Chiến Lang Ở Rể

Chương 313: Chương 313: Để tôi định thần đã




Đúng vậy, hôm nay Long Ưng Đài muốn mời mấy người Lê Văn Vân ăn cơm.

Lý do mời ăn cơm thì có hai cái. Một là trước đó Lê Văn Vân đã cứu Long Nhã Lâm một lần, mãi đến bây giờ Long Ưng Đài vẫn không có cơ hội mời anh một bữa cơm.

Thứ hai thì là do Đỗ Tắc Thành.

Bởi vì Đỗ Dĩ Húc và Lê Văn Vân xảy ra xung đột, sau khi biết được người mà Đỗ Dĩ Húc chọc vào chính là Lê Văn Vân, Đỗ Tắc Thành muốn bảo Đỗ Dĩ Húc đến xin lỗi Lê Văn Vân nhưng gần đây không liên lạc được với anh, hai là bản thân Đỗ Dĩ Húc cũng không quá nguyện ý đi xin lỗi.

Vì vậy ông ta đã nhờ Long Ưng Đài sắp xếp bữa này.

Đỗ Dĩ Húc, đứng vị trí thứ tư Thiên bảng.

Ông ta sống trong một thành phố bình thường, còn bản thân ông ta thì cũng có thể so sánh với Người Gác Đêm. Nghe nói lúc trẻ tuổi còn thường xuyên giúp đỡ Người Gác Đêm cùng nhau chấp hành một vài nhiệm vụ.

Hôm nay bọn họ hẹn vào buổi tối, về địa điểm thì là ở nhà Long Nhã Lâm.

Hai người cùng ra ngoài, lái xe đi về phía nhà họ Long.

Chừng sáu giờ tối bọn họ đã đến nhà họ Long.

Sau khi xuống xe hai người liền gõ cửa.

Rất nhanh chóng, Long Nhã Lâm đã chạy ra mở cửa, khuôn mặt vô cùng vui mừng. Nhìn thấy Phạm Nhược Tuyết đứng bên cạnh Lê Văn Vân, nụ cười trên mặt cô ấy nhất thời hơi cứng đờ sau đó lại cười nói: “Mau vào đi.”

Nhà họ Long không phải rất lớn, không bằng nhà họ Lý, nhà Hoàng Tông Thực gì đó. Ngôi nhà của bọn họ chỉ là một căn biệt thự bình thường tổng cộng có ba phòng, trong nhà có hai bảo mẫu.

Lê Văn Vân đi tới đại sảnh phát hiện Long Ưng Đài đang ngồi trên sofa, điện thoại truyền tới tiếng phát nhạc.

Ông cụ ngồi xem điện thoại, trên gương mặt lộ ra nụ cười.

Có vẻ ông vẫn chưa nhận ra đám người Lê Văn Vân đến đây, Lê Văn Vân đi đến đằng sau nhìn thử thì phát hiện Long Ưng Đài lại đang xem Douyin, trong đó còn có một cô gái dáng dấp không tệ đang khiêu vũ.

“Mẹ nó chứ, Douyin đúng là khiến người ta phát sợ mà.” Trong lòng Lê Văn Vân cảm thán nói.

Sau đó anh ho khan một tiếng.

Lúc này Long Ưng Đài mới ngẩng đầu lên phát hiện đám người Lê Văn Vân đang nhìn mình với vẻ kì quái, ông ấy vội vàng cất điện thoại đi, ho khan một tiếng nói: “Đến rồi à.”

Ông ấy nhìn thoáng qua Lê Văn Vân: “Ơ, khôi phục cũng không tệ nhỉ, trông có vẻ như hoàn toàn khôi phục rồi đấy. Mới qua hơn nửa tháng thôi mà, tố chất thân thể của cậu đúng là không tồi.”

Lê Văn Vân thở ra một hơi, nhìn Long Nhã Lâm và hai bảo mẫu đang bận rộn trong phòng bếp, cất lời nói: “Ông cụ Long, tôi có chút việc muốn thỉnh giáo ông.”

