói: “Chẳng phải cô muốn gia nhập Người Gác Đêm là để báo thù cho bố mẹ cô à? Bây giờ Lâm Thiếu Hoa đã chết rồi, cô còn muốn tới Người Gác Đêm làm gì? Không cần thiết đâu.”

Long Nhã Lâm bĩu môi, nghiến răng nói: “Phiền chết đi được, tại sao mấy người đều không chịu cho tôi gia nhập, ông nội tôi cũng thế. Tôi đã là đỉnh cấp rồi, cho dù tôi quay về cùng anh thì cũng là người lợi hại nhất...”

“Cô nói thử xem, tại sao cô lại muốn gia nhập?” Lê Văn Vân hỏi.

Long Nhã Lâm thở dài nói: “Thôi được rồi, tôi sẽ nói cho anh biết, tôi muốn cách xa ông nội tôi một tý, tôi cảm thấy cuộc đời này của tôi đều do ông ấy sắp xếp hết rồi, ông ấy sắp xếp cho tôi luyện võ, đọc sách, bây giờ ông ấy còn muốn sắp xếp bảo tôi đi xem mắt. Ngày nào cũng đưa đủ loại ảnh cho tôi xem, tôi đã nói cho ông ấy biết là tôi đã có...”

Cô ấy nói đến đây thì ngừng lại: “Ngược lại bất kể thế nào thì tôi cũng phải đi tới Người Gác Đêm, nếu anh không dẫn tôi đi thì tôi sẽ tự trốn khỏi nhà để đi.”

Lê Văn Vân cạn lời.

Long Ưng Đài sắp xếp bảo cô ấy đi xem mắt, anh phát hiện ra người của thế hệ trước luôn nóng lòng về chuyện hôn nhân của con trẻ.

Long Nhã Lâm cũng tốt, Đỗ Tịch Tịch cũng tốt, đều là người đẹp hàng đầu, nhưng bề trên của họ lại sợ bọn họ không gả đi được, sau khi Lâm Thiếu Hoa chết, thù mới báo được có hai ngày mà Long Ưng Đài đã bắt đầu bảo cháu gái của ông ấy đi xem mắt rồi.

Trước đây Đỗ Thương Bắc càng quá đáng hơn, ông ấy dứt khoát tổ chức một buổi tụ họp giới cậu ấm ở Giang Thành, rồi đứng trước mặt mọi người tuyên bố cho phép mấy người đó theo đuổi con gái ông ấy.

Nếu so sánh thì anh cảm thấy Đỗ Thương Bắc càng không đáng tin hơn.

Đúng lúc này, mấy nhân viên phục vụ đi tới, mang lên rất nhiều đồ ăn và rượu cho bọn họ.

Long Nhã Lâm rót một ly rồi uống cạn một hơi ngay lập tức.

Rõ ràng cô ấy rất hiếm khi uống rượu, nên sau khi uống xong trên mặt đã hiện lên vẻ hơi khó chịu.

Trong lúc bọn họ đang ở bên này uống rượu thì ở phía cửa, một người ăn mặc thoải mái, đeo xích vàng, trong miệng cũng có hai chiếc răng vàng, dẫn theo mấy người nữa đi vào trong.

Anh ta nhìn thấy Từ Tiểu Hồng đang đứng ở cửa thì nhoẻn miệng cười.

Lúc Từ Tiểu Hồng nhìn thấy người này, trên mặt cô ta cũng nở nụ cười rồi đi tới chào đón: “Ông Kim, cuối cùng ông cũng tới rồi.”

Ông Kim nhoẻn miệng cười, lộ ra hai chiếc răng vàng, ông ta bóp mạnh mông của Từ Tiểu Hồng rồi nói: “Ha, nếu tôi còn không tới, nói không chừng cô sẽ chạy theo thằng khác mất.”

Dứt lời, ông ta liền quan sát xung quanh, rồi phát hiện ra hai người Long Nhã Lâm và Lê Văn Vân đang ở gần đó, lúc nhìn thấy Long Nhã Lâm, trong mắt ông ta hiện lên vẻ kinh diễm: “Ôi chao, cô em này xinh nhỉ?”

“Ông Kim, cô gái xinh đẹp này không dễ trêu chọc đâu, cô ấy là cháu gái của ông Long đấy.” Từ Tiểu Hồng nói: “Trong quán chúng tôi mới có hai nhân viên phục vụ xinh đẹp, lát nữa sẽ cho ông chiêm ngưỡng.”

Đúng lúc này, vẻ mặt ông Kim hơi thay đổi, ánh mắt dừng trên người Lê Văn Vân, rồi khẽ nhíu mày hỏi: “Thằng nhãi kia có quan hệ gì với Long Nhã Lâm?”

“Tôi không biết.” Trên mặt Từ Tiểu Hồng hiện lên vẻ khinh bỉ: “Nhìn cách ăn mặc thì giống một tên nghèo hèn, có lẽ là tên ăn bám Long Nhã Lâm.”

Ông Kim khẽ nhếch miệng, rồi rút điện thoại ra, rất nhanh cuộc gọi đã được kết nối, ông Kim nói bằng giọng điệu nịnh nọt: “Trịnh Cường, tôi đã tìm thấy người mà cậu muốn tìm rồi, để tôi gửi địa chỉ cho cậu.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.