Chiến Lang Ở Rể

Chương 319: Chương 319: Dặn dò




Lâm Hải, một chiếc xe việt dã đang chạy từ từ ở phía trước, Lê Văn Vân ngồi ở hàng ghế sau, bên cạnh anh là Phạm Nhược Tuyết và Trương Vãn Hà, người lái xe là Cố Bạch, Lý Thu ngồi bên cạnh anh ta.

Súng bắn tỉa của Lý Thu đã cất trong cốp xe.

“Lão đại, anh nghĩ thế nào?” Lý Thu hỏi.

Lê Văn Vân đã nói cho bọn họ về tin tức vừa rồi vì vậy bọn họ hơi trầm mặc.

Người của tiểu đội 11762 đều theo Lê Văn Vân đi đến khu Tội Ác rồi lại đi ra khỏi nơi đó.

Lê Văn Vân thở dài một hơi nói: “Còn có thể làm gì bây giờ? Thi Kỳ mất tích ở khu Đông của khu Tội Ác, mấy người bạn của tôi được sắp xếp đến đó cũng mất tích theo. Hơn nữa lần này thêm cả Liễu Ngọc, cảm giác như có một thế lực vô hình nào đó đẩy tôi đến khu Tội Ác.”

Phạm Nhược Tuyết gật đầu nói: “Đúng là như thế, thậm chí em còn nghi ngờ, đám người Khương Vỹ được sắp xếp đi đến khu Tội Ác sau đó lại mất tích ở đây đều là do Vương Hồng làm.”

“Chắc không đâu, lão già Vương Hồng kia cũng coi như là người của chúng ta mà.” Cố Bạch bĩu môi nói.

Phạm Nhược Tuyết lắc đầu nói: “Nói thế nào đây, Lê Văn Vân và Demps mâu thuẫn với nhau không thể nào hòa giải được, bọn họ đã sớm biết tính cách của Lê Văn Vân, biết được Lê Văn Vân sớm muộn gì cũng sẽ chạy đến chiến đấu với Demps Europa một trận. Nhưng mà bọn họ cũng hiểu được rằng đối với nội bộ Người Gác Đêm mà nói, một trận chiến như vậy không phải là chuyện gì tốt đẹp. Hiện giờ chúng ta không có bất kỳ chứng cứ nào trong tay cả.”

“Mà nơi có thể kiềm chế được Lê Văn Vân đương nhiên chính là khu Tội Ác.” Phạm Nhược Tuyết lắc đầu nói: “Có điều đây cũng chỉ là suy đoán của một mình tôi mà thôi, đương nhiên cũng có thể là trùng hợp.”

“Nhưng nếu chúng ta đi đến khu Tội Ác cũng rất nguy hiểm. Bên phía Demps đã tỏ rõ biết tường tận bệnh tình của Lê Văn Vân.” Phạm Nhược Tuyết bình tĩnh nói: “Trong thời gian ba ngày e là Lê Văn Vân không thể nào khôi phục được.”

“Bọn họ bày ra cái bẫy này trong khoảng nửa tháng gần đây, ở khu Tội Ác bên kia chỉ e rằng cũng đã chuẩn bị một cách vô cùng đầy đủ rồi. Chỉ cần Lê Văn Vân xuất hiện ở khách sạn Fes thôi là có thể sẽ rơi vào trong vòng vây bọn chúng bố trí.” Phạm Nhược Tuyết trầm ngâm một chút nói.

Mọi người cũng trở nên im lìm theo lời cô nói.

Bọn họ không thể không thừa nhận, những phân tích vừa rồi của Phạm Nhược Tuyết có đạo lý nhất định.

Trên thực tế, trước đó Lê Văn Vân cũng suy nghĩ như vậy. Mấy người Khương Vỹ đều là người vừa mới gia nhập Người Gác Đêm, cho dù muốn để bọn họ nhanh chóng trưởng thành nhưng vứt bọn họ vào một nơi như vậy cũng có chút không thích hợp.

“Bất kể thế nào, bên phía Demps đã cho tôi thời gian chỉ có ba ngày, còn phải ngồi hơn mười giờ máy bay tới đó." Lê Văn Vân thở dài nói: "Liễu Ngọc vì tôi mới gặp phải tình cảnh nguy hiểm như vậy, tôi phải đi một chuyến mới được!"

“Chúng ta cùng đi đi!” Cố Bạch nói.

“Em cũng đi!” Phạm Nhược Tuyết hưởng ứng.

Lê Văn Vân nhìn cô, cũng không phủ quyết.

