Gặp phải chuyện này, lòng Khương Vĩ vẫn có tức giận.
Anh đã hi si thời gian sáu năm trời, cuối cùng lại thất bại trước hiện thực. Bây giờ một giây trước, đối phương còn nói mình không xứng đáng với họ, một giây sau thấy cậu ta có năm triệu tệ thì lại muốn tìm cậu ta làm lành.
Khương Vĩ cảm thấy rất nực cười, giây phút này, cậu ta thật sự nhìn rõ bộ mặt của người nhà này rồi. . Chuyên trang đọc truyện [ TRUMtг uyen. v И ]
Cậu ta bình tĩnh nhìn Phương Lệ, mở miệng nói: “Chúng ta đã chia tay rồi, trả điện thoại lại cho tôi, sau này đường ai nấy đi.”
Sắc mặt Phương Lệ khẽ biến đổi, cô ta vốn tưởng rằng, cô ta bắt thóp được Khương Vĩ, chỉ cần ngoắc ngón tay thì Khương Vĩ sẽ ngoan ngoãn quay về bên cạnh cô ta.
Khi nghe thấy Khương Vĩ nói vậy, cô ta nhìn Khương Vĩ, nói: “Anh quả nhiên không hề yêu tôi.”
Khương Vĩ cười, cậu ta lắc lắc đầu, đi tới trước, giật điện thoại của mình lại, sau đó cậu ta thờ dài một hơi, nói: “Tôi không yêu cô, sáu năm nay, tôi hết lòng hết dạ vì cô, cô muốn căn nhà ghi tên cô, tôi đồng ý, cô muốn một triệu này, chỉ là vì đưa cho em trai cô mua nhà, tôi thật sự không lấy đâu ra được số tiền đó, trong tình huống như thế, các người không có chút nhượng bộ nào, tôi hoàn toàn không biết lấy đâu ra được số tiền này.”
“Bây giờ anh có rồi đấy.” Phương Lệ nói: “Khương Vĩ, chúng ta kết hôn đàng hoàng nhé!”
Khương Vĩ cười, cười mãi cười mãi rồi nước mắt cậu ta trào ra.
Cậu ta nhìn Phương Lệ, lạnh nhạt nói: “Vào lúc nãy, trái tim tôi đã nguội lạnh rồi, hoàn toàn nguội lạnh rồi, thứ mà cô muốn gả không phải là tôi, mà cô chỉ muốn gả cho tiền mà thôi!”
Nói rồi, cậu ta quay người đi.
Phương Lệ vẫn còn muốn nói gì đó, Lê Văn Vân nhíu mày, ngước mắt nói; “Được rồi, các người đi đi, bây giờ là cô không xứng đáng với người anh em của tôi nữa rồi.”
Sắc mặt cha con Phương Châu khẽ biến đổi, Lê Văn Vân choàng tay qua vai Khương Vĩ, nói: “Đừng để ý đến loại người này, chúng ta đi thôi!”
Nói rồi, anh trực tiếp kéo Khương Vĩ rời khỏi cửa khu dân cư đó!
Hai người đi đến một nơi không có người, lúc này Khương Vĩ mới thở dài một hơi, nói: “Lê Văn Vân, lúc nãy cảm ơn cậu, nhưng mà tớ cũng nhìn rõ rồi, trải qua chuyện lúc nãy, tâm trạng cũng thoải mái hơn nhiều rồi.”
Lê Văn Vân vỗ vỗ vai cậu ta, nói: “Đừng để bị phụ nữ trói buộc, tự cậu có thể nhìn rõ là được rồi!”
“Ừm!” Khương Vĩ lau khóe mắt có hơi ướt, có thể nhìn ra được, cậu ta đầu tư rất nhiều vào đoạn tình cảm này. Cậu ta móc điện thoại ra, nói: “Cậu đưa thẻ ngân hàng cho tớ đi, tớ chuyển tiền lại cho cậu.”
Lê Văn Vân cười cười, nói: “Cậu nghĩ cái gì thế? Cậu tưởng tớ đang đùa với cậu à, điều tớ nói đều là sự thật, ngày mai tớ đưa cậu đi làm.”
“Cậu…thật sự có công ty sao?” Khương Vĩ vô cùng kinh ngạc, hỏi.
