Chiến Lang Ở Rể

Chương 287: Chương 287: Đường cùng!




Tại sơn trang Thánh Á, bên rìa sân gôn.

Lê Văn Vân tay phải cầm Vô Danh, tay trái cầm Phá Không, khuôn mặt lộ rõ vẻ khát máu điên cuồng.

“Vây giết!” Lý Đông Dã rống to một tiếng.

Trong phút chốc, người từ bên ngoài nhanh chóng xông vào. Mà thứ khiến người ta ngạc nhiên chính là, chỉ có ba người Lý Hàng, còn lại đều lui ra bên ngoài phòng.

Đúng vậy, trận chiến lần này, Lý Đông Dã muốn kết liễu Lê Văn Vân ngay tại đây, nhưng nói gì thì nói Lê Văn Vân cũng là một siêu cấp, ông ta lo sợ lúc Lê Văn Vân rơi vào bước đường cùng, anh sẽ lấy mạng đổi mạng, dùng ba đứa cháu của ông ta để cùng đi vào chỗ chết!

Từ lúc ban đầu là châm biếm, sau đó là cảm giác bùng nổ chiến đấu, dường như chỉ cần chạm vào là sẽ nổ tung ngay tức khắc.

“Rầm!”

Lê Văn Vân bất ngờ ném Phá Không trong tay ra ngoài, anh toàn tâm toàn ý tập trung vào thao tác Phá Không chân khí, cùng lúc đó, tay phải cầm Vô Danh, phóng thẳng đến trước mặt hai tên siêu cấp!

“Đinh!”

“Đinh!”

“Đinh!”

Một chọi hai, Lê Văn Vân dốc toàn lực, như muốn bùng phát tất cả ra ngoài, nhất thời, chỉ trong khoảng thời gian ngắn, trận đấu giữa họ trở thành trận đấu giữa những người ngang tài ngang sức.

Dưới tình hình ba người đạt mức độ siêu cấp đấu đá nhau, mỗi một giây phút, mỗi một đòn đánh đưa ra khiến căn phòng như sắp không chịu nổi nữa, và rồi đột nhiên, cả căn phòng nổ tung.

“Uỳnh!”

Căn phòng sụp đổ, ba con người ba bóng dáng nhảy vụt từ trong phòng ra ngoài, cảnh tàn sát khốc liệt liên tục hiện lên trông cực nhức nhối.

“Keng!”

Ba người lại tiếp tục va chạm, cả hai người Lý Đông Dã và Vân Đạo Tử cùng lúc lui về sau vài bước, dường như cả hai đang cố kéo dài khoảng cách với Lê Văn Vân, họ chăm chú nhìn về phía Lê Văn Vân bằng đôi mắt lộ rõ vẻ nghiêm trọng!

“Thằng nhãi kia, rốt cuộc thì cậu là ai?" Khuôn mặt Lý Đông Dã trầm xuống, ông ta nhìn chằm chằm về phía Lê Văn Vân hỏi.

Vân Đạo Tử cũng không ngoại lệ, ông ta bày ra nét mặt nghiêm trọng, nhìn Lê Văn Vân nói: "Cậu không thể nào là học trò của Bạch Thương Vân được, cách thức chiến đấu của cậu giống hệt như... Người Gác Đêm!"

“Người gác đêm?" Mí mắt Lý Đông Dã giật giật dữ dội.

Không chỉ hai người họ, Lý Phong đứng tránh nạn cách đó không xa, cả ba anh em nhà Lý Hàng cũng lập tức thay đổi sắc mặt!

Người gác đêm!

Điều này có ý nghĩa thế nào, bọn họ là người hiểu rất rõ, bởi vì họ hiểu rõ sở dĩ nhà họ Lý phát triển mạnh mẽ ở Yên Kinh này, ngoài việc trước mặt họ có một Lý Đông Dã siêu cấp che chắn, thì còn một nguyên nhân nữa, đó là sau lưng họ có sự ủng hộ và cơ hội hợp tác với toàn bộ Hồng Nguyệt!

Mặc dù nhìn từ bên ngoài vào nhà họ Lý có vẻ bất hòa trong việc hợp tác với Hồng Nguyệt, mấy đời con cháu sau này không ai tham gia vào Hồng Nguyệt, nhưng thực chất bên trong họ lại ngấm ngầm hỗ trợ những khoản tài chính rất khủng cho Hồng Nguyệt!

Mà Lý Đông Dã chính là người của Hồng Nguyệt, từ đầu chí cuối ông ta vẫn luôn sống với thân phận đó.

Tất nhiên, đây là quan hệ hợp tác, Hồng Nguyệt đem đến cho bọn họ sự phát triển vượt bậc, và ngược lại bọn họ cũng cung cấp cho bên Hồng Nguyệt một lượng tài chính khủng, những yếu tố này kết hợp với thực lực cá nhân mạnh mẽ của Lý Đông Dã lúc bấy giờ đã đưa nhà họ Lý vươn lên nhanh chóng trong khoảng thời gian ấy.

