Chiến Lang Ở Rể

Chương 467: Chương 467: Đại ca, làm một điếu đi!




“Bà có thể tìm được nơi đó không?” Lê Văn Vân hỏi.

“Trước đây thì tôi có thể tìm được, nhưng bây giờ nơi này đã thay đổi quá nhiều, khắp nơi đều là tòa nhà cao tầng. Có lẽ tôi sẽ không tìm được, cậu tìm trên bản đồ thử xem có thể tìm thấy không.” Doãn Nhu hỏi.

Lê Văn Vân gật đầu, rồi nhập nhà họ Đồng vào bản đồ... Rất nhanh trên bản đồ đã hiện lên nhắc nhở, đó là nhà họ Đồng và nhà ở nhà họ Đồng!

“Ồ, quả nhiên nhà họ Đồng rất có sức ảnh hưởng, không ngờ còn có cả địa danh riêng.” Lê Văn Vân ngạc nhiên nói.

“Chưa chắc đây là nơi ở của nhà họ Đồng. Ở Du Châu có rất nhiều địa danh như này, nhưng chúng ta cứ đi qua đó thử xem.” Doãn Nhu gật đầu nói.

Lê Văn Vân gật đầu, rồi chọn nhà ở nhà họ Đồng. Dựa vào lời nói của Doãn Nhu, có lẽ nơi này càng thích hợp hơn, nên đã lái xe chạy đến đó.

Điểm đến cũng không xa, tầm nửa tiếng sau, bọn họ đã đến nơi cần đến.

Tổng thể khu nhà ở của nhà họ Đồng vẫn rất rộng lớn, sau khi hai người Lê Văn Vân đến nơi đã là buổi trưa, hai người cũng cảm thấy hơi mệt rồi, nên Doãn Nhu đề nghị: “Chúng ta đi ăn lẩu trước đi rồi hẵng tìm. Nhắc mới nhớ, đã bốn mươi năm rồi tôi chưa ăn lẩu ở Du Châu.”

Lê Văn Vân gật đầu, bọn họ tìm một tiệm lẩu lâu đời ở ven đường, rồi đi vào trong ngồi xuống.

Hai người vừa mới bước vào, Lê Văn Vân đã nghe thấy tiếng ầm ĩ vọng ra từ trong tiệm.

Lê Văn Vân nhìn qua đó, phát hiện có mấy người cởi trần đang chơi oẳn tù tì uống rượu.

Lê Văn Vân và Doãn Nhu cũng không để tâm cho lắm, bọn họ bước vào tiệm, ông chủ nhanh chóng chào đón hỏi: “Hai vị đi mấy người?”

“Hai người.” Lê Văn Vân khẽ cười đáp.

“Mời hai vị ngồi bên này!” Ông chủ tươi cười nói. Sau khi hai người ngồi xuống, ông chủ liền đưa thực đơn cho bọn họ, Doãn Nhu gọi món xong thì đưa cho ông chủ, ông chủ gật đầu, nghi ngờ nói: “Cái đó, lát nữa hai người cố gắng đừng chọc mấy người bên kia, mấy tên côn đồ đó đều làm những chuyện không phải của con người đâu.”

“Thời đại này vẫn người như vậy ư?” Lê Văn Vân ngạc nhiên hỏi.

“Cũng không nhiều lắm, nhưng mỗi nơi đều có mấy tên khốn nạn như vậy.” Ông chủ lắc đầu nói: “Nói tóm lại hai người phải cẩn thận một chút.”

Lê Văn Vân gật đầu, cũng không để tâm cho lắm, mà ngồi bên cạnh, trò chuyện với Doãn Nhu.

Một lúc sau, anh cảm thấy ánh mắt của mấy người bên đó liên tục nhìn qua bên này, nói đúng hơn là đang nhìn lên người Doãn Nhu.

Doãn Nhu cũng được xem là người đẹp hàng đầu, tất nhiên đi đến đâu cũng sẽ thu hút sự chú ý của đông đảo mọi người.

Lê Văn Vân nở nụ cười vô cùng thích thú, bởi vì anh nhìn thấy một người quen trong đám người.

