Lê Văn Vân nhíu mày nhìn Elimmy, sắc mặt khẽ thay đổi nói: “Sao vậy? Cô xảy ra chuyện gì sao?”
Elimmy gật đầu, cô ấy cắn môi dưới, đôi mắt ngập nước.
Tại khu Tội Ác, rất hiếm thấy người lương thiện, mà người đơn thuần cũng rất ít gặp!
Elimmy này rất cao, nhưng tuổi tác không lớn, đại khái chỉ tầm ngoài 20, nếu tính từ phương diện này thì thật ra thiên phú của cô ấy cũng được coi là đứng đầu.
Khu Tội Ác không thể so sánh với bên ngoài, áp lực ở đây lớn hơn nhiều, rất nhiều người vì sinh tồn mà dưới tình huống bị áp lực mạnh đè nén, không thể không nhanh chóng thăng cấp chính mình.
Trong tình huống như vậy, tốc độ tiến bộ của bọn họ thật sự nhanh hơn bên ngoài rất nhiều, nói thí dụ như Long Nhã Lâm, Long Nhã Lâm thuộc dạng thiên tài đỉnh cấp Yên Kinh, thả tới Khu Tội Ác, có khả năng chưa tới 20 tuổi, cô ấy đã có thể đạt tới đỉnh cấp rồi.
Nhưng đỉnh cấp mà đến thành phố này, tuyệt đối có thể được củng cố, thấm nhuần.
Mà Elimmy hiển nhiên chỉ có chút đơn thuần, hoàn toàn tin tưởng những lời Lê Văn Vân nói trước đó, không hề nghi ngờ, nhìn từ điểm này, Lê Văn Vân cũng coi như có ấn tượng tốt với cô ấy, có thể kéo được bao nhiêu người thì hay bấy nhiêu.
Lê Văn Vân nhìn Elimmy, nhìn thấy cô ấy chỉ khóc mà không nói lời nào, Lê Văn Vân lại càng nhíu mày sâu hơn.
“Rốt cuộc cần tôi giúp gì, cô cứ nói thẳng là được.” Lê Văn Vân nói.
Elimmy nuốt nước miếng, sau đó nhìn Lê Văn Vân nói: “Tôi muốn... Tôi muốn nhờ anh giúp tôi cứu ba mẹ tôi.”
“Ồ!” Lê Văn Vân ngạc nhiên hỏi: “Cứu ba mẹ cô? Ba mẹ cô cũng đang ở trong tay Lục Khiêm ư?”
Elimmy có vẻ hơi ngạc nhiên, giống như không hiểu vì sao Lê Văn Vân hỏi như vậy, nhưng cô ấy vẫn gật đầu nói: “Phải, ba mẹ tôi bị Lục Khiêm bắt, ông ta ép tôi tới tham gia trận đấu lần này, nếu không sẽ giết chết ba mẹ tôi, hơn nữa nếu muốn ba mẹ tôi an toàn trở về, vậy thì tôi phải bứt phá ra khỏi thi đấu nhóm nhỏ đó, mà hiện tại... tôi...”
Nói xong, cô ấy lại bắt đầu nức nở.
Lê Văn Vân nhíu mày càng sâu hơn.
Ở Khu Tội Ác này, tình huống ở mỗi một khu vực lại có chỗ khác nhau, giống như Thánh chủ của khu Tây, nói trắng ra là Lê Văn Vân, nhưng Lê Văn Vân quanh năm không có ở khu Tội Ác, cho nên cục diện ở khu Tây tương đối hỗn loạn, do một mình nhà Phất Lai độc đại!
Bên Doãn Nhu, tuy Doãn Nhu là Thánh chủ khu Đông, nhưng bà ta hơi lười biếng, chẳng qua trên thực tế khu Đông vô cùng ổn định, thuộc hạ của bà ta tạo ra thế chân vạc, sau đó ba thế lực này kiếm chế lẫn nhau, ba thế lực lớn cùng giúp bà ta quản lý, bà ta chỉ cần dẫn dắt toàn cục là được.
Nhưng bên khu Bắc thì lại khác, tất cả khu Bắc, thật ra đại đa số đều nằm trong tay Lục Khiêm.
Trên thực tế Lê Văn Vân cũng rất tò mò, vì sao người đứng thứ chín trong Địa Bảng Lí Tương Vũ lại tới tham gia một trận đấu như vậy, với năng lực của anh ta, tại Khu Tội Ác thì tuyệt đối thuộc nhóm đỉnh cấp, hiện tại xem ra có lẽ cũng bị thuộc hạ của Lục Khiêm nắm được nhược điểm gì rồi.
Đương nhiên, Lê Văn Vân hiểu rