Chiến Lang Ở Rể

Chương 332: Chương 332: Đi làm và tiền tips




Ba người nhóm Lê Văn Vân đi đến, nhìn thoáng qua Trần Ngôn Thông ở cửa rồi đi đến.

Trần Ngôn Thông cũng đã nhìn thấy bọn họ, vội vàng nói: “Đi theo tôi, đi thay quần áo!”

Ba người liền đi theo anh ta đến một căn phòng ở phía sau quán rượu, ở bên trong cũng có không ít người, đều đang thay đồ, phần lớn đều là người phương tây, cũng có một vài gương mặt phương đông.

Trong số họ có một người cắt đầu đinh, nhìn thấy ba người Lê Văn Vân liền cười vui vẻ, nói: “Ái chà, anh Thông, lại kiếm được ba người mới đấy à, cũng được món béo bở đấy nhỉ!”

Sắc mặt Trần Thông Ngôn hơi thay đổi, sau đó mới trừng mắt nhìn anh ta: “Hứa Lão Tam, mẹ nó mày nói ít không ai bảo mày câm đâu!”

Nói xong, anh ta lại quay ra nói với ba người: “Các cậu tự tìm quần áo phù hợp đi, sau khi thay xong tôi sẽ sắp xếp công việc cho mấy người.”

Ba người nghe vậy gật đầu, Trần Ngôn Thông nói xong cũng đi ra ngoài.

Nhóm Lê Văn Vân tìm quần áo thích hợp cho mình rồi bắt đầu thay đồ.

Vào lúc này, Hứa Lão Tam ban nãy lại cười cợt nói: “Này ma mới, Trần Ngôn Thông trả mấy cậu bao nhiêu tiền một ngày thế?”

Lê Văn Vân nhướng mày, nhìn Cố Bạch, sau đó cười nói: “Trăm rưỡi một ngày.”

“Thằng cháu trai này ác thế?” Hứa Lão Tam nghe thế liền chửi: “Quán rượu của chúng ta thường trả phục vụ hai trăm một ngày, chẳng qua nhân viên phục vụ thường là do quản lý tìm đến, người do anh ta tìm được nên cũng nhận được một ít hoa hồng.”

Trong lòng Lê Văn Vân khẽ động.

Hôm qua bọn họ còn tưởng Trần Ngôn Thông này là người tốt, cảm động cái chó gì chứ, vứt mẹ cảm động đi!

Ba người Lê Văn Vân coi như làm không công cho anh ta, anh ta làm quản lý, ăn được từ ba người bọn họ mỗi người 50 lucca, anh ta kiếm được mười người, mỗi ngày ăn được 500 lucca rồi. Lại thêm tiền lương quán trả cho anh ta nữa, thu nhập mỗi tháng của anh ta không ít chút nào!

“Có muốn chuyển xuống dưới trướng tôi không, tôi trả mấy cậu 180!” Hứa Lão Tam hỏi: “Bọn tôi vẫn thấy ăn ít một chút là được, chỉ có thằng Trần Ngôn Thông này chơi dơ quá.”

Lê Văn Vân lắc đầu: “Thôi hay tạm thời cứ vậy đã, dù sao cũng là anh ta giới thiệu bọn tôi tới đây.”

“Vậy thôi, cũng coi như cậu có nghĩa khí. Nhưng về sau nếu không làm được ở chỗ anh ta nữa thì cứ đến chỗ tôi, tôi với anh ta không giống nhau.” Hứa Lão Tam vỗ vai Lê Văn Vân, trong lời như còn có ý khác, nói xong liền ra ngoài.

Cố Bạch vừa thay quần áo vừa mắng: “Trần Ngôn Thông này cũng không tử tế gì!”

Lê Văn Vân cười nói: “Cũng chẳng sao, cứ làm trước rồi tính. Lát nữa đến lúc đi làm các anh để ý lời của khách một chút, xem xem có thể thu được tin tức gì không.”

Hai người gật đầu.

