Chiến Lang Ở Rể

Chương 196: Chương 196: Danh sách




Trong con ngõ nhỏ, dưới ánh đèn hơi mờ ảo, một đám hơn chục người nằm la liệt trên mặt đất. Trong ánh mắt của họ đều lộ ra vẻ mặt sợ hãi đối với người đàn ông trẻ tuổi trước mặt.

Một cú đấm.

Vừa rồi đúng là một cú đấm.

Cú đấm đó vừa đụng vào họ thì họ cảm thấy như thể xương của họ sắp nứt ra và họ đau đớn vô cùng.

Tội nhất vẫn là Quách Chấn.

Lúc này, anh ta đang nằm trên mặt đất, khuôn mặt đầy máu và toàn thân đã hôn mê bất tỉnh.

Lê Văn Vân sờ sờ mũi, liếc nhìn cái tên đầu trọc lóc bên cạnh rồi lạnh lùng nói: “Trở về nói với Lâm Bình rằng đây là cơ hội duy nhất mà tôi cho ông ta. Cơ hội này là vì nể mặt của Vương Giai Kỳ. Nếu còn có lần sau thì đừng hòng chạy thoát.”

Nói xong Lê Văn Vân không thèm nhìn đến đám người đang nằm trên mặt đất nữa.

Anh không hề ra tay tàn nhẫn, nhiều nhất là sau một hai ngày nghỉ ngơi thì họ cũng có thể hoàn toàn bình phục. Về phần Quách Chấn thì đương nhiên anh ta phải nằm viện một thời gian rồi.

Sau khi bước ra khỏi con ngõ nhỏ, anh nhún vai gọi một chiếc taxi. Sau khi trở về nhà, Phạm Nhược Tuyết nhìn thấy Lê Văn Vân đã về thì nhíu mày nói: “Anh lại ra tay với người nào rồi à?”

Lê Văn Vân cười nói: “Có mấy con cá quèn muốn đánh tôi nên bị tôi đánh lại.”

Phạm Nhược Tuyết nhíu mày nói: “Lê Văn Vân, anh nên cố gắng ít ra tay với người thường thôi. Rất dễ bị bại lộ.”

Lê Văn Vân nhún vai nói: “Đúng rồi, tại sao mấy người chưa đi trực đêm vậy?”

“Chúng tôi đang chờ anh về.” Lý Tiểu U nói.

“Có chuyện gì sao?” Lê Văn Vân dò hỏi.

Phạm Nhược Tuyết gật đầu, cô chỉ vào một văn kiện trên bàn nói: “Anh đọc cái này đi.”

Lê Văn Vân bước tới cầm văn kiện trên bàn làm việc lên đọc, trên đó có một chồng giấy dày cộp ghi rất nhiều tên tuổi và địa chỉ.

“Đây là nơi ở của những người trong thế giới ngầm ở Yến Kinh sao?” Ánh mắt của Lê Văn Vân khẽ dao động rồi hỏi.

“Đúng vậy.” Phạm Nhược Tuyết gật đầu nói.

“Sao lại có nhiều như vậy?” Lê Văn Vân nhíu mày nói.

Vâng, đúng vậy. Người trong thế giới ngầm hoạt động trong thành phố không phải là số ít. Phần lớn họ đều ở ẩn trong thành phố, có thể là một nhân viên bình thường, hoặc là ông chủ của một công ty, anh ta có thể là bất cứ ai xung quanh bạn.

Nhưng những người này sinh sống ở thành phố, họ thường không để lộ ra thân phận ngoại trừ trường hợp cần thiết.

Một trong những nhiệm vụ của sự tồn tại của Người Gác Đêm là bảo vệ cho sự yên bình của thành phố như bình thường và ngăn chặn những người trong thế giới ngầm trở nên quá khích. Nếu họ bị Người Gác Đêm phát hiện, hầu hết họ sẽ bị bắt và ném vào thành phố của tội lỗi. Những người quá đáng sẽ bị giết chết ngay lập tức.

Vì vậy mà hầu hết những người có quyền lực cao, chẳng hạn như sự tồn tại của Liễu Vân Sơn hay sự tồn tại của nhà họ Vương, họ đều sẽ tuân theo luật chơi. Họ sẽ không thể hiện quá nhiều khả năng ở thành phố này.

Yến Kinh được coi là nơi mà những người trong thế giới ngầm hoạt động nhiều hơn, trước đây Lê Văn Vân đến Yến Kinh để thực hiện nhiệm vụ. Nó cũng là nơi chấp hành nhiệm vụ nhiều nhất.

Người trong thế giới ngầm phần lớn đều là người thấp thỏm trong thành phố, nhưng hiện tại, rất nhiều người đã bị Người Gác Đêm phát hiện.

“Bây giờ những người trong thế giới ngầm đang hoạt động mạnh hơn trong thành phố.” Phạm Nhược Tuyết thở dài và nói: “Đúng như quân đoàn trưởng đã nói, tôi e rằng một cuộc chiến mới sẽ xảy ra. Chắc là không còn xa nữa. Lần này, tôi không biết sẽ có bao nhiêu người chết đây.”

Lê Văn Vân thở dài nói: “Chuyện này cũng không còn cách nào khác cả.”

“Tôi đã đánh dấu người của Hồng Nguyệt và Bóng Tối rồi, nhưng hầu hết những người này sau khi bị lộ đều rất cẩn thận và không sống ở đây mãi mãi.” Hoàng Thi Kỳ nói.

“Bác sĩ Phạm lấy cái này từ Phó Vũ à?” Lê Văn Vân hỏi.