Long Ưng Đài trầm ngâm một chút, nói: “Vậy được, cậu theo tôi đi vào trong thư phòng đi.”

Long Nhã Lâm cũng đi theo qua đó, cô ấy hơi lo lắng cho tình trạng của Lê Văn Vân.

Sau khi vào thư phòng, Long Ưng Đài tỏ ý bảo mấy người Lê Văn Vân ngồi xuống sau đó dò hỏi: “Làm sao thế?”

Lê Văn Vân trầm ngâm: “Ông cụ, chắc hẳn ông đã nhìn ra được trạng thái của tôi rồi.”

Long Ưng Đài gật đầu: “Ừ, vừa rồi lúc nhìn thấy cậu, tôi cảm nhận ra được, tuy rằng thân thể cậu đã khôi phục nhưng dường như trong cơ thể không có một chút chân khí nào cả.”

Lê Văn Vân gật đầu nói: “Đúng vậy, lúc tôi đối mặt với Lý Đông Dã và Vân Đạo Tử đã sử dụng Tần Tử Cuồng Dũng nhưng mà lúc đó vẫn không địch lại. Sau khi Tần Tử Cuồng Dũng kết thúc, tôi lại hấp thu ba khối xương rồng, lúc này mới giết được Lý Đông Dã, Vân Đạo Tử trọng thương chạy ra ngoài. Sau đó tôi được người ta cứu, bây giờ đã khôi phục lại nhưng lại hoàn toàn không đề được chân khí lên. Kinh nghiệm của ông phong phú, có cách nào…”

“Tần Tử Cuồng Dũng là gì?” Lúc này Long Nhã Lâm đột nhiên hỏi.

Long Ưng Đài ngước mắt lên nhìn Long Nhã Lâm sau đó nói: “Cháu ra ngoài đi, chuyện này cháu không được nghe.”

Chuyện này đề cập tới một vài vấn đề gốc rễ quan trọng trong nội bộ Người Gác Đêm, tuy rằng Long Nhã Lâm biết đến sự tồn tại của Người Gác Đêm, cũng luôn muốn gia nhập vào đó nhưng cô ấy không hề biết được thật ra ông nội của cô phụ trách ám võng của Người Gác Đêm.

Long Ưng Đài không muốn cho cô ấy gia nhập, tự nhiên cũng sẽ không cho phép cô ấy ở đây nghe chuyện.

Long Nhã Lâm lẩm bẩm một tiếng, có điều vẫn ngoan ngoãn đi ra ngoài.

Đợi cho Long Nhã Lâm ra ngoài, Long Ưng Đài mới thở dài một hơi nói: “Lê Văn Vân à, Tần Tử Cuồng Dũng này không thể thường xuyên dùng được đâu. Đặc biệt là sau khi đạt tới siêu cấp, sau khi Tần Tử Cuồng Dũng bùng nổ thì sẽ mang lại hậu di chứng cực kỳ lớn. Trên thực tế cậu có thể sống sót đã là một kì tích rồi.”

Điều này ông ấy không nói thì Lê Văn Vân cũng biết, rất nhiều chiến tử của Người Gác Đêm rơi vào đường cùng đều sử dụng Tần Tử Cuồng Dũng.

“Vì vậy tình hình của tôi là…” Lê Văn Vân dò hỏi.

Long Ưng Đài đi đến bên cạnh Lê Văn Vân, nhìn Lê Văn Vân nói: “Tiêu hao quá mức.”

“Tôi nghe Trác Nhất Minh nói rồi, cậu không chỉ sử dụng Tần Tử Cuồng Dũng một lần, trước đó khi chấp hành nhiệm vụ đã sử dụng vài lần. Cái gọi là Tần Tử Cuồng Dũng thực ra chỉ là một loại tiêu hao quá mức đối với thân thể của cậu. Chỉ là tố chất thân thể cậu khỏe, trước đó vẫn chống đỡ được.” Long Ưng Đài nói: “Cũng có thể khôi phục được. Nhưng mà lần này sau khi cậu dùng Tần Tử Cuồng Dũng lại còn hấp thu ba khối xương rồng nữa, điều này lại tiếp tục làm cơ thể cậu tiêu hao. Trên thực tế, sau khi đạt tới siêu cấp, hấp thu xương rồng không hề nhanh chóng đâu. Những siêu cấp kia hấp thu xương cốt, phần lớn đều phải tiêu tốn thời gian mấy năm mới có thể hấp thu được một khối thôi.”