Lê Văn Vân gật đầu, nói: “Tớ lừa cậu làm cái gì? Hơn nữa lúc nãy tớ cũng không lừa cậu, mấy năm nay tớ hoàn toàn không ở trong nhà tù.”
Vẻ mặt Khương Vĩ đầy sự hoài nghi. Có một cơn sóng lớn dâng lên trong lòng cậu ta.
Lê Văn Vân biết cậu ta muốn tiếp thu được ngay thì có chút khó khăn, đối với người bình thường mà nói, đột nhiên có được năm triệu tệ chính là miếng bánh có nhân cực lớn.
Anh cười ha ha nhìn Khương Vĩ, nói: “Cậu đừng nghĩ nhiều, cậu kết bạn wechat của tớ đi, sau đó để số điện thoại lại cho tớ, bây giờ tớ vẫn còn chút việc, không thể tiếp tục nói chuyện với cậu được nữa, ngày mai tớ lại liên lạc cho cậu.”
“Được, được rồi.” Khương Vĩ móc điện thoại ra!
Sau khi Lê Văn Vân để lại wechat với số điện thoại thì anh cười, nhìn Khương Vĩ đang ngơ ngác, sau đó anh quay người đi qua khu cân cư.
Anh phải cho Khương Vĩ thời gian để trở lại bình thường.
Quay về khu dân cư, anh đi thẳng đến ngôi nhà của dì út mình.
Về đến cửa nhà, bố anh đặc biệt để cửa cho anh, cửa mở không khóa.
Rõ ràng, trong nhà dì út có rất nhiều người, lúc này âm thanh rất ồn ào.
“Này, Cảnh An à, thật ra không có ý gì cả đâu, nhưng chuyện Lê Văn Vân phạm tội lúc đó quả thực có hơi…À chuyện là, cậu vẫn nên gọi điện thoại cho nó đi, bảo nó khoan hãy đến, người cả nhà ở đây cả.”
Người nói chính là Tào Kim, cậu cả của Lê Văn Vân. Trong nhà mẹ của Lê Văn Vân tổng cộng có ba anh chị em, mẹ anh xếp thứ hai, tên là Tào Vân, sau đó vẫn còn một em gái tên là Tào Dung, cũng chính là dì út của Lê Văn Vân.
Người nói chuyện lúc nãy cúng chính là cậu cả của Lê Văn Vân.
“Phải đấy, chị hai.” Tiếp theo đó, giọng nói của dì út Lê Văn Vân cũng vang lên, bà ta nói: “Chị biết đấy, ban đầu em thích nhất là Lê Văn Vân, chúng ta cũng không ngờ đứa trẻ này lại đi con đường trở thành tội phạm. Hôm nay lại là sinh nhật em, người cả nhà đều ở đây cả, Lê Văn Vân ra tù đúng là chuyện tốt, nhưng mà thằng bé đến đến đây thì mọi người phải chung sống với nó như thế nào chứ.”
“Em ba.” Lúc này, một giọng nói tiều tụy vang lên: “Lê Văn Vân nhất định là bị vu oan đấy, thằng bé là người như thế nào, bọn chị đều rất rõ, sao nó có thể làm ra chuyện đó được…”
“Cạch!”
Đúng vào lúc này, cánh cửa đột nhiên bị đóng lại, giọng Tào Kim lại vang lên lần nữa, ông ta nói: “Em hai, Cảnh An, quả thực có chút thành kiến, nhưng mà lúc đó chuyện đó của Lê Văn Vân đều khiến chúng ta bị liên lụy, chuyện đó làm ầm ĩ rất lớn ở Lâm Hải. Lúc đó chúng ta có quan hệ với Lê Văn Vân, làm ầm đến mức tiền lương của anh cũng mất, em biết đấy, bây giờ Lê Văn Vân quay về là chuyện tốt, nhưng mà đối với bọn anh mà nói thì chưa chắc. Tóm lại, em vẫn nên gọi điện thoại cho thằng bé đi, bảo nó đừng qua đây.”
“Phải đấy, lúc đầu quả thực đã khiến chúng ta mất mặt, mất đủ rồi…”
…
Từng giọng nói vang lên bên trong nhà, truyền ra ngoài.
Lê Văn Vân đứng ở đó, lông mày khẽ chau lại!
Anh đã từng nghĩ đến, bản thân anh quay về Lâm Hải, họ hàng cũng vậy, bạn bè cũng vậy, đều sẽ có thành kiến với anh! Nhưng anh không ngờ, chín năm trôi qua rồi, loại thành kiến này vẫn đậm sâu như vậy.
