Chiến Lang Ở Rể

Chương 274: Chương 274: Đáng để ra tay




Nghe Lê Văn Vân nói thế, khóe miệng Lam Hoa Giang không khỏi giật mạnh.

“Tổng giám đốc Lam...” Nhân viên phục vụ hơi yếu ớt hỏi.

Thấy vẻ mặt cười như không cười nhìn Lê Văn Vân, Lam Hoa Giang nghiến răng nghiến lợi nói: “Được, ông đây sẽ thanh toán cho anh.”

Anh ta đau lòng rút ra một tấm thẻ, lúc rút ra tay vẫn đang run rẩy.

Lê Văn Vân mỉm cười nói: “Vậy hai chúng tôi đi trước, tổng giám đốc Lam là người tốt, lần sau lại mời hai chúng tôi đi ăn nữa nhé!”

Lam Hoa Giang tức đến mức thở phì phò, nhất là khi nghe thấy Lê Văn Vân nói hai chúng tôi, hơn nữa lúc Lê Văn Vân đứng dậy, Đặng Hân Hân rất tự nhiên khoác tay Lê Văn Vân.

Trên thực tế, Đặng Hân Hân sợ Lê Văn Vân uống nhiều quá, nên lo anh sẽ đứng không vững.

Nhưng theo Lam Hoa Giang thấy thì cô đang cố ý show ân ái trước mặt anh ta, anh ta nhìn chằm chằm Đặng Hân Hân và Lê Văn Vân rồi hỏi: “Tên kia, tôi cho anh năm trăm vạn để rời xa Hân Hân.”

Lê Văn Vân nhướng mày nói: “Tôi cho anh lại một nghìn vạn, sau này anh đừng dây dưa với Hân Hân nữa, chẳng lẽ anh không nhìn ra, Hân Hân rất phản cảm với anh à?”

“Một nghìn vạn, anh lấy ra được không?” Lam Hoa Giang khẽ cười hỏi.

Thật ra lúc này Lê Văn Vân cũng hơi nóng đầu, mặc dù tửu lượng của anh rất cao, hầu như cả đời này chưa say bao giờ.

Nhưng đây là mười chai rượu vang, lúc này đang bắt đầu ngấm vào người, nên sự quật cường trong người nhất thời bị Lam Hoa Giang khơi dậy.

“Bốp!”

Thẻ kim cương của ngân hàng Tân Hải bị anh đập mạnh xuống bàn, rồi anh bình tĩnh nhìn Lam Hoa Giang nói: “Anh đang hợp tác với ngân hàng Tân Hải, có lẽ sẽ nhận ra đây là thứ gì đúng không?”

Lam Hoa Giang thay đổi sắc mặt nói: “Thẻ kim cương, sao anh có thể có được thứ này?”

“Tôi nói rồi, không phải ai cũng thiểu năng, viết hai chữ có tiền lên mặt như anh đâu, huống hồ chút tiền này chẳng là cái thá gì so với tôi cả.” Lê Văn Vân khinh bỉ nói: “Nếu anh còn dây dưa với Hân Hân thì ông đây sẽ bảo ngân hàng Tân Hải cắt đứt khoản vay của anh, để công ty của anh phá sản.”

Đầu Lam Hoa Giang sắp nổ tung rồi, nghe Lê Văn Vân nói thế, cả người anh ta đều run rẩy.

Nhưng anh ta không dám nói gì nữa.

Lê Văn Vân cười chế giễu rồi cất thẻ ngân hàng vào túi, Đặng Hân Hân dìu anh đi ra bên ngoài.

Lê Văn Vân đưa chìa khóa cho Đặng Hân Hân nói: “Em lái xe đi.”

“Chúng ta đi đâu đây?” Đặng Hân Hân hỏi.

“Em chở tôi về nhà rồi hẵng lái xe đi, lúc em ở Yên Kinh cứ lấy chiếc này mà đi, chứ anh thấy em cũng không có chiếc xe nào cả, trước đây anh đã mua hai chiếc, nên bây giờ vẫn còn một chiếc để không.” Lê Văn Vân nói.

Lúc Hoàng Thi Kỳ rời đi đã ném chìa khóa chiếc xe đó cho anh, chứ không lái đi.

Đặng Hân Hân cũng không từ chối, cô gật đầu nói: “Được, vậy em sẽ lái xe đưa anh về trước, anh nói địa chỉ đi.”

Lê Văn Vân nói địa chỉ, rồi Đặng Hân Hân khởi động xe, chạy về phía nhà của Lê Văn Vân.

Đặng Hân Hân đưa tới cổng tiểu khu thì cau mày nói: “Em dẫn anh lên nhé, anh uống nhiều như vậy nên em lo anh sẽ xảy ra chuyện.”

Lê Văn Vân khẽ cười nói: “Anh không sao, tửu lượng của anh rất cao, chỉ là trước đó không uống nhiều như vậy, quả thật có hơi say say, anh lên đó ngồi một lát là ổn thôi, em mau về đi, bây giờ đã rất muộn rồi, ngày mai em còn phải đi làm nữa.”