“Cậu dùng một lần hấp thu ba khối đã tạo ra gánh nặng quá lớn cho cơ thể cậu.” Long Ưng Đài nói.

Nghe đến đây, vẻ mặt Lê Văn Vân trở nên hơi cổ quái.

“Làm sao vậy?” Long Ưng Đài nhìn thấy sắc mặt của Lê Văn Vân, nhíu mày dò hỏi.

“Hấp thu xương cốt này rất khó khăn à?” Lê Văn Vân hỏi.

“Đương nhiên rồi.” Long Ưng Đài gật đầu nói: “Cậu cũng biết bên trong xương cốt có ẩn chứa năng lượng mà. Một là phải hấp thu, tới lúc vào trong cơ thể còn phải tiêu hóa, đây là một quá trình!”

Lê Văn Vân gãi đầu nói: “Nhưng mà… Trước khi tôi hấp thu ba khối xương rồng này thì đã hấp thu bốn khối rất thuận lợi. Đều cảm thấy hấp thu hết vào trong cơ thể lập tức thấy rất nhẹ nhàng mà.”

Long Ưng Đài nghe thấy lời này của Lê Văn Vân, cả khuôn mặt lập tức ngây ngẩn. Ông ấy nhìn Lê Văn Vân, hỏi: “Cậu đang nói… cộng thêm ba khối xương cốt này thì cậu đã hấp thu tổng cộng bảy khối à? Hơn nữa đều là lập tức hấp thu được loại này?”

“Đúng vậy, tôi tưởng mọi người đều làm như thế, tìm được xương cốt sau đó có thể hấp thu được nó.” Lê Văn Vân có chút mờ mịt nói.

Long Ưng Đài kinh ngạc nhìn Lê Văn Vân sau đó ông ấy không khỏi ôm mặt, ngồi phịch xuống ghế nói: “Cậu im miệng trước để tôi định thần lại đã.”

Vẻ mặt Lê Văn Vân mù mờ, dường như anh nhìn thấy lúc mình vừa mới vào Người Gác Đêm, anh đột phá nhanh chóng từng lần từng lần một, những ánh mắt của đám người đó nhìn anh giống y hệt như ánh mắt Long Ưng Đài đang nhìn anh bây giờ.

Phải mất rất lâu Long Ưng Đài mới hoàn hồn lại được, ông ấy không nói thêm gì nhiều về chuyện hấp thu xương cốt này nữa, chỉ thở dài một hơi nói: “Nói tóm lại, tình hình hiện tại của cậu đại khái chính là tiêu hao cơ thể quá mức, cần phải đợi khi thân thể cậu tự mình chữa trị mới được.”

Nghe thấy Long Ưng Đài nói vậy, Lê Văn Vân và Phạm Nhược Tuyết đều thở dài nhẹ nhõm một hơi!

Bất kể ra sao, chỉ cần khôi phục được là tốt.

Lê Văn Vân dò hỏi: “Vậy khoảng chừng phải đợi bao lâu?”

“Cái này sao mà tôi biết được, có lẽ ba ngày, có lẽ là ba năm.” Long Ưng Đài bĩu môi nói.

Lê Văn Vân nhíu mày, nếu như mất mấy năm thì chắc chắn anh không đợi được.

Nếu như đám người Khương Vỹ ở khu Tội Ác xảy ra chuyện gì, đợi thêm vài năm nữa e rằng còn chẳng tìm được xương cốt nữa.

“Liệu có cách nào khôi phục nhanh một chút hay không?” Lê Văn Vân nhíu mày hỏi.

“Không có đâu!” Long Ưng Đài tức giận nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.