“Lê Văn Vân, thằng bé thật sự bị vu oan, hơn nữa cho dù là sự thật thì thời gian cũng đã trôi qua chín năm rồi, mọi người không chịu cho thằng bé một cơ hội làm người lại từ đầu sao?” Giọng nói của Lê Cảnh An truyền ra.
“Cảnh An, cậu nhìn thử thái độ của mọi người đi, không phải là chỉ chúng tôi nói thôi, mà quả thực lúc đầu thằng bé đã làm sai rồi.” Giọng nói của Tào Kim vang lên lần nữa và truyền ra ngoài.
Tào Dung chau mày nói: “Chị hai, chị gọi điện thoại cho thằng bé đi, hôm nay chủ yếu là họ hàng đến nhà rất nhiều, thằng bé đến thì quả thực không được tốt lắm. Thế này, ngày mai em đích thân đi gặp thằng bé, hơn nữa sẽ giới thiệu công việc đàng hoàng cho nó, chị thấy thế nào? Mặc dù anh rể bên kia là một chủ tịch, nhưng mà hình như không có quyền tuyển dụng…”
Ở bên ngoài, Lê Văn Vân nghe họ bàn luận thì sắc mặt có hơi phức tạp.
Qua một lúc, dưới sự khuyên bảo của bọn họ, cuối cùng điện thoại của anh cũng vang lên, anh thở dài một hơi, miệng nở nụ cười, nói: “Alo, bố!”
“Lê Văn Vân à.” Giọng của Lê Cảnh An có chút phiền muộn.
“Bố, chuyện là, hôm nay có thể con đến không được rồi, lúc nãy con tình cờ gặp Khương Vĩ, bạn thân lúc nhỏ của con, chính là người mà con quen từ mẫu giáo ấy, cậu ấy cứ kéo con đi ăn cơm, con không thoát cậu ấy được.” Lê Văn Vân cười nói.
Anh không muốn để Lê Cảnh An có áp lực trong lòng.
Lê Cảnh An nghe thấy lời này, khẽ thở phào một hơi, nói: “Thế được, thế con ăn cơm xong thì mau về nhà. Lát nữa bố ở bên dì út con ăn xong rồi cũng đưa mẹ con về, con không biết đâu, mẹ con nghe con về thì vui chết đi được.”
Lê Văn Vân gật đầu, nói: “Vâng, thế con cúp trước đây.”
Nói rồi, anh cúp điện thoại!
Nhìn cánh cửa phòng, anh thở dài một hơi, quay người đi đến chỗ thang máy.
Rời khỏi khu dân cư, Lê Văn Vân đi trên đường, nhìn thành phố Lâm Hải rộng lớn, trong nhất thời anh lại không biết nên đi đâu.
“Nhất định phải tranh thủ thời gian mới được, nếu không những thành kiến này sẽ luôn vây quanh người mình.” Lê Văn Vân nói.
Đối với sự khinh thường của cậu cả và những người khác, anh cảm thấy không quan trọng, nhưng mà anh không muốn làm cho bố mẹ mình cũng phải chịu đựng những áp lực này.
Anh bắt một tiếc taxi, nói: “Đi quán bar!”
“Quán bar nào?” Tài xế hỏi.
“Đi đại quán nào đó đi.” Lê Văn Vân nói.
Dáng vẻ tài xế kiểu như tôi hiểu rồi, sau đó anh ta khởi động xe chạy đi.
Nửa tiếng sau, chiếc xe được dừng lại ở phố quán bar Lâm Hải, tài xế cười, chỉ ra ngoài, nói: “Ở đây chắc là một trong những quán bar tốt nhất ở Lâm Hải rồi.”
Lê Văn Vân liếc nhìn một cái, tên quán bar là “Lưu Hỏa”. Lê Văn Vân trả tiền rồi xuống xe, đi vào bên trong quán bar.
Nhưng mà lúc này chẳng qua mới có hơn bảy giờ tối, người trong quán bar cũng không phải cực kì nhiều. Lê Văn Vân đi vào bên trong, tìm một cái ghế đôi rồi một mình anh ngồi xuống đấy, sau đó anh lại gọi rất nhiều rượu, một mình tự phục vụ tự uống.