Đỗ Tịch Tịch nhìn Lê Văn Vân, trong đôi mắt lộ vẻ khó có thể tin.
Cô ấy biết rất rõ giá trị của Vì Sao Sa Mạc này, sợi dây chuyền này là một trong những sợi dây chuyền đắt nhất thế giới. Mỗi viên kim cương trên đó đều là vô giá.
“Anh… thật sự định tặng cho tôi sao?” Đỗ Tịch Tịch nuốt nước bọt hỏi.
Cô ấy là nhà giàu nhất Giang Thành, trong nhà cũng không thiếu tiền, nhưng cũng không có khả năng lập tức bỏ ra một trăm năm mươi triệu tệ để mua một sợi dây chuyền đắt tiền như vậy.
Có thế nào đi chăng nữa cô ấy cũng không ngờ rằng Lê Văn Vân sẽ tặng cho cô ấy thứ này.
Trong khoảng thời gian ngắn, có rất nhiều suy nghĩ hiện lên trong đầu cô ấy.
"Thật sự tặng cho cô. Dù sao thứ này để ở chỗ tôi cũng vô dụng." Lê Văn Vân hờ hững nhún vai.
Đối với những thứ này, anh thực sự không quá coi trọng.
Đỗ Tịch Tịch mím môi.
"Cốc cốc cốc!"
Đúng lúc này, có tiếng gõ cửa vang lên, sau đó là giọng nói của Tào Vân truyền đến: "Có thể vào không?"
Đỗ Tịch Tịch đóng hộp lại, Lê Văn Vân cười nói: "Có thể vào ạ."
Tào Vân đẩy cửa phòng ra, sau đó nói với Đỗ Tịch Tịch: "Tịch Tịch, cháu lại đây, cô có chuyện muốn nói riêng với cháu!"
Đỗ Tịch Tịch nhìn Lê Văn Vân, anh cười nói: "Đi đi."
Đỗ Tịch Tịch thở ra một hơi, sau đó cất hộp Vì Sao Sa Mạc, đi theo Tào Vân ra ngoài.
Lê Văn Vân cũng bước vào phòng khách. Không biết Tào Vân và Đỗ Tịch Tịch đã nói gì, nhưng khi thấy bọn họ đi ra từ trong phòng, khuôn mặt xinh đẹp của Đỗ Tịch Tịch đỏ bừng, trên tay còn có thêm một cái hộp.
Anh đại khái có thể đoán được đó là món quà của Tào Vân cho Đỗ Tịch Tịch, anh cũng không hỏi nhiều.
Ở nhà đến hơn mười giờ, đám người Tào Dung và Liễu Ngọc cũng lần lượt rời đi, Đỗ Tịch Tịch cũng đứng dậy chào tạm biệt bố mẹ Lê Văn Vân.
“Con tiễn cô ấy.” Lê Văn Vân thấy Đỗ Tịch Tịch muốn rời đi thì vội vàng đứng dậy nói.
“Ừ, chú ý an toàn!” Tào Vân gật đầu nói.
Bước ra khỏi nhà, thần kinh Lê Văn Vân vẫn luôn căng thẳng, cho đến sau khi bước vào thang máy, anh mới thở dài một hơi nói: "Má nó, cuối cùng cũng tạm qua được rồi!"
Lúc này, cỗ khí chất dịu dàng, hiền thục trên người Đỗ Tịch Tịch lập tức biến mất. Cô ấy đắc ý liếc mắt nhìn Lê Văn Vân một cái, nói: "Đó là đương nhiên. Cũng không xem bổn tiểu thư là ai à. Đảm bảo khiến cho toàn bộ người nhà của anh đều vô cùng hài lòng."
Lê Văn Vân vội ho khan một tiếng, nhìn về cái hộp trong tay Đỗ Tịch Tịch rồi hỏi: "Mẹ tôi đưa cho cô cái gì vậy? Vừa rồi tôi thấy cô đi ra mà mặt đỏ hết trơn."
Đỗ Tịch Tịch nhanh chóng cất chiếc hộp đi, nói: "Không phải anh muốn lấy lại chứ?"
Lê Văn Vân không biết nói gì: "Tôi cũng đã cho cô Vì Sao Sa Mạc luôn rồi, tôi còn để ý chút quà ấy làm gì, tôi chỉ là tò mò mà thôi."
“Không cho anh xem, trừ khi anh nói cho tôi biết anh là người như thế nào.” Đỗ Tịch Tịch chu môi nói: “Anh vẫn chưa nói cho tôi biết anh và Hoàng Thi Kỳ đã nói về Người Gác Đêm gì đấy. Rốt cuộc anh là người như thế nào? Anh mau nói rõ ràng cho tôi đi."
Lê Văn Vân giang hai tay nói: "Vậy thì tôi không xem là được rồi!"
“Hừ!” Đỗ Tịch Tịch khịt mũi, lúc này thang máy cũng xuống đến tầng trệt, hai người bước ra khỏi thang máy.
Sau khi Lê Văn Vân lái xe của bố mình và đưa Đỗ Tịch Tịch đến nhà của Đặng Hân Hân, anh mới chậm rãi lắc lư đi về nhà.
Khi trở về nhà, anh thấy Tào Vân và Lê Cảnh An rất vui vẻ. Anh tận mắt chứng kiến được cái gì gọi là cười ngoác đến tận mang tai!
Nhìn thấy Lê Văn Vân trở về, Tào Vân nhanh chóng nói: "Văn Vân à, cả nhà chúng ta đều rất thích Tịch Tịch. Sau này con nhất định phải đối xử tốt với con bé đó. Còn nữa, con cũng gần đến tuổi kết hôn rồi, nếu xác nhận quan hệ, đồng thời các con cũng đã hẹn hò lâu như vậy rồi, tìm thời gian để bố mẹ hai bên gặp mặt nhau một chút, sau đó bàn thời gian kết hôn càng sớm càng tốt đi!"
Lê Văn Vân ngây ngẩn cả người, nhanh chóng ho khan một tiếng, nói: "Không vội, không vội!"
“Sao lại không vội?” Lê Cảnh An nói: “Cô gái tốt như Tịch Tịch rất khó tìm, nhất định có rất nhiều người theo đuổi con bé, kết hôn càng sớm càng tốt thì mới yên tâm được!”
Lê Văn Vân: "..."
Anh vội ho một tiếng, nói: "Con sẽ thảo luận vấn đề này với Tịch Tịch. Vậy thì, bố mẹ, ngày mai con sẽ bắt đầu dọn ra ngoài ở nhé?"
"Ừ, không có việc gì thì đừng quay về! Tốt nhất là mang thai sớm một chút rồi tổ chức đám cưới!" Tào Vân nói.
Lê Văn Vân không khỏi trợn tròn mắt, người này thật đúng là mẹ ruột của anh không vậy!
Lê Cảnh An gật đầu nói: "Đúng rồi, Văn Vân, ngày mai là tổng kết cuối năm của nhà họ Lê. Nhà họ Lê cũng mời công ty của chúng ta rồi. Chủ tịch Lôi rủ bố đi cùng. Ông ấy có gọi con không?"
Lê Văn Vân gật đầu nói: "Vâng, đã gọi con rồi, ngày mai con sẽ đi cùng ông ấy!"
Lê Cảnh An trầm ngâm nói: "Tổng kết cuối năm của nhà họ Lê, hầu hết những nhân vật nổi tiếng của Lâm Hải sẽ có mặt ở đó. Đến lúc đó con kiểm soát cảm xúc của mình một chút. Con đại diện cho tập đoàn Hãn Vũ, nếu có xung đột với người của nhà họ Lê trong bữa tiệc thì sẽ ảnh hưởng đến thanh danh của tập đoàn Hãn Vũ. Hiện tại tập đoàn Hãn Vũ và nhà họ Lê đang đấu nhau gay gắt. Hôm nay, giá trị thị trường của hai công ty lại giảm mạnh. Tuần này, mức giảm tổng thể của nhà họ Lê đã gần một phần tư rồi!"
“Bọn họ… đây xem như là đã rớt một miếng thịt lớn!” Lê Cảnh An nói.
Mặc dù lo lắng cho vấn đề của tập đoàn Hãn Vũ, nhưng trong mắt ông ấy cũng có một tia hưng phấn không thể che giấu.
Đúng vậy, tất cả mọi chuyện của chín năm trước, nói trong lòng ông ấy không có một chút oán hận nào là không có khả năng.
Nhà họ Lê gặp nạn, đương nhiên trong lòng ông ấy sẽ cảm thấy sảng khoái.
Về việc Lê Văn Vân sẽ vạch trần sự thật cách đây chín năm trong bữa tiệc tổng kết cuối năm của nhà họ Lê, anh không đề cập đến với Lê Cảnh An.
Nghe được lời nói của Lê Cảnh An, Lê Văn Vân cười nói: "Bố, bố không phải lo lắng cho con, con làm việc có chừng mực mà."