Anh thở dài nói: “Được, tôi về nhà một chuyến đã. Bố mẹ tôi bên này phải nhờ Tần Quốc Thành chăm sóc nhiều hơn. Tôi không muốn bọn họ lại xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn nữa.”

“Nếu thật sự không được thì đưa bọn họ đến chỗ Người Gác Đêm đi.” Phạm Nhược Tuyết nói.

Lê Văn Vân lắc đầu nói: “Bọn họ không quen với cuộc sống ở đó, anh cũng không muốn để cho bọn họ biết mình đang làm việc nguy hiểm.”

Những người khác đều gật đầu.

Bọn họ cũng có bố mẹ của mình, có người nhà của mình. Người nhà bọn họ cũng không biết bọn họ đang làm chuyện gì, ai cũng đều hiểu được suy nghĩ này của Lê Văn Vân.

“Vậy anh định khi nào thì xuất phát?” Phạm Nhược Tuyết nói.

“Càng sớm càng tốt, anh về nhà trước dặn dò bố mẹ anh một chút sau đó chúng ta suốt đêm trở về Yên Kinh.” Lê Văn Vân thở dài nói.

Hai thanh đao của anh vẫn đang ở Yên Kinh.

Phạm Nhược Tuyết gật đầu, rất nhanh chóng bọn họ đã về đến đường Bành Hồ Đông. Sau khi đỗ xe xong, Lê Văn Vân xuống xe đi vào bên trong biệt thự.

Vừa mới vào nhà Lê Văn Vân đã nghe thấy trong phòng khách có tiếng hít thở, dường như là có người đang khóc.

Lê Văn Vân nhíu mày, giơ tay bật đèn lên.

Anh phát hiện Tào Dung đang ngồi trong phòng khách nước mắt ngắn dài.

Tuy rằng lúc trước đã bị Lê Văn Vân vừa dỗ vừa lừa đi vào trong phòng ngủ nhưng rõ ràng con gái bà ta đang mất tích, bà ta không ngủ nổi.

Lê Văn Vân thở dài một hơi.

Tào Dung là một người thực tế, hoặc là nói đa phần ai tới tuổi trung niên cũng đều như vậy.

Khi Lê Văn Vân vừa mới trở về, thái độ bà ta đối xử với anh không tốt. Nhưng sau khi Lê Văn Vân tặng cho căn biệt thự này và tìm một công việc tốt cho Liễu Ngọc, thái độ của bà ta với Lê Văn Vân lại chuyển biến quay ngoắt 180 độ.

Lê Văn Vân đi tới trước mặt bà ta, nói: “Dì à, dì đi ngủ đi, đừng nghĩ nhiều, cháu biết Liễu Ngọc ở đâu rồi.”

Tào Dung hơi sửng sốt, bà ta dụi mắt vui mừng hỏi Lê Văn Vân: “Có thật không, có thật không?”

Lê Văn Vân gật đầu nói: “Thật sự, hiện tại cô ấy không gặp nguy hiểm gì. Cô ấy…”

Nói tới đây Lê Văn Vân lại có chút bối rối. Chuyện của Người Gác Đêm anh không thể nói cho người nhà biết được. Còn chuyện khu Tội Ác anh cũng không biết nên giải thích với người nhà như thế nào cho phải.

Anh nghĩ ngợi một chút: “Tóm lại dì cứ tin cháu, để cháu đi tìm Liễu Ngọc về. Cháu sẽ dẫn cô ấy về cho dì an toàn, đảm bảo cả người không tổn thương chân lông cọng tóc nào.”

Tào Dung nhìn Lê Văn Vân sau đó gật đầu thật mạnh nói: “Được, Lê Văn Vân, dì tin tưởng cháu, cháu nhất định phải đưa em họ cháu quay về. Không có nó thì dì không biết phải sống tiếp thế nào. Đều trách dì, đều trách dì đã quen biết cô Doãn Thi Đan kia.”

“Dì về phòng nghỉ ngơi đi.” Lê Văn Vân nhẹ giọng nói: “Cháu nhất định sẽ đưa người về, cũng sẽ bảo đảm cô ấy không phải chịu bất kỳ tổn thương nào hết.”

Tào Dung gật đầu. Dõi theo thấy Tào Dung đã đi lên trên lầu, Lê Văn Vân mới đi tới trước cửa phòng bố mẹ mình. Bố mẹ anh ở lầu một.

Anh gõ cửa phòng ngủ của Lê Cảnh An và Tào Vân.