“Thế giới này thật nhỏ.” Lê Văn Vân sờ mũi nói.

Đúng vậy, không ngờ anh Long – người đã đặt bẫy lừa Lê Văn Vân lần trước, bị Lê Văn Vân đánh cho một trận tơi bời, đang ngồi trên bàn đó. Ông ta ở trần, lộ ra hình xăm trên cánh tay, trên mặt vẫn chưa bình phục, mà vẫn còn mấy vết bầm.

Hôm đó ông ta bị Lê Văn Vân đánh cho một trận thê thảm.

Nồi lẩu nhanh chóng được mang lên, bên này Lê Văn Vân và Doãn Nhu đang tự nhúng đồ lẩu. Đúng lúc này, dường như mấy người bên kia không thể ngồi yên được nữa, một người đàn ông gầy gò đứng dậy, đi về phía hai người Lê Văn Vân, sau đó rất tự nhiên kéo ghế ra ngồi xuống.

Bàn của bọn họ đều là bàn vuông, Lê Văn Vân và Doãn Nhu ngồi đối diện nhau, nên hai bên còn lại đều bỏ trống.

Sau khi ngồi xuống, anh ta cười hì hì hỏi: “Người anh em, chỉ có hai người đi ăn thôi à?”

Lê Văn Vân nhướng mày nhìn anh ta, gật đầu hỏi: “Có chuyện gì không?”

“Hai người ăn lẩu thì đâu có gì vui. Hai người có muốn qua đó ăn chung với chúng tôi không, coi như kết giao bạn bè, chúng tôi sẽ mời chầu này.” Người đàn ông gầy gò nói.

“Xin lỗi, không cần đâu, chúng tôi ăn rất thoải mái.” Lê Văn Vân cười nói.

Người đàn ông gầy gò nghe Lê Văn Vân nói thế thì khẽ híp mắt lại nói: “Xem ra người anh em đang coi thường Hầu Tử tôi rồi, nên mới không chịu nể mặt như vậy. Nghe khẩu âm của cậu, không phải là người bản địa đúng không?”

Lê Văn Vân gật đầu đáp: “Đúng vậy.”

Trên mặt Hầu Tử nở nụ cười nham hiểm hỏi: “Hai người là cặp tình nhân, tới đây để hẹn hò đúng không?”

Dứt lời, anh ta nhìn về phía Doãn Nhu.

Doãn Nhu luôn giữ im lặng, nghe Hầu Tử nói thế thì cười đáp: “Không phải. Tôi và cậu ấy quen nhau trên mạng, rồi hẹn ra ngoài đi ăn với nhau.”

Lúc Doãn Nhu nở nụ cười, Hầu Tử bỗng cảm thấy tim đập thình thịch.

Lê Văn Vân ngồi bên cạnh hơi cạn lời. Hầu Tử nhìn Doãn Nhu, không khỏi nuốt nước miếng.

“Là thế à?” Anh ta nuốt nước miếng lần nữa nói: “Người đẹp, đúng lúc tôi cũng độc thân. Cái đó, tôi có thể kết bạn wechat với cô không?”

“Wechat… là gì thế?” Doãn Nhu ngơ ngác hỏi.

Quả thật bà ta không hề giả vờ, trước giờ ở khu Tội Ác không có mấy thứ như wechat, sau khi ra ngoài, bà ta lại tới thẳng Du Châu, nên không tiếp xúc quá nhiều với mấy thứ mạng xã hội này.

Hầu Tử nhìn thấy vẻ mặt nghi hoặc của Doãn Nhu thì nhịp tim ngày càng nhanh hơn, vội nói: “Là wechat đó, cái đó, người đẹp, cô có hứng thú qua đó ăn chung với chúng tôi không?”

“Tôi thì không thành vấn đề, nhưng tôi sợ cậu ấy sẽ không thích.” Doãn Nhu bĩu môi liếc nhìn Lê Văn Vân.

Lê Văn Vân cạn lời, anh cảm thấy Doãn Nhu đang cố ý gây khó dễ cho mình.