“Ừ!” Lê Cảnh An gật đầu nói: “Vậy đi nghỉ ngơi sớm đi.”
...
Ngay khi Lê Văn Vân trở về phòng của mình để nghỉ ngơi, Lâm Hải, nhà họ Diệp!
Diệp Mộng đang ngồi trước cửa sổ, bên cạnh cô có một tách trà. Cô đeo một cặp kính gọng đen, cầm một cuốn sách trên tay, lẳng lặng ngồi đó.
"Mộng Mộng!"
Đúng lúc này, một giọng nói vang lên ở cánh cửa sau lưng cô.
Diệp Mộng đóng sách lại, quay đầu nhìn về phía cửa, nhìn Diệp Kỳ hỏi: "Có chuyện gì không?"
"Ngày mai, anh sẽ đại diện cho gia đình chúng ta tham dự bữa tiệc tổng kết cuối năm của nhà họ Lê. Diệp Hinh đã nói sẽ đi cùng anh rồi. Em... có muốn đi không?" Diệp Kỳ hỏi.
Diệp Mộng sửng sốt một chút, sau đó gật đầu nói: "Chắc chắn em muốn đi, hơn nữa nhất thiết phải đi!"
Đúng vậy, cô nhất thiết phải đi, bởi vì Lê Văn Vân nói rằng ngày mai, anh sẽ chứng minh sự vô tội của mình!
Cô phải có mặt mới được.
“Được rồi, vậy ba anh em nhà chúng ta đi thôi.” Diệp Kỳ nói.
...
Lâm Hải, trong nhà của Trần Mỹ Huyên và Trần Hi, Trần Mỹ Huyên nhìn về phía trước, có một người đàn ông đeo kính vàng, bộ dạng nhã nhặn đang ngồi ở đó.
“Ông còn tìm tôi làm gì?” Giọng nói của Trần Mỹ Huyên có chút lạnh lùng.
Người đeo kính vàng khẽ mỉm cười nói: "Mỹ Huyên, bà đừng tức giận như vậy. Ngay từ đầu tôi ly hôn với bà cũng là chuyện không còn cách nào khác. Tôi cũng đã để lại cho bà một công ty lớn như tập đoàn Hoàn Vũ..."
“Hừ!” Trần Mỹ Huyên hừ lạnh nói: “Tự ông quay trở về Yến Kinh đi. Ở đây tôi không chào đón ông. Nếu ông muốn lấy lại công ty này thì hãy nhanh chóng lấy lại là được, tôi cũng không có hứng thú kinh doanh đâu."
"Aiz, chỉ là tôi được mời tham dự cuộc họp thường niên của nhà họ Lê. Sóng gió của nhà họ Lê bây giờ cũng là một cơ hội làm ăn. Tôi dự định đến đây bàn chuyện hợp tác với bọn họ." Người đàn ông đeo kính gọng vàng nói: "Cũng muốn thuận tiện đến đây thăm bà và con."
Nói đến đây, ông ta nhìn Trần Mỹ Huyên nói: "Các người cũng được mời rồi nhỉ. Hay là buổi tối tôi ở đây nhé, sau đó ngày mai tôi cùng các người đến đó."
"Ông cút đi! Bây giờ cút ngay lập tức, ở đây không hoan nghênh ông. Trần Hi cũng không có người bố như ông. Ông nhớ cho kỹ, họ của nó là họ Trần, không phải họ của ông." Giọng điệu của Trần Mỹ Huyên có chút kích động.
Người đàn ông thở dài một hơi, nói: "Được rồi! Bà đừng kích động, tôi rời đi trước là được chứ gì. Ngày mai chúng ta gặp nhau ở bữa tiệc!"
...
Đồng thời, một số công ty lớn và những nhân vật nổi tiếng ở Lâm Hải cũng đang cử người đến tham gia.
Tất nhiên, tất cả những chuyện này đều không liên quan gì đến Lê Văn Vân. Anh bước ra ban công của căn phòng, tự mình châm một điếu thuốc. Sau đó nhìn ra Lâm Hải phồn hoa.
Chín năm rồi!
Chín năm qua, anh đứng trên đỉnh của thế giới này, nhưng chuyện chín năm trước vẫn là tâm ma của anh!
“Ngày mai!” Anh rít thật sâu một hơi thuốc, sau đó bóp tàn thuốc, trong hai tròng mắt lóe lên một tia lạnh lẽo.