Sau khi thay đồ xong, bọn họ ra bên ngoài. Thấy người ra, Trần Ngôn Thông nhìn ba người. Thân hình của ba người bọn họ thì không phải bàn nữa, dù sao cũng là Người Gác Đêm, đều đã qua rèn luyện rồi.

Trần Ngôn Thông khá hài lòng, anh ta nói với Lê Văn Vân: “Các cậu đừng để ý lời Hứa Lão Tam nói, anh ta còn tệ hơn tôi.”

Lê Văn Vân không nói gì thêm, chỉ cười đáp: “Anh sắp xếp công việc cho bọn tôi đi!”

Trần Ngôn Thông gật đầu, anh ta đưa cho mỗi người một cái bộ đàm, nói: “Chắc các cậu đều biết dùng bộ đàm rồi, chúng ta chủ yếu dùng kênh năm, nói đơn giản là các cậu sẽ phụ trách một số khu vực, mỗi một khu vực đều có vài bàn hoặc lô ghế, lúc khách gọi đồ, các cậu đem đơn đến quầy bar rồi mang rượu lên. Nếu như có khách muốn các cậu tiếp bọn họ mấy ly thì cố gắng đừng từ chối. Một số khách hàng hào phóng sẽ cho thêm tiền tips nữa.”

Nói đến tiền tips, ánh mắt của anh ta hơi lay động.

“Được rồi, các cậu đi theo tôi!” Trần Ngôn Thông nói, đưa nhóm Lê Văn Vân vào trong quán rượu. . ngôn tình ngược

Thằng cháu trai này cũng khá lắm, tách ba người bọn họ ra tán loạn, không phụ trách những khu vực gần nhau mà phân ra khắp nơi. Lê Văn Vân phụ trách khu vực gồm ba lô ghế ở gần sàn nhảy chính.

Sau khi nhận vị trí, Lê Văn Vân liền đứng ở đó.

Lúc này đã là khoảng tám giờ tối, bên trong quán bar bắt đầu có khách lục tục đến.

Nam nam nữ nữ đều có cả, đối với mấy người ở chỗ này của Lại Tuấn, mấy người đến Dạ Sắc này phần lớn là người khá có tiền. Khoảng tám rưỡi, khu vực ghế dài mà Lê Văn Vân phụ trách cũng có nhóm khách đầu tiên đến. Tổng cộng có bốn người, một nam ba nữ.

Lúc Lê Văn Vân nhìn thấy ba cô gái kia, sắc mặt hơi phát sáng.

Ba cô gái này đều cực kỳ xinh đẹp, đều là khuôn mặt của người phương Tây, ăn mặc cũng khá bạo. Thân hình kia thật sự quá lôi cuốn!

Người đàn ông kia vừa ngồi xuống đã lấy ra một điếu xì gà, đồng thời lấy ra một chiếc bật lửa, ném cho Lê Văn Vân.

Lê Văn Vân liền đón lấy chiếc bật lửa, anh biết ý người đàn ông kia bảo anh châm lửa cho anh ta.

Lê Văn Vân chửi thầm một câu trong lòng, cả đời anh còn chưa phải châm lửa cho người ta bao giờ. Nhưng anh vẫn ngoan ngoãn mở bật lửa, châm thuốc cho người kia.1

Người đàn ông bình thản nhìn thoáng qua Lê Văn Vân một cái, hít một hơi rồi gọi không ít đồ ăn và rượu. Lê Văn Vân liền cầm danh sách đến cho quầy bar, bưng hết đồ ăn đến.

Người đàn ông này rõ ràng không có ý cho anh tiền tips. Ở xung quanh có không ít người đang dõi mắt về phía này. Dù sao cũng có ba cô gái thân hình bốc lửa, quả thật rất thu hút.

Nhưng đến khi nhìn đến người đàn ông, ánh mắt bọn họ đều mang theo chút kiêng dè và e ngại.

Nhìn ra được chắc hẳn người đàn ông này cũng có chút tiếng tăm, hơn nữa còn là người có chút chỗ đứng.

“Anh này!” Vào lúc Lê Văn Vân định bưng đồ lên, đột nhiên một cô gái trong số đó kéo Lê Văn Vân lại, lại hơi dùng sức, kéo Lê Văn Vân ngã ngồi xuống chỗ bên cạnh cô ta.

Lê Văn Vân nhìn cô ta. Đây là một cô gái nước ngoài, tóc vàng mắt xanh, thân hình bốc lửa.

Cô ta chớp chớp mắt nhìn Lê Văn Vân, tay sờ soạng trên người Lê Văn Vân, nhất là lúc sờ đến eo Lê Văn Vân, mắt cô ta hơi sáng lên, nói: “Thân hình anh trai cũng không tệ nha!”

Nói xong, cô ta liền cầm một chai rượu lên, sau khi mở chai rượu lại thò tay vào túi xách rút ra một xấp tiền, đập tiền lên mặt bàn nói: “Chai rượu này cạn, số tiền này liền thuộc về anh đó!”

“Thật sao?” Lê Văn Vân hỏi.

“Đương nhiên là thật rồi!” Cô gái này khá mạnh bạo, ngón tay thon dài gảy gảy dưới cằm Lê Văn Vân như đang trêu đùa anh.

Lê Văn Vân sờ mũi, sau đó cầm lấy chai rượu trên bàn lên tu dưới cái nhìn của cả bốn người.

Số độ của chai rượu không cao, đối với Lê Văn Vân mà nói thì gần như chả tính là gì.

“Ừng ực ừng ực!”

Một chai rượu bị anh một hơi uống cạn, cuối cùng anh dốc ngược chai rượu, ra hiệu mình đã uống hết rồi, sau đó anh cầm một ngàn lucca trên bàn lên nói: “Cảm ơn!”

“Hay lắm!” Cô gái nọ nửa như cười, nửa như không mà nhìn Lê Văn Vân, cũng không nói thêm gì nữa. Đến khi Lê Văn Vân đứng dậy, cô ta cũng không ngăn lại.

Lê Văn Vân cất tiền vào túi, đứng ra bên cạnh.

Chuyện vừa rồi dường như chỉ là trò mua vui của cô gái kia, cô ta cười xong lại bắt đầu nói chuyện với những người còn lại. Chỉ có ánh mắt lúc có lúc không đáp lên người Lê Văn Vân.

Lúc này, Lê Văn Vân cảm nhận được có ai đó vỗ vào vai mình. Anh quay lại nhìn, thấy Trần Ngôn Thông đang nhìn mình, nói: “Cậu qua đây với tôi một chuyến.”

Lê Văn Vân hơi sửng sốt, chỗ này cũng chỉ có mọt bàn, tạm thời không có chuyện gì, anh liền đi theo Trần Ngôn Thông.

Vừa mới đi theo đến một lối đi, anh hỏi: “Anh Thông, có chuyện gì thế?”

Trần Ngôn Thông nheo mắt nhìn Diệp Ngôn hỏi: “Vừa rồi cậu nhận tiền tips rồi?”

Lê Văn Vân gật đầu nói: “Cô gái vừa rồi khá hào phóng.”

“Đương nhiên rồi, số cậu may đó, không ngờ bốn người họ lại chọn chỗ cậu. Thường thì mỗi lần bọn họ đến tiêu tiền cũng đều cho khoảng mấy nghìn tiền tips, cậu nắm chắc cơ hội đó!” Trần Ngôn Thông nói đến đây, lại dừng lại một chút rồi hỏi: “Vừa rồi cậu nhận được bao nhiêu?”

“1000.” Lê Văn Vân cũng không giấu, nói thật luôn.

“Đưa tôi 500!” Trần Ngôn Thông bình tĩnh nói.

Lê Văn Vân híp mắt lại nhìn anh ta.

Trần Ngôn Thông há miệng nói: “Là tôi giới thiệu cậu đến đây làm, cậu phải chia hoa hồng cho tôi, tiền tips cũng phải chia tôi một nửa!”

Ánh mắt Lê Văn Vân sáng rực nhìn anh ta, sau đó liếm môi hỏi: “Dựa vào đâu?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.