Lý Tiểu U che miệng cười khúc khích nói: “Vốn dĩ chúng tôi nhờ chú Phó lấy, nhưng khi ông ta biết khi anh và chị Kỳ yêu cầu thì ông ta sống chết không chịu đưa ra. Sau đó, hôm nay chúng tôi mới hẹn ông ta ra ngoài... Sau đó ông ta bị chị Kỳ đánh cho một trận.”

Lê Văn Vân chết lặng.

Vốn dĩ Hoàng Thi Kỳ không muốn để lộ thân phận Người Gác Đêm của chính cô ta, nhưng sau khi Trác Nhất Minh xuất hiện thì không cần nhiều nữa.

Cả Trác Nhất Minh và Vương Hồng đều không có ý để cô ta quay trở lại mà họ cũng không giao cho cô ta bất kỳ nhiệm vụ nào, đó là một sự hiểu biết ngầm về tình trạng hiện tại của cô ta.

“Xuống tay có tàn nhẫn không?” Lê Văn Vân hỏi.

“Tàn nhẫn... Chú Phó bị đánh bầm dập, mặt mũi sưng vù. Lúc đi, ông ta còn tràn đầy khí thế và nói rằng sẽ trả thù.” Lý Tiểu U nói: “Hơn ba năm qua, tôi chưa từng thấy chú Phó tràn đầy khí thế như vậy.”

“Người này thiếu sự chỉnh đốn rồi. Tôi thực sự nghi ngờ rằng ông ta có xu hướng thích ngược đãi.” Lê Văn Vân nói.

Phạm Nhược Tuyết nhìn Lê Văn Vân và hỏi: “Kế hoạch tiếp theo của anh là gì?”

Lê Văn Vân liếm môi nói: “Kế hoạch tiếp theo là... Vì tôi vẫn chưa bị bại lộ nên rất đơn giản thôi, đi săn. Chuyện này cứ giao cho tôi và Thi Kỳ.”

Phạm Nhược Tuyết gật đầu nói: “Được.”

...

Ngay khi Lê Văn Vân và Phạm Nhược Tuyết đang thảo luận thì ở một nơi của Yến Kinh, trong một cái sân. Một người đàn ông trung niên khoảng bốn mươi tuổi đang nằm trên chiếc ghế xích đu trong sân.

Ông ta cầm trong tay tách trà, nằm ở trên ghế xích đu, thân thể chậm rãi đung đưa.

Bên cạnh ông ta là một người phụ nữ rất xinh đẹp. Cô ta đang ngồi đó bóc nho cho người đàn ông trung niên. Bóc xong một quả rồi lại nhét vào miệng ông ta.

“Sao tên đầu trọc vẫn còn chưa tới báo cáo, xử lý một người có cần nhiều phiền phức như vậy không?” Ông ta cau mày. Đồng thời, miệng ông ta mở ra để lộ một vài chiếc răng vàng.

Trong lúc ông ta đang trò chuyện thì ở cửa, một người đàn ông chạy nhào vào.

Cái đầu hói của anh ta sáng rực dưới ánh đèn.

“Ông chủ Kim, ông chủ Kim.” Tên đầu trọc vừa hét lên vừa chạy vào.

“Cậu làm cái gì vậy?” Ông chủ Kim cau mày nói: “Hàng xóm bên cạnh tôi đều là người thuộc tầng lớp thượng lưu của Yến Kinh. Mẹ nó, cậu hở chút là gào thét lên như thế à? Nói cho đàng hoàng vào cho tôi xem nào.”

Tên đầu trọc thở một hơi rồi anh ta ôm ngực nói: “Ông... ông chủ Kim. Chúng tôi đã gặp cậu Quách Chấn của nhà họ Quách và anh ta cũng đang tìm Lê Văn Vân để tính sổ... Chúng ta đã sẩy tay rồi ạ.”

“Hả?” Ông chủ Kim khoát tay nói: “Người đã bị Quách Chấn bắt đi rồi sao?”

Sau đó ông ta lại nói: “Chuyện này cũng không quan trọng. Miễn là tên nhóc này bị dạy dỗ một trận là được.”

“Không... không phải.” Tên đầu trọc lại ôm ngực nói: “Chúng ta... chúng ta và Quách Chấn có mười mấy người... tất cả đều bị một mình Lê Văn Vân đánh gục hết ạ.”

“Cái gì?” Vẻ mặt của ông chủ Kim đột ngột thay đổi, ông ta đứng phắt lên khỏi chỗ ngồi và nói: “Ý của cậu là, tất cả các cậu đều bị một mình Lê Văn Vân đánh gục rồi sao?”

“Đâu chỉ có vậy. Thằng nhóc đó thật nhẫn tâm. Quách Chấn bị anh ta tát mười mấy cái, bị đưa đi bệnh viện rồi.” Tên đầu trọc co ro rụt cổ nói: “Anh ta còn yêu cầu chúng tôi nói lại với Lâm Bình rằng đây là anh ta cho Lâm Bình cơ hội duy nhất.”

“Mấy cậu đã để lộ thân phận ra ngoài rồi sao?” Ông chủ Kim trợn trừng mắt và nói: “Các cậu muốn chết đúng không? Các cậu không biết Lâm Bình là ai sao?”

“Thực sự chuyện này không phải là do chúng tôi đã tiết lộ.” Tên đầu trọc nói: “Chỉ là... chúng tôi không biết sao Lê Văn Vân lại đoán ra.”

Sắc mặt của ông chủ Kim trở nên vô cùng khó coi. Ông ta nhanh chóng lấy điện thoại di động ra, tìm số điện thoại của Lâm Bình rồi bắt đầu gọi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.