Rất nhanh chóng bên trong vang lên tiếng bước chân và tiếng bật đèn. Cửa phòng nhanh chóng mở ra, Tào Vân đứng ở cửa hỏi: “Sao con vẫn chưa ngủ?”

Lê Văn Vân đi vào trong phòng, Lê Cảnh An cũng ngồi dậy khỏi giường. Hai người không ngủ quá say, dù sao trong nhà cũng xảy ra chuyện lớn như vậy mà.

“Bố mẹ, con nghe ngóng được tin tức của Liễu Ngọc rồi.” Lê Văn Vân lên tiếng.

Trên mặt hai người lộ ra vẻ vui mửng hỏi: “Ở đâu? Có thể cứu được không?”

Lê Văn Vân nhíu mày rồi thở dài nói: “Bố mẹ, con không thể nào nói cho hai người biết được vị trí cụ thể ở đâu, nhưng mà con bảo đảm con sẽ đưa cô ấy trở về an toàn. Con qua đây cũng là để báo một tiếng với bố mẹ, lát nữa con phải đi rồi. Hơn nữa khoảng thời gian tới con không thể liên lạc với bố mẹ được.”

Lê Cảnh An và Tào Vân đều ngẩn người, sau đó hai vợ chồng thở dài một hơi!

Lê Cảnh An nói: “Lê Văn Vân à, thật ra bố mẹ cũng không phải kẻ ngốc. Lúc trước con đã nói với bố mẹ rồi, khoảng thời gian này con không vào tù, sau đó con lại có quan hệ thân thiết với tổng giám đốc Lôi Bân. Trở lại Lâm Hải chỉ trong một thời gian ngắn con đã khiến cho Lâm Hải và nhà họ Lê rối tung đến long trời lở đất. Bố mẹ cũng biết chắc chắn con không phải dạng bình thường.”

Lê Văn Vân không trả lời.

Chuyện của Người Gác Đêm anh không thể nào nhiều lời được, nói quá nhiều sẽ càng khiến cho bố mẹ anh thêm phần lo lắng.

“Tóm lại bất kể thế nào cũng nhất định phải bình an quay lại. Bố và mẹ con chỉ cần sống yên ổn qua ngày, sau này có thể bế cháu sớm một chút là được.” Lê Cảnh An nói.

Tào Vân gật đầu, sau đó như nhớ tới điều gì, vẻ mặt bà ấy lại lạnh lùng nói: “Với cả Lê Văn Vân, hôm nay con dẫn cô gái đó về nhà là ai vậy? Mẹ nói cho con nhé, dù sao mẹ cũng đã nhìn trúng Tịch Tịch rồi, con không thể nào làm ra loại chuyện bắt cá hai tay đâu đấy. Tuy rằng cô bé này xinh xắn nhưng mà con đã có Đỗ Tịch Tịch rồi… thì không thể nào có suy nghĩ khác với cô gái nhà người ta. Nếu mà mẹ phát hiện con bắt cá hai tay là mẹ đánh gãy chân con đấy.”

Lê Văn Vân ho khan một tiếng nói: “Cô ấy là đồng nghiệp của con thôi mà, mẹ đừng nghĩ nhiều nữa. Bây giờ Tịch Tịch đã về Giang thành rồi, tình cảm của bọn con vẫn tốt đẹp lắm.”

Anh lại nói chuyện với bố mẹ mình một lúc sau đó mới lên tiếng: “Vậy bố mẹ nghỉ ngơi sớm đi, con phải đi rồi. Bên phía bà ngoại phải nhờ bố mẹ trấn an bà hộ con. Hai người yên tâm, con nhất định sẽ đưa Liễu Ngọc về nhà an toàn.”

“Được.” Lê Cảnh An nói: “Con ở bên ngoài phải nhớ chăm sóc bản thân. Lần tới về nhà dẫn theo cả Tịch Tịch nữa. Rồi thì lo chuyện cưới xin đi, lớn đầu rồi.”

Lê Văn Vân gãi đầu, hậm hực đi từ trong phòng ra!

Ở bên ngoài, Cố Bạch đang đứng dựa vào cửa xe hút thuốc, nhìn thấy Lê Văn Vân đi ra ngoài kinh ngạc thốt lên: “Dặn dò xong rồi à?”

Lê Văn Vân gật đầu nói: “Đi thôi, về Yên Kinh rồi sau đó đi đến khu Tội Ác.”

“Được.” Cố Bạch cười hì hì: “Mụ nội nó, tôi đã bắt đầu chờ đợi những cô gái xinh đẹp táo bạo của khu Tội Ác rồi đây.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.