Chiến Lang Ở Rể

Chương 24: Chương 24: Đuổi ra ngoài




“Được thôi!” Trong giọng nói của Lê Văn Vân chứa đựng sự mong chờ.

Sau khi nghe thấy Lê Văn Vân nói, vẻ mặt của Hoa Hồng Đỏ ngây ra, sau đó nụ cười trên mặt cô ta đã dần biến mất không còn, giọng điệu cũng không còn cảm giác quyến rũ như vừa rồi, chỉ lạnh nhạt nói: “Thôi bỏ đi, tôi tự chơi một mình vậy!”

Cả người Lê Văn Vân choáng váng!

Vậy anh phải nương theo tình huống thế nào nữa đây.

Lúc này, Hoa Hồng Đỏ nhàn nhạt nói: “Hừ, loại đàn ông như anh không có sức khiêu chiến, không thú vị!”

Nói rồi, cô ta đeo kính râm lên, không thèm liếc mắt nhìn Lê Văn Vân lấy một lần.

Lê Văn Vân thầm mắng trong lòng, nếu không phải người đông, chỉ bằng vừa nãy cô đùa giỡn tôi, chỉ bằng cô là người của Hồng Nguyệt, ông đây đã sớm lấy dao đâm chết cô rồi.

Đồng thời, anh liếc mắt nhìn Hoa Hồng Đỏ, trong lòng thầm cười lạnh một tiếng, nói: “Nếu cô đã đến Giang Thành thì sớm hay muộn sẽ rơi vào tay tôi. Mẹ kiếp, đến lúc đó, tôi sẽ hung hăng chà đạp cô!”

Đương nhiên Hoa Hồng Đỏ ngồi bên cạnh anh lại cho rằng ánh mắt của Lê Văn Vân là ánh mắt khát vọng và không cam lòng, nụ cười khinh thường trên khóe môi cô ta càng đậm hơn.

Tàu điện ngầm lao về phía trước.



Cùng lúc này, bên kia, Đỗ Tịch Tịch đang lái xe, đưa nhóm người Diệp Mộng đi ăn cơm, trên mặt Đỗ Tịch Tịch mang theo tò mò, nói: “Đúng rồi, rốt cuộc chuyện mọi người nói Lê Văn Vân phạm tội cưỡng hiếp là sao? Em thấy anh ta không giống vậy. Hơn nữa anh ta còn đã cứu mạng bố em, bố em biết ơn anh ta lắm.”

“Vào chín năm trước, có một lần anh ta hẹn em họ Diệp Mộng ra ngoài ăn cơm, sau đó bỏ thuốc em họ Diệp Mộng… làm cho em họ Diệp Mộng ngủ mê.” Vưu Tường mắng: “Nếu như anh ta thích em họ Diệp Mộng, trực tiếp theo đuổi là được, thế mà lại sử dụng cách thức hạ tiện thế này! Quan hệ giữa Diệp Mộng và em họ cô ấy rất tốt, sau này cô nên cách xa anh ta ra đi!”

Đỗ Tịch Tịch kinh ngạc, nhìn về phía Diệp Mộng hỏi: “Chị Diệp Mộng, đây là thật sao?”

Sau khi Diệp Mộng lên xe thì không hề nói một câu, chỉ mãi nhìn ra bên ngoài cửa sổ, sau khi nghe Đỗ Tịch Tịch nói, hơi gật đầu.

“Loại người này nên ở trong tù cả đời đi, ai biết sau khi anh ta ra tù sẽ ra tay với cô gái nào nữa.” Vưu Tường mắng: “Anh ta cũng biết, bản thân không còn mặt mũi ở lại thành phố Lâm Hải, sau khi ra tù đã chạy đến Giang Thành. Sao cô quen biết với anh ta? Anh ta đi làm ở công ty cô sao?”

Tâm trạng của Đỗ Tịch Tịch hơi phức tạp, cô ấy lắc đầu nói: “Không có, tôi trùng hợp quen anh ta mà thôi, lúc trước anh ta làm mấy việc như bê gạch ở công trường.”

“Bê gạch?” Vưu Tường “phụt” cười một tiếng, nói: “Ha ha ha ha… Đúng thôi, người ở trong tù mấy năm, ra ngoài không biết gì cả, thì chỉ có thể làm mấy công việc thể lực này thôi.”

Diệp Mộng ở bên cạnh nghe vậy thì nhíu mày, không biết cô đang nghĩ gì nữa.

Vưu Tường tiếp tục nói: “Về sau cô đừng qua lại với anh ta, cô xinh đẹp như vậy, không chừng chính là mục tiêu của anh ta đó.”



Ở bên kia, Lê Văn Vân có hơi buồn bực vì tới trạm, anh bước xuống tàu điện ngầm.