Đặng Hân Hân nghe Lê Văn Vân nói thế thì gật đầu nói: “Thôi được rồi, anh nhớ chú ý một chút, ngày mai anh hãy gọi cho em.”

“Được.” Lê Văn Vân gật đầu đáp, rồi chào tạm biệt Đặng Hân Hân, quay về nhà của mình.

Trong nhà đã không còn ba cô gái Phạm Nhược Tuyết, nên Lê Văn Vân cảm thấy trong lòng rất trống trải.

Anh đi tắm nước lạnh, mặc dù mấy người Phạm Nhược Tuyết đã rời đi khiến căn nhà trở nên trống trải, nhưng Lê Văn Vân vẫn giữ thói quen đi ra sofa, rồi ngã nhào xuống đó.

Sau đó anh nhắm mắt lại, nặng nề ngủ thiếp đi.

...

Cùng lúc đó, cổng tiểu khu bọn họ có một chiếc xe màu đen đang từ từ ngừng lại.

“Ông nội, ông Vân, có lẽ đây là nơi ở của Lê Văn Vân.” Lý Phong lái xe nói.

Ở ghế sau, Lý Đông Dã ngồi ở một bên, ngoài ra còn có một người đầu trọc, mặc đồ đạo sĩ.

Ánh mắt ông ta luôn u buồn, như thể sẽ chết bất cứ lúc nào.

Nghe Lý Phong nói thế, đôi mắt vẩn đục của ông ta mới lộ ra một tia sáng.

“Lão Vân, nếu ông bắt được thằng nhãi này thì cách của ông sẽ có hiệu quả, chúng ta có thể kéo dài mạng hay không còn phải trông chờ vào lần này.” Lý Đông Dã nói.

“Có thể hấp thụ xương rồng, quả thật đáng để thử.” Lý Đông Dã nói.

“Bây giờ ra tay luôn à?” Lão Vân lên tiếng hỏi.

Lý Đông Dã lắc đầu đáp: “Nếu bây giờ ra tay sẽ gây ra động tĩnh cực kỳ lớn, thu hút sự chú ý của Người Gác Đêm đối với chúng ta, ngộ nhỡ mấy ông bà già trong Người Gác Đêm kia chạy tới thì không phải là chuyện tốt lành gì đối với chúng ta.”

“Vậy chúng ta phải làm sao đây?” Lão Vân hỏi.

“Cậu ta cần xương rồng trong tay chúng ta, tất nhiên là... gậy ông đập lưng ông rồi.” Lý Đông Dã cười híp mắt nói.

...

Đồng thời, ở vùng biển xa xôi, màn đêm đã buông xuống, thành phố trên đảo đã đèn đuốc sáng choang, thỉnh thoảng sẽ có xe chạy qua chạy lại trên đường quốc lộ.

Nhưng trên đường thì hầu như không có một bóng người đi đường, kể cả cửa hàng dọc hai bên đường cũng đóng cửa hết.

Buổi tối ở khu Tội Ác có rất ít người đi đường, ngoài những người cực kỳ tự tin về bản thân mình.

Lúc này, ở vùng giáp ranh thành phố, Khương Vĩ hùng hổ nói: “Mẹ kiếp, tôi tưởng gần lắm chứ, ai dè đi mất một ngày một đêm mới tới, mấy chiếc xe đi ngang qua kia cũng không muốn đón người, suýt làm ông đây mệt muốn chết.”

Bên cạnh anh ta, Đỗ Tịch Tịch đang mím môi kiên trì.

Trần Hiểu Nguyệt dìu Đỗ Tịch Tịch, rồi thở dài một hơi.

Cô biết Đỗ Tịch Tịch kiên trì vì lý do gì.

Cô ấy vốn là con nhà giàu, hoàn toàn không cần phải trải qua mấy chuyện này, mà có thể hưởng thụ cuộc sống đẹp đẽ thuộc về mình ở trong thành phố.

“Tịch Tịch, cậu không sao chứ?” Trần Hiểu Nguyệt dò hỏi.

“Tớ không sao.” Đỗ Tịch Tịch cười đáp: “Tiếp theo chúng ta phải làm sao đây?”

Dứt lời, mọi người đều vô thức nhìn về phía Khương Vĩ.

Khương Vĩ mắng: “Tôi biết cái con khỉ, tôi chẳng hay biết gì về khu Tội Ác, nhưng nhìn công trình kiến trúc và đường xá nơi này, có lẽ cũng không khác gì thành phố ở bên ngoài, chắc cũng có những nơi như khách sạn thôi, chúng ta đi tìm thử xem, có lẽ sẽ tìm được thôi.”

“Mụ nội nó, rõ ràng nơi này ngăn cách với thành phố bên ngoài, không cho máy bay bay vào, vậy thì mấy chiếc xe này vào bằng cách nào?” Ngô Nghiêu mắng một câu.

“Chúng ta đi tìm chỗ đặt chân trước đi.” Khương Vĩ nói.

Bọn họ vừa đi được mấy bước đã nhìn thấy ở gần đó có một bảng hiệu viết “Khách sạn Hằng Tâm”.

Mọi người mừng rỡ đi về phía khách sạn, bọn họ vừa đi vào trong thì cửa lớn khách sạn bỗng đóng lại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.