Chiến Lang Ở Rể

Chương 171: Chương 171: Đòi nợ




Lê Văn Vân và Lâm Nhã ra khỏi công ty, đi về phía quán bar Thanh Nguyệt. Trên đường, Lê Văn Vân cũng biết thêm về Lâm Nhã, cô ta là sinh viên đại học vừa tốt nghiệp.

Không thể không nói rằng Lâm Nhã quả thật không có nhiều kinh nghiệm xã hội.

Lê Văn Vân tuỳ tiện trò chuyện vài câu mà cô ta đã suýt chút nữa khai báo hết mười tám đời tổ tiên ra rồi.

Cô ta tốt nghiệp trường Đại học Yến Kinh, ở trong nước tuyệt đối là một người có tài, sau khi tốt nghiệp đại học, cô ta vốn đã có thể đã vào một doanh nghiệp nhà nước quy mô lớn.

Nhưng mẹ cô ta đột nhiên phát hiện có khối u, cần một chi phí lớn để chữa bệnh.

Cô ta sinh ra trong một gia đình bình thường, làm việc trong doanh nghiệp nhà nước mặc dù ổn định nhưng khi mới vào làm, tiền lương chắc chắn không cao. Cô ta cắn răng chọn nghề tiêu thụ, muốn nhanh chóng kiếm được nhiều tiền, vậy nên cô liền đến tập đoàn Trí Đạt làm việc!

Lương cơ bản và hoa hồng ở đây rất tốt. . truyện tiên hiệp hay

Chỉ là... cô ta chỉ mới vào làm được một tháng, không quen thuộc với các loại nghiệp vụ.

Chẳng mấy chốc, hai người đã đi đến trước cửa quán bar!

Lúc này, cửa lớn của quán bar đều đã đóng, bởi vì hầu hết các quán bar đều là doanh nghiệp hoạt động vào ban đêm, đoán chừng buổi chiều mới mở cửa.

“Phải làm thế nào đây?” Khuôn mặt trái xoan xinh xắn của Lâm Nhã có chút lo lắng!

Lê Văn Vân xem thời gian, sau đó nhìn xung quanh rồi nói: "Tôi đoán buổi chiều bọn họ sẽ đến. Chúng ta tìm một chỗ gần đây để ăn trưa trước đi!"

Lâm Nhã gật đầu!

Lúc này đã gần trưa rồi, hai người tìm một chỗ, sau khi tuỳ tiện ăn chút gì đó thì đến một giờ chiều, hai người lại hướng về quán bar Thanh Nguyệt.

Lúc này, cửa quán bar đã được mở ra, nhưng có rất ít người, Lê Văn Vân và Lâm Nhã bước vào cửa, khi vừa tới cửa, vẻ mặt của Lâm Nhã có chút lo lắng nói: "Lê Văn Vân, chúng ta thật sự có thể đòi lại được sao? Tôi nghe các đồng nghiệp ở công ty nói rằng khi người khác đến đòi nợ sẽ luôn gặp chuyện ngoài ý muốn."

Lê Văn Vân sờ sờ mũi, nói: "Sợ gì chứ? Cô đã mang đủ tài liệu rồi chứ."

“Ừ.” Lâm Nhã gật đầu nói: “Đã mang đủ rồi.”

"Bọn họ nợ tiền chúng ta, chúng ta có lý do chính đáng, không cần sợ. Một lát nữa cô xem tôi biểu diễn là được." Lê Văn Vân nói rồi bước vào trước.

Lâm Nhã vội vàng đi theo.

Trong quán bar lúc này không đóng cửa sổ, bên trong vẫn xem là sáng sủa, có không ít người ăn mặc như nhân viên phục vụ đang quét dọn, lau rửa ly rượu.

Nhìn thấy Lê Văn Vân và Lâm Nhã đi vào, một người ngẩng đầu lên nói: "Ồ, sớm như vậy à, bây giờ quán bar vẫn chưa mở cửa, tối nay hai người hãy quay lại nhé!"

Lê Văn Vân sờ mũi nói: "Chúng tôi là người của công ty Trí Đạt, giám đốc của các anh có ở đây không? Tôi có chút chuyện muốn thảo luận với anh ta!"

“Giám đốc Ngưu, có người tìm!” Nhân viên phục vụ cách đó không xa hét lên.

Lê Văn Vân liếc nhìn về phía người đang hét thì thấy xung quanh đó có rất nhiều người đang ngồi, có cả nam lẫn nữ, những người phụ nữ đó mặc quần áo khá mát mẻ, còn hầu hết các chàng trai đều là thanh niên, mỗi người đều ôm chặt lấy một em gái, ở đó nói nói cười cười.

Cùng với tiếng hét của nhân viên phục vụ, một thanh niên mặc áo sơ mi đi tới, anh ta nhìn Lê Văn Vân rồi lại nhìn Lâm Nhã, trên mặt lộ ra vẻ nghi hoặc nói: "Hai người tìm tôi sao?"

Lê Văn Vân gật đầu, cầm lấy túi văn kiện của Lâm Nhã nói: "Chúng tôi là người của công ty Trí Đạt. Là thế này, quán bar của các anh nợ công ty chúng tôi tám trăm vạn, đã quá hạn khá lâu rồi, chúng tôi tới đây để lấy lại."

“Người của Trí Đạt à.” Giám đốc Ngưu liếc nhìn Lê Văn Vân nói: “Về nói với ông chủ của cậu rằng tôi không có tiền. Khi nào có tiền, tôi sẽ trả cho các cậu sau.”

Nói xong, anh ta không thèm để ý tới Lê Văn Vân, quay người đi về phía đám đông.

Ở bên kia, một người hét lên: "Ngưu Chí Phong, anh làm cái gì vậy? Sao lại bắt đầu trốn rượu rồi, mau tới đây đi."

Nghe thấy giọng nói này, Lê Văn Vân bỗng sững sờ.

Anh cảm thấy giọng nói này vô cùng quen thuộc, thận trọng nhìn về phía đó thì thấy trong đám người, Hoàng Gia Gia đang ngậm một điếu thuốc, mỗi tay ôm một cô gái ăn mặc mát mẻ, đang kích động hét về nơi này.

“Mẹ nó, cái tên này ăn chơi đàn đúm chỗ gì cũng có mặt.” Trong lòng anh vô cùng cạn lời, nói: “Tôi còn tưởng cậu ta chỉ chơi những nữ nhân cao cấp, ngôi sao hay gì đó, nhưng hóa ra cao cấp hay bình dân, loại người gì cậu ta cũng chơi."

“Cậu Hoàng, tôi lập tức tới ngay!” Ngưu Chí Phong nói.

Anh ta không thèm để ý đến Lê Văn Vân, cứ thế xoay người chạy về phía đó.

Lê Văn Vân vội vàng chạy tới, chặn đường Ngưu Chí Phong, nói: "Không phải các anh không có tiền, mà là không muốn trả. Ông chủ công ty chúng tôi nói rồi, nếu như chúng tôi không lấy lại được số tiền này, ông ta sẽ đuổi việc tôi và đồng nghiệp. Anh thanh toán số tiền đó cho chúng tôi đi."

Ngưu Chí Phong thấy Lê Văn Vân chạy tới chặn đường mình thì mí mắt khẽ giật, nói: "Cậu nhóc, cậu nghe không hiểu lời con người sao? Tôi nói tôi không có tiền! Mau cút đi ngay cho tôi!"

“Nếu anh không đưa tiền, tôi không thể nhường đường.” Lê Văn Vân nói.

Ánh mắt Ngưu Chí Phong bỗng lạnh lại, sau đó anh ta nhìn Lâm Nhã ở bên cạnh, con ngươi khẽ lay động nói: "Nếu muốn tôi trả lại số tiền này... cũng không phải là không thể, cậu để cô nhóc này uống cùng tôi một ly, đến tối ngủ cùng tôi một đêm thì chuyện đó không phải là không thể!"

Sắc mặt Lâm Nhã đột nhiên thay đổi, cô ta không ngờ Ngưu Chí Phong lại trắng trợn như vậy.

"Chuyện này không được." Lê Văn Vân cười híp mắt nói: "Nợ thì phải trả, đây là đạo lý hiển nhiên, hôm nay anh bắt buộc phải trả lại số tiền này."

Ngưu Chí Phong nghe Lê Văn Vân nói vậy thì vô cùng tức giận, anh ta nhìn chằm chằm vào Lê Văn Vân, trên mặt thoáng hiện lên nụ cười xảo quyệt, nói: "Cậu nhóc, chẳng lẽ cậu không biết những người đòi nợ trước đây của công ty cậu có kết cục thế nào sao? Cậu cũng muốn đến bệnh viện ở một thời gian à?"