Sau lúc nãy, Hoa Hồng Đỏ không hề nói chuyện với anh thêm một câu nào nữa, giống như thiên nga kiêu ngạo, đeo kính râm, bình tĩnh ngồi một chỗ.

Lê Văn Vân đi xuống từ tàu điện ngầm, bây giờ đã sáu giờ chiều, khi anh về tới nhà, Phạm Nhược Tuyết và Lý Tiểu U đã nấu cơm xong, Lý Tiểu U nhìn vẻ mặt buồn bực của Lê Văn Vân hỏi: “Có chuyện gì vậy?”

“Không có việc gì.” Lê Văn Vân gãi đầu nói: “Nhắc nhở hai người trước, Hoa Hồng Đỏ đã đến Giang Thành.”

Giây tiếp theo, Phạm Nhược Tuyết và Lý Tiểu U đồng loạt ngẩng đầu, nhìn về phía anh. Lý Tiểu U kinh ngạc nói: “Anh gặp cô ta rồi?”

Lê Văn Vân gật đầu.

Phạm Nhược Tuyết hừ lạnh một tiếng nói: “Khi Hoa Hồng Đỏ đến một thành phố mới đều sẽ thông đồng với một người đàn ông tuổi trẻ khỏe mạnh làm bạn tình với cô ta, nhìn dáng vẻ này của anh, là bởi vì Hoa Hồng Đỏ không thông đồng với anh nên trông anh có vẻ buồn bực rồi, mới nhìn ảnh chụp Hoa Hồng Đỏ thì thấy đúng là một người cực kỳ xinh đẹp!”

Anh hơi chột dạ nói: “Sao có thể, lòng tôi chỉ có một mình Bác sĩ Phạm cô thôi, Tôi buồn bực là vì chuyện khác.”

Phạm Nhược Tuyết liếc mắt nhìn Lê Văn Vân, còn Lý Tiểu U hỏi: “Đó là chuyện gì.”

“À, tôi gặp lại bạn học trước kia ở thành phố Lâm Hải, Diệp Mộng… Hẳn là hai người đã biết một chút chuyện trước kia của tôi.” Lê Văn Vân nói.

Phạm Nhược Tuyết ngẩn ra.

Quá khứ của Lê Văn Vân cô có biết, cũng có nghe đến, vẻ mặt cô rung động: “Cô ta nói gì anh sao?”

“Thật ra cô ta không nói gì, nhưng con chó bên cạnh cô ta cứ thích lải nhải.” Lê Văn Vân cạn lời nói: “Lúc ấy tôi đi cùng Đỗ Tịch Tịch, Đỗ Tịch Tịch cũng hiểu lầm, phỏng chừng sau này muốn xuất hiện bên cạnh cô ấy để âm thầm bảo vệ là không thể nào rồi.”

Phạm Nhược Tuyết trầm ngâm một chút, rồi không phát biểu ý kiến, cô nhìn thoáng qua Lý Tiểu U nói: “Ăn cơm đi!”

Cô cúi đầu, sau đó nói: “Cũng không thể cõng nỗi oan mãi được, dù sao công việc của Người Gác Đêm bên này không cần anh xử lý, chờ sau khi chuyện ở Giang Thành chấm dứt, anh về lại thành phố Lâm Hải giải quyết cho xong chuyện đó đi!”

Lê Văn Vân thoáng cảm thấy ấm lòng: “Tôi biết rồi, là cô để ý đến tôi!”

Phạm Nhược Tuyết không trả lời Lê Văn Vân, ăn cơm xong, cô và Lý Tiểu U cùng ra ngoài.

Một đêm không trò chuyện, ngày hôm sau, Lê Văn Vân đã ngủ tới hơn mười giờ, anh bị cuộc gọi đến đánh thức, là Hoàng An gọi điện thoại đến.

“Alo!” Lê Văn Vân nhận cuộc gọi, hỏi: “Có chuyện gì vậy?”

“Cậu mau tới công ty một chuyến, có một người phụ nữ đến trước cửa công ty, vừa mới làm ầm ỹ ở trước sảnh công ty, nói là mẹ vợ cậu, trong công ty này có một nửa cổ phần của nhà bà ta, bắt công ty chúng ta phải ký hợp đồng với công ty Ngô Dương…” Hoàng An nói: “Bà ta nói là mẹ vợ cậu nên chúng tôi không dám quá tay!”

Lê Văn Vân choáng váng, anh không ngờ rằng Ngô Thị Hương lại vô liêm sỉ đến vậy, chạy đến công ty gây ầm ỹ.

Đúng là người phụ nữ đanh đá mà!

“Bây giờ bà ta còn quậy phá không?” Lê Văn Vân hỏi.

