Chiến Lang Ở Rể

Chương 3: Chương 3: Con số dài không tưởng




Khuôn mặt Lê Văn Vân trở nên cứng ngắc, hai chữ số đầu là mười hai, còn phía sau, phía sau có đến tám con số không!

Điều này chứng tỏ, bên trong tấm thẻ ngân hàng này ước chừng có một tỷ hai trăm triệu!

“Ôi!”

Lê Văn Vân hít sâu một hơi, cả người đã xụi lơ trên ghế sô pha!

Trước khi đến đây, chỉ vì bốn trăm mà anh đã dọn cả một xe tải xi măng đến muốn chết mệt.

Bây giờ bỗng nhiên có một tỷ hai đập xuống đầu anh, suýt nữa đập cho anh hôn mê luôn.

“Thưa quý khách hàng cấp bậc Kim cương, thật ra anh không cần để ý đến số tiền trong thẻ kim cương, trong ngân hàng chúng tôi, người dùng kim cương có quyền hạn rất cao, bằng thẻ kim cương là có thể điều động nguồn tài chính sung túc của ngân hàng chúng tôi…” Lúc này, Đặng Hân Hân mới lên tiếng nhắc nhở.

Có vô số ý tưởng bắt đầu hiện lên trong lòng anh!

“Tấm thẻ này là thật, vậy người phụ nữ kia không lừa mình, mình đã từng là thành viên của quân đội thần bí, hơn nữa, còn vô cùng mạnh! Mình có số tài sản không đếm xuể!”

“Đôi mẹ con vì tiền tài mà vứt bỏ mình, thậm chí còn bắt mình làm mệt sống mệt chết để kiếm tiền mua nhà rồi chiếm làm của riêng, trèo lên người của một tên công tử nhà giàu. Không biết đến khi họ biết mình mới thật sự là một người siêu giàu thì vẻ mặt của họ sẽ trở thành thế nào nhỉ?”



Lê Văn Vân không chờ chủ tịch đến đã rút bảy mươi triệu ra, cầm lấy danh thiếp của Đặng Hân Hân ra về.

Trước khi rời đi, Đặng Hân Hân nói với anh, ở Giang Thành, dù gặp phải bất kỳ chuyện gì đều có thể gọi điện cho cô, ngân hàng bọn họ sẽ hỗ trợ giải quyết hết toàn bộ mọi chuyện.

Ra khỏi ngân hàng, anh lập tức vẫy một chiếc xe taxi, đi thẳng đến công trường!

Đi đến công trường, đương nhiên không cần phải tiếp tục dọn xi măng, mà là đến phòng bảo vệ mang đồ của mình đi, trong này còn một ít đồ vật từ ba năm trước, anh đến để dọn đi.

Vừa đến cổng công trường, Lê Văn Vân đã nghe được tiếng chửi bậy.

“Lê Văn Vân đâu? Đã nói trong một buổi sáng phải dọn xong xe xi măng này, mà người đâu rồi? Anh ta còn muốn làm nữa không đây! Làm chậm trễ tiến độ công trình anh ta chịu trách nhiệm được sao?”

Ngoài cửa, một người mập mạp mặc tây trang đầu đội nón bảo hộ, nách kẹp một cặp tài liệu đang đứng chửi ầm lên!

Đây là quản lý của Lê Văn Vân, tên là Phan Tây, là một người cực kỳ cay nghiệt.

Khất lương là chuyện thường xuyên xảy ra.

Lúc đó, có một người trẻ tuổi thoạt nhìn hơi gầy yếu đi qua chỗ Phan Tây, anh ấy cười làm lành nói: “Có lẽ Lê Văn Vân bận việc gì đó, chờ cậu ấy về tôi sẽ khuân đồ với cậu ấy, vẫn sẽ kịp thời gian.”

Trong lòng Lê Văn Vân ấm áp, người này được xem như là người bạn duy nhất mà anh quen biết trong ba năm qua, tên là Trần Vũ.

“Hừ, dù sao nhiệm vụ này giao cho anh ta, nếu anh ta không hoàn thành, mẹ kiếp, tôi sẽ trừ hai ngày tiền công của anh ta!” Phan Tây nghiêng người liếc mắt nhìn Trần Vũ.

Trần Vũ cười gượng một tiếng nói: “Anh Phan, có chuyện này, ở chỗ anh còn giữ mười nghìn chưa kết toán của tôi, anh coi có thể kết toán cho tôi chút ít không. Anh cũng biết, con nhà tôi bị bệnh…”

Phan Tây nhíu mày, sau đó mắng: “Lo lắng cái gì hả, công trình còn chưa đến kỳ hạn thanh toán, phía trên chưa chuyển tiền cho tôi thì tôi lấy tiền đâu mà trả cho anh.”

“Anh Phan, đây là tiền cứu mạng mà ạ.” Trần Vũ tiếp tục cười trừ, nói.

“Không có!” Phan Tây liếc mắt nhìn anh ấy, sau đó moi từ trong cặp công văn ra được năm trăm, nói: “Ứng trước cho anh năm trăm đấy.”

“Nó…” Vẻ mặt Trần Vũ rất khó nhìn.

“Không cần thì cút đi!” Phan Tây trừng mắt mắng: “Tôi thấy anh có vẻ không muốn làm ở chỗ tôi nữa đúng không!”