Có điều, vì sự chống đỡ qua lại giữa Lý Đông Dã và Hồng Nguyệt nhìn từ ngoài vào sẽ chẳng thấy có liên quan hay manh mối gì, chưa kể bản thân ông ta cũng là một siêu cấp, vậy nên bên phía Người Gác Đêm dù biết ông ta là người của Hồng Nguyệt nhưng không có lý do hợp lý thì không thể ra tay, cũng không nhằm vào ông ta.

Nhưng nếu Lê Văn Vân thật sự là Người Gác Đêm, vậy thì mọi chuyện lại khác.

Hiện tại bọn họ đã ra tay với Người Gác Đêm, một khi tin tức này bị truyền ra bên ngoài, Người Gác Đêm chắc chắn sẽ không chịu dàn hòa hay để yên cho bọn họ dễ dàng, nhà họ Lý ở đất Yên Kinh này cũng sẽ...

Nghĩ đến đây, người nhà họ Lý ai nấy cũng tê tái đầu óc.

Lý Đông Dã nhìn Lê Văn Vân nói: "Thằng nhãi này, rốt cuộc cậu là ai!"

“Ha!” Lê Văn Vân thở hắt một hơi, giơ một tay lên, thu Phá Không về. Xong xuôi, anh đứng dậy, cảm thấy trong lòng có phần hơi ngưng trệ.

Đối mặt với hai tên không thua kém gì tên Giản Hưng, mặc dù anh có tiếp tục đấu thêm nữa thì thú thực cũng chỉ thu về bất lợi cho mình mà thôi.

Nhưng đáp lại câu hỏi của ông ta, anh vẫn dùng gương mặt tươi cười, hờ hững nói: "Đúng như ông nói đấy, tôi thực sự là Người Gác Đêm."

Thấy Lê Văn Vân thừa nhận, lúc này Lý Đông Dã lại đột nhiên nghĩ ra cái gì đó, ông ta nhìn về phía hai thanh đao trên tay Lê Văn Vân, một dài một ngắn, cách sử dụng vũ khí như này thực sự chính là phong cách bài trí vũ khí của Người Gác Đêm!

Chưa kể, nghĩ tới độ tuổi hiện tại của Lê Văn Vân, ánh mắt ông ta lại chuyển mục tiêu lên bề mặt hai thanh đao Phá Không và Vô Danh kia, sau đó phun ra một hơi nói: "Phá Không và Vô Danh, có phải cậu chính là Người Gác Đêm Số Không bị Bùi Nghênh Tùng mai phục đòi giết vào ba năm trước không? Ngay từ lúc đầu chúng tôi đã không để ý kĩ, dẫn tới nhìn nhầm."

“Không sai!” Lê Văn Vân cũng không phủ nhận, từ đầu đến cuối anh vẫn bình tĩnh thừa nhận.

Mà bản thân anh cũng muốn tạo chút áp lực nhất định trong lòng đối phương, vốn dĩ đối phương đã kiêng kỵ Người Gác Đêm rồi, nếu thực sự chiến đấu, khả năng anh sẽ chiếm thế thượng phong.

Lý Đông Dã nhìn về phía Vân Đạo Tử.

Vân Đạo Tử vẫn giữ nguyên dáng vẻ muốn sống chết một phen, ông ta hờ hững nói: "Cả kể có là Người Gác Đêm đi chăng nữa thì chúng ta cũng ra tay, cậu ta chắc chắn sẽ bắt lấy xương rồng của ông, muốn trước sau vẹn toàn cũng không hẳn là không có khả năng. Máu cậu ta, chúng ta đương nhiên rất muốn, chúng ta không còn lựa chọn nào khác nữa, cùng lắm thì cứ vác theo thi thể của cậu ta tới khu Tội Ác rồi nhờ vả vị nào đó là được! Đến lúc đó, khi chúng ta đã rời đi rồi, Người Gác Đêm có tra ra được thì bọn họ cũng không thể ra tay với con cháu ông. Vì dù gì đi nữa, con cháu ông và thế giới ngầm vốn chẳng có quan hệ gì cả, bọn họ mà động tay động chân khác nào phá vỡ luật lệ!"

Lý Đông Dã trầm ngâm, sau đó bỗng nhiên cắn răng nói: “Mọi người, hãy giao lại cho tôi!"

Lê Văn Vân nhăn mày, anh thật không ngờ, sau khi để lộ thân phận, ham muốn giết chết anh của đối phương lại càng tăng lên.

“Ông điên rồi!" Anh chửi một câu, sau đó lại vung đao lên lần nữa.

Về phần chạy, anh chưa từng nghĩ tới!

Thực tế có chạy cũng không được, xung quanh có gần ba mươi tên đỉnh cấp bao vây, một khi chạy trốn, thì chính là phơi bày mặt sau lưng ra trước mắt hai tên siêu cấp Lý Đông Dã và Vân Đạo Tử kia.

Cho nên, anh không có cách nào để trốn, cách duy nhất để sống sót trong hoàn cảnh này chính là, chém chết toàn bộ những người này!

Cuộc chiến lại bắt đầu, nhưng lần đấu đá này, Lê Văn Vân cảm thấy áp lực hơn nhiều so với lần đánh nhau trong phòng trước đó!

Lúc trong phòng, anh chỉ đánh trực diện với hai tên siêu cấp, nhưng lúc này đây, anh không chỉ chiến đấu với hai tên siêu cấp ấy không thôi, mà còn phải đề phòng cả những người khác nữa.

Trên mặt đất, cát bay đá chạy tung tóe, vô số những thảm cỏ bị xốc thành từng mảnh từng mảnh bay lên giữa không trung.

Không bao lâu sau, lưng Lê Văn Vân, và cả cơ thể anh đã trúng vài đao.

Có điều, dù trúng đòn nhưng đến cái nhăn mày nhẹ Lê Văn Vân cũng không có.

Bị thương… Đối với Người Gác Đêm mà nói là chuyện quá đỗi bình thường.

Nhưng cái Lê Văn Vân không thể không thừa nhận chính là, bản thân anh đang lâm vào bước đường cùng.

Hai lão già ấy vẫn đang gắt gao bám lấy anh, những người khác thì liên tục bắn tên lén về phía anh, Lê Văn Vân cảm thấy có hơi mệt mỏi khi ứng chiến trận này.

“Chẳng lẽ lúc gần chết mới điên cuồng tuôn ra sao?" Lê Văn Vân lẩm bẩm.

Ngay sau đó, ngay tại một thời khắc nào đó, từ cơ thể anh năng lượng điên cuồng tuôn ra, đồng thời, cả người trông hừng hực khí thế, cơ thể đột nhiên bay lên cao.



Bên trong một thị trấn nhỏ xa xôi, một chiếc xe đang chạy rất nhanh, là xe mui trần, rồi một tiếng còi cảnh sát vang lên!

Bên trong xe, Lữ Dương là người cầm lái, ánh mắt anh ta lộ rõ vẻ nghiêm trọng!

Phạm Nhược Tuyết và Lý Tiểu U ngồi ở hàng ghế sau, Phạm Nhược Tuyết cảm thấy có chút bất an, cô giơ tay ôm ngực, ngực cô lúc này cực kỳ khó chịu.

“Có thể lái nhanh hơn không?” Cô lên tiếng thúc giục.

“Đây là tốc độ nhanh nhất rồi." Lữ Dương nói tiếp: "Dù thế nào thì chiếc xe cũng đang đi hết tốc lực, hơn nữa cô cũng đừng lo lắng quá, thằng nhóc Lê Văn Vân này là siêu cấp, mà tôi nhìn mấy kẻ khác cũng toàn loại giả nhân giả nghĩa. Ở Yên Kinh chắc chắn sẽ chẳng có ai đánh thắng được cậu ta đâu, mà chưa kể, đám người Lâm Thiếu Hoa đó chẳng phải đã chết rồi sao?"

“Anh không hiểu anh ta." Phạm Nhược Tuyết nói: "Người đàn ông này đôi lúc rất điên rồ, thường làm những việc mà bản thân biết rõ mình không thể nhưng vẫn cố làm."

“Này…” Hàng lông mày của Lữ Dương nhăn lại, anh ta nói: "Ý cô là sao?"

“Để tôi nói cho anh hiểu đi!" Lúc này, Lý Tiểu U bắt đầu lên tiếng: "Sở dĩ anh Lê Văn Vân thăng cấp nhanh như vậy là bởi vì anh ấy đã lợi dụng những trận chiến sống còn để thắng cấp hết lần này đến lần khác, trong lịch sử Người Gác Đêm, anh ấy là người sử dụng năng lượng điên cuồng tuôn ra lúc gần chết nhiều nhất."

“Cái gì, vậy thì cậu ta sống sót kiểu gì?" Lữ Dương nói.

Phạm Nhược Tuyết thở dài một hơi, mở miệng nói: "Thể chất của anh ấy có chút đặc biệt, cho nên cứ mỗi lần gần chết là năng lượng điên cuồng tuôn ra, và mỗi lần như thế anh ấy sẽ dần phục hồi và khỏi hẳn, có điều... Điều đó sẽ gây tổn hại trực tiếp tới cơ thể anh ấy, tôi đã dặn anh ấy ngàn vạn lần rồi..."

Lời nói dừng lại trước miệng, Phạm Nhược Tuyết dường như không muốn nói thêm nữa.

Từ xa, cô thấy hình dáng sân bay hiện lên trước mắt, bọn họ nhanh chóng lao thẳng về hướng sân bay.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.