“Bây giờ đã được Nguyễn Thị Lệ dỗ dành. Đang ngồi trong văn phòng tôi.” Hoàng An không biết phải nên thế nào.

Lê Văn Vân gật đầu, anh rời giường rửa mặt qua loa, sau đó lập tức bắt một chiếc xe chạy về hướng công ty!

Thật ra bây giờ công ty rất bình thường, nhưng ngay khi Lê Văn Vân vừa xuất hiện ở công ty, đã có không ít người lặng lẽ nhìn anh, vẻ mặt khác nhau.

Tính đến nay, đây là lần đầu tiên Lê Văn Vân dùng thân phận ông chủ xuất hiện ở công ty.

Lê Văn Vân cười nói: “Đây chỉ là việc nhỏ, mọi người làm việc trước đi, để tôi đi xử lý!”

Nói rồi, anh mở cửa ra!

Trong phòng, Ngô Thị Hương đang chống nạnh ngồi trên ghế của Hoàng An, trên sô pha bên cạnh, Ngô Dương và Nguyễn Thị Lệ đang ngồi đó.

Vừa nhìn thấy Lê Văn Vân đi vào, bà ta đã lườm nguýt liếc Lê Văn Vân nói: “Hừ, Lê Văn Vân, tôi đã đi kiểm ra rồi, công ty này là tài sản sau khi cậu và Vũ Đồng kết hôn, Vũ Đồng cũng có một nửa cổ phần, cho nên cần phải ký hợp đồng với anh cả của tôi, sau đó phải chia hoa hồng cho chúng tôi!”

Giọng điệu nói chuyện của bà ta vô cùng ngang ngược, nhìn Lê Văn Vân nói: “Còn nữa, ngày hôm qua cậu đã tát tôi một cái, cũng phải bồi thường!”

Ngô Dương cũng tiếp lời: “Đúng vậy, Lê Văn Vân, cậu không thể qua cầu rút ván như vậy được, cậu kết hôn với Vũ Đồng ba năm, mạng cậu cũng là bố nó cứu, tuy rằng ly hôn, giúp đỡ chúng tôi cũng là việc nên làm.”

“Trước kia tôi đã gặp người không biết xấu hổ, nhưng chưa gặp người nào không biết xấu hổ đến mức như nhà các người.” Lê Văn Vân cười như không cười nhìn Ngô Thị Hương nói: “Tôi mua công ty này sau khi ly hôn với cô ta. Không có một cắc tiền nào là của Nguyễn Vũ Đồng cả. Và càng không có liên quan gì đến các người cả.”

“Không có? Hôm nay cậu không cho, tôi sẽ không đi, sau này ngày nào tôi cũng sẽ đến công ty mấy người quậy phá ầm ỹ!” Ngô Thị Hương cười lạnh nói.

Lê Văn Vân thở ra một hơi, lạnh lùng liếc mắt nhìn Ngô Thị Hương, sau đó gọi ra bên ngoài: “Bảo vệ!”

Rất nhanh, mấy bảo vệ mặc đồng phục chạy vào trong, Ngô Thị Hương trợn mắt, nói: “Mấy người muốn làm gì, con gái của tôi có một nửa cổ phần trong công ty các người… Đến tòa án cũng đã nói được, các người dám đụng vào tôi, đừng hòng làm ở đây nữa.”

Lê Văn Vân nhàn nhạt nhìn bà ta, rồi nói: “Đuổi ra ngoài!”

Anh lười dây dưa với loại người đanh đá vô nghĩa như bà ta.

“Lê Văn Vân, cậu thật quá đáng, cho dù thế nào, bọn họ đã cứu cậu một mạng mà.” Ngô Dương vội vàng nói.

“Đuổi cả người này ra ngoài.” Lê Văn Vân chỉ vào Ngô Dương!

Vẻ mặt Ngô Dương thay đổi!

Vốn bọn họ nghĩ đến đây quậy phá một chút, Lê Văn Vân lo lắng danh tiếng, mặc dù không lấy được cổ phần nhưng hẳn sẽ ký được hợp đồng, kết quả ngàn vạn lần không ngờ rằng Lê Văn Vân vốn dĩ không thèm nhiều lời với bọn họ!

Nói rồi, ánh mắt Lê Văn Vân từ từ dừng trên người Nguyễn Thị Lệ.

Cả người Nguyễn Thị Lệ nhịn không được hơi run lên, sau đó Lê Văn Vân lạnh nhạt nói: “Cô cũng thu dọn đồ đạc đến chỗ khác làm đi, công ty chúng tôi không dám thuê cô!”

Vẻ mặt Nguyễn Thị Lệ biến đổi, khuôn mặt xinh đẹp trắng bệch!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.