“Cậu ấy đã nói đây là tiền cứu mạng!” Lê Văn Vân thở ra một hơi, lên tiếng nói: “Anh cũng đừng quá độc ác.”

Phan Tây xoay người, khi vừa ở thấy Lê Văn Vân, anh ta trợn trừng mắt nói: “Liên quan gì tới anh, mẹ nó, có phải anh không muốn làm nữa không… Sáng nay bảo anh dỡ hàng, anh lại chạy đến chỗ nào trốn việc, trừ tiền công hai ngày của anh, không phục thì cút ngay cho ông đây!”

Lê Văn Vân thở ra một hơi, anh nhìn thoáng qua biển quảng cáo trên công trường, bên trên viết mấy chữ ngân hàng Tân Hải!

Hiển nhiên, khu công trình khai thác này có liên quan đến ngân hàng Tân Hải.

Anh sầm mặt, sau đó đi tới trước mặt Phan Tây, bình tĩnh nói: “Tôi nhìn anh không vừa mắt không chỉ ngày một ngày hai, ông đây và Trần Vũ không thèm làm nữa, anh thanh toán tiền cho chúng tôi đi!”

“Tôi không thanh toán thì sao?” Phan Tây khinh thường nhìn thoáng qua Lê Văn Vân nói: “Anh đi tố cáo tôi, hay là sao hả? Bây giờ anh định đánh tôi à?”

“Đánh anh?” Lê Văn Vân thở hắt ra, nói: “Đánh anh chỉ sợ bẩn tay tôi thôi!”

Vẻ khinh thường trên mặt Phan Tây càng sâu, anh ta bĩu môi nhìn thoáng qua Lê Văn Vân nói: “Vậy cút nhanh lên, ông đây không rảnh mà tốn thời gian với mấy người.”

“Anh tự rước họa vào mình đấy” Lê Văn Vân thở ra một hơi, anh lấy di động ra, rồi lục tìm tấm danh thiếp của Đặng Hân Hân!

“Chà.” Phan Tây nhìn Lê Văn Vân muốn gọi điện thoại, cười nhạo một tiếng nói: “Ái chà, còn gọi điện thoại, không phải anh chỉ là một tên phế vật có tí sức khỏe thôi sao? Ôi không đúng, anh còn có một người vợ xinh đẹp, nhưng đáng tiếc là anh ở chỗ ông đây làm như chó như ** li kiếm tiền nuôi vợ, vợ ở nhà lang chạ với người khác cũng không biết!”

Dù là Phan Tây hay Trần Vũ có quan hệ không tệ với Lê Văn Vân, họ đều không để ý đến Lê Văn Vân gọi điện thoại.

Bọn họ đều không cho rằng cuộc điện thoại của Lê Văn Vân sẽ có tác dụng gì.

“Tút tút tút…”

Điện thoại vừa được kết nối, giọng nói êm tai của Đặng Hân Hân ở đầu bên kia vang lên: “Alo, chào anh Lê!”

Lê Văn Vân ho khan một tiếng nói: “Cô Đặng, lúc trước cô đã nói nếu tôi có nhu cầu gì đều có thể gọi điện thoại cho cô, hơn nữa ngân hàng Tân Hải đều sẽ hỗ trợ tôi giải quyết đúng không!”

“Đúng vậy.” Đặng Hân Hân nói: “Xin hỏi anh gặp phải rắc rối gì sao?”

Lê Văn Vân thở phào, nói: “Cô biết công viên Tứ Quý đang được xây dựng không? Tôi làm công ở đây, tôi thấy được quảng cáo của ngân hàng Tân Hải.”

“Công viên này là do ngân hàng chúng tôi xây dựng, anh gặp phải vấn đề gì ở đó sao?” Đặng Hân Hân kiên nhẫn dò hỏi.

“Ừ, có một nhà thầu bên này ức hiếp công nhân, giữ tiền của tôi và bạn tôi không muốn thanh toán…” Lê Văn Vân nhìn thoáng qua Phan Tây cách đó không xa, nhỏ giọng nói.

“Còn có chuyện này?” Giọng điệu Đặng Hân Hân trở nên lạnh như băng, nói: “Anh muốn xử lý họ thế nào!”

“Xử lý sao mà thật thảm là được!” Lê Văn Vân thở hắt.

“Được, anh chờ một lát, cho tôi năm phút!” Đặng Hân Hân dứt lời thì cúp điện thoại ngay!

Phan Tây khinh thường nhìn thoáng qua Lê Văn Vân nói: “Sao, không phải anh gọi điện thoại sao? Sao gọi xong rồi mà tôi còn chưa sao vậy! Hai tên phế vật!”

Nói xong, anh ta xoay người đi vào bên trong công trường!

Vẻ mặt Trần Vũ rất khó coi, dáng vẻ đầy lo lắng sốt ruột, nói: “Ôi, con của tôi còn cần tiền công tháng này để làm hóa trị…”

“Không sao đâu.” Lê Văn Vân cười nói: “Phan Tây tiêu rồi!”

“Sao?” Trần Vũ hơi sửng sốt, sau đó lắc đầu, không để lời nói của Lê Văn Vân vào lòng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.