Anh ta vừa nói vừa vẫy tay.

Khi anh ta vẫy tay, một số nhân viên phục vụ cách đó không xa vây đến xung quanh bọn họ.

Khi Lâm Nhã nhìn thấy có người đến, sắc mặt cô ta tái mét, vội vàng chạy đến bên cạnh Lê Văn Vân, kéo góc áo của Lê Văn Vân.

"Cậu nhóc, nhìn cô gái đẹp này, cộng thêm hôm nay tôi có khách quý, cho cậu thêm một cơ hội cuối cùng. Mau cút đi cho tôi." Ngưu Chí Phong nói.

“Tôi không lấy được tiền thì sẽ không đi đâu cả.” Lê Văn Vân cũng mở miệng nói.

Vẻ mặt của Ngưu Chí Phong lộ ra vẻ hung dữ, sau đó hét lên với người bên cạnh: "Kéo ra phía sau, đánh cho tên nhóc này một trận. Giữ người phụ nữ này lại cho tôi, lát nữa tôi sẽ xử lý sau!"

Nói xong, anh ta nhìn Lâm Nhã, ánh mắt quét lên cơ thể của Lâm Nhã, liếm liếm môi.

“Anh đang làm gì vậy!” Đúng lúc này, giọng nói của Hoàng Gia Gia vang lên bên cạnh anh ta: “Mau đến đây uống rượu đi. Sao anh lại trốn rượu vậy hả?”

“Xử lý chút chuyện vặt vãnh.” Ngưu Chí Phong vội vàng quay người lại, nói với Hoàng Gia Gia.

Bởi vì anh ta xoay người, đột nhiên đi ra khỏi vị trí của mình, ngay sau đó, Hoàng Gia Gia liền nhìn thấy Lê Văn Vân và Lâm Nhã đang đứng cùng nhau.

Mí mắt của anh ta giật dữ dội, anh ta nhìn Lê Văn Vân nói: "Anh Vân, sao anh lại đến Yến Kinh?"

Ngưu Chí Phong sững sờ một lúc, anh ta nhìn Lê Văn Vân, sau đó lại nhìn Hoàng Gia Gia, vô thức hỏi: "Cậu Hoàng, cậu biết cậu ta sao?"

Sắc mặt Hoàng Gia Gia đột nhiên đen lại, anh ta liếc nhìn Ngưu Chí Phong nói: "Vừa nãy hình như tôi nghe nói anh muốn kéo người ra phía sau đánh một trận nhỉ?"

Mí mắt Ngưu Chí Phong giật giật, còn chưa kịp phản ứng, Hoàng Gia Gia đã giơ tay tát vào mặt anh ta rồi mắng chửi: "Khốn kiếp, anh dám động vào anh Vân của tôi hả? Anh có còn muốn sống ở Yến Kinh nữa không hả!"

Thấy anh ta đưa tay ra, vừa nhìn đã biết anh ta thường xuyên làm ra loại chuyện này.

Anh chàng này đúng là một công tử bột.

Ngưu Chí Phong ngơ ra rồi, Hoàng Gia Gia là người như thế nào chứ. Anh ta không thể hình dung ra được, một nhân viên sắp bị công ty Trí Đạt sa thải tại sao lại quen biết Hoàng Gia Gia.

Sau khi bị tát, anh ta không còn giữ bình tĩnh được nữa.

Hoàng Gia Gia hừ lạnh một tiếng, nói: "Mau đi xin lỗi anh Vân của tôi đi!"

Lê Văn Vân xua tay nói: "Cũng không cần xin lỗi đâu. Tôi làm việc trong công ty, quán bar Thanh Nguyệt nợ công ty chúng tôi tám trăm vạn, đã kéo dài lâu lắm rồi, tôi tới đây để lấy tiền."

Hoàng Gia Gia sững sờ, rõ ràng là không ngờ được Lê Văn Vân lại đi làm, nhưng anh ta cũng không hỏi nhiều, quay đầu trầm giọng nói với Ngưu Chí Phong: "Nghe không hiểu tiếng người sao? Mau trả tiền đi.”

Ngưu Chí Phong thừ người ra, anh ta nhìn Hoàng Gia Gia, rồi lại nhìn Lê Văn Vân, nói: "Vậy... để tôi gọi cho ông chủ của chúng tôi."

“Không cần đâu, để tôi gọi!” Hoàng Gia Gia nói. Nói xong, anh ta móc điện thoại ra.

Sau nửa tiếng đồng hồ, Lê Văn Vân đã thuận lợi lấy được một tấm chi phiếu, anh hài lòng nhận lấy, nói với Hoàng Gia Gia: "Vậy tôi về trước đây."

Nói xong, anh vỗ vai Lâm Nhã đang đờ đẫn ở bên cạnh.

Đúng vậy, bây giờ đầu óc của Lâm Nhã đều rối tung cả lên, món nợ chết khiến cả công ty vô cùng đau đầu cứ như vậy mà bị Lê Văn Vân nhẹ nhàng xử lý.

Cô ta không biết Hoàng Gia Gia này là ai, nhưng xem ra đó hẳn là một nhân vật ở cấp độ anh lớn nào đó, mà dường như người này còn rất sợ Lê Văn Vân.

Cô ta đi bên cạnh Lê Văn Vân, cả hai người bước ra ngoài.

Hoàng Gia Gia vội vàng đuổi theo, anh ta ho khan một tiếng rồi nói: "Anh Vân, anh đến Yến Kinh mà không nói trước cho tôi một tiếng, để tôi tiếp đón anh."

Lê Văn Vân như cười như không, liếc nhìn anh ta, nói: "Được đấy, ban ngày ban mặt, chạy tới quán bar ôm gái."

Hoàng Gia Gia xấu hổ nói: "Anh đừng nói với chị và ông nội tôi đấy, nếu không cái chân này của tôi thực sự sẽ bị đánh gãy mất. Bọn họ không cho tôi đến quán bar chơi."

“Yên tâm đi, tôi sẽ không nói đâu, tôi về công ty làm việc trước đây.” Lê Văn Vân nói.

“Làm cái gì thế?” Hoàng Gia Gia nhìn Lê Văn Vân nói: “Dựa vào tình bạn của chúng ta, nếu anh thiếu tiền thì cứ nói thẳng với tôi, tài khoản ngân hàng của anh là bao nhiêu, tôi chuyển thẳng cho anh một ngàn vạn để anh xài tạm, nếu như vẫn chưa đủ thì gọi điện thoại cho tôi... "

Lâm Nhã: "..."

Khi Hoàng Gia Gia nói đến một ngàn vạn giống như đang nói về một hào vậy, khiến cô ta có chút không nói nên lời.

“Không cần đâu, cậu tự giữ lại đi.” Lê Văn Vân xua tay.

Lúc này, vẻ mặt Hoàng Gia Gia ngượng ngùng nói: "Anh Vân, chuyện là như thế này, hay là anh cùng tôi về gặp ông nội đi. Từ sau chuyện vì Tần Tuyết Nhi trước đó, mặc dù tôi đã trở lại Yến Kinh nhưng vẫn không dám về nhà. Chị tôi nói nếu tôi về, ông nội nhất định sẽ đánh tôi một trận, vậy nên tôi vẫn cứ lêu lổng bên ngoài. Anh xem anh có thể về cùng tôi một chuyến được không, trước mặt ông nội nói tốt cho tôi mấy câu."

Lê Văn Vân sờ mũi, nghĩ đến việc đến Yến Kinh quả thực nên đi gặp ông cụ Hoàng một lần, anh liền gật đầu nói: "Cũng được!"

Nói xong, anh nhìn Lâm Nhã đang ngạc nhiên, nói: "Lâm Nhã, cô cầm chi phiếu này về công ty trước đi. Tôi đi gặp một người bạn, chắc sẽ về muộn một chút!"

Lâm Nhã hoàn hồn, vội vàng gật đầu nói: "Ồ... ồ, được rồi!"

Vẻ mặt Hoàng Gia Gia vui mừng, vội vàng nói: "Anh Vân, đi bên này, xe của tôi đang đậu ở đây."

Nhìn Lê Văn Vân và Hoàng Gia Gia đi xa dần, Lâm Nhã vẫn luôn theo dõi bóng lưng của Lê Văn Vân, trong nét mặt mang theo biểu cảm kỳ lạ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.