Quả nhiên, vừa nghe Doãn Nhu nói thế, Hầu Tử bỗng dời mắt nhìn Lê Văn Vân nói: “Tên kia, người đẹp này đã đồng ý. Nếu anh không đồng ý thì không được thức thời cho lắm đâu.”

Lê Văn Vân nhìn anh ta, cười nói: “Nếu tôi không đồng ý thì sao? Anh đứng đây lải nhải nửa ngày trời, bây giờ có thể đi được chưa? Đừng quấy rầy chúng tôi dùng bữa nữa, được không?”

Rõ ràng Hầu Tử không ngờ Lê Văn Vân lại nói chuyện với mình bằng giọng điệu như vậy, nhất thời bùng lửa giận, nheo mắt nhìn Lê Văn Vân nói: “Ranh con, cậu mới nói chuyện với tôi đấy à?”

“Anh mới gọi tôi là gì?” Lê Văn Vân nheo mắt lại hỏi.

“Ranh con, sao nào?” Hầu Tử chế nhạo: “Sao nào, cậu định đánh tôi à?”

Lê Văn Vân đặt đũa xuống, siết chặt nắm đấm.

Hầu Tử thấy thế thì bắt đầu hơi hoảng loạn.

Bởi vì anh ta rất gầy, mắt thấy Lê Văn Vân thật sự muốn đánh mình, anh ta cảm thấy hơi chột dạ, vội vã hét lớn: “Các anh em! Người đẹp bên này đã đồng ý dùng bữa với chúng ta rồi, nhưng ở đây lại có một tên không thức thời không chịu đồng ý, hơn nữa còn muốn đánh tôi.”

Nghe anh ta nói thế, đám người bên đó đều đồng loạt đứng dậy, bắt đầu bao vây hai người Lê Văn Vân.

Mà người cầm đầu chính là anh Long mặt mũi bầm dập, lớn tiếng mắng: “Mẹ kiếp, không ngờ thằng nhãi không có mắt đó lại muốn đánh anh em của tao.”

Bên cạnh, ông chủ chứng kiến cảnh tượng này thì sắc mặt khẽ thay đổi, vội vàng quát: “Cát Long, muốn đánh thì đi ra ngoài mà đánh, đừng đánh trong tiệm của tôi.”

Cát Long gật đầu nói: “Tôi biết rồi.”

Dứt lời, ông ta tiến lên phía trước, gạt mọi người ra mắng: “Mẹ kiếp, mày nói muốn đánh anh em của ông đây...”

Ông ta nói được một nửa thì nhìn thấy Lê Văn Vân đang cười híp mắt nhìn mình, mí mắt của ông ta bỗng giật mạnh.

“Ông tên là Cát Long à?” Lê Văn Vân cười như không cười hỏi.

Mí mắt của Cát Long đang giật mạnh.

Bên cạnh, người đàn ông gầy gò tên là Hầu Tử cũng lên tiếng: “Anh Long, chính là tên này. Mẹ kiếp, người đẹp này đã đồng ý dùng bữa với chúng ta rồi, vậy mà tên này lại ngồi đây lảm nhảm, hình như lúc nãy còn muốn đánh em nữa.”

“Anh Long! Xử nó đi!”

Mấy tên khác cũng hô hào theo.

Sắc mặt Cát Long tái mét, ông ta vẫn còn nhớ tối hôm đó mình bị đánh một trận tơi bời, sau đó bị một đám người đè xuống, hại ông ta bây giờ chẳng dám đi lừa gạt bẫy người khác nữa.

Bây giờ tên cầm đầu đó đang đứng trước mặt, cười híp mắt nhìn ông ta.

Ông ta vội vã giơ tay lên, dứt khoát túm lấy cổ áo của Hầu Tử, tát một cái.

“Bốp!”

Hầu Tử bị tát, trưng ra vẻ mặt mơ màng.

Sau đó, dưới ánh mắt ngạc nhiên của mọi người, Cát Long rút ra một hộp thuốc lá, đưa cho Lê Văn Vân, ho khan một tiếng nói: “Đại xa, tới làm một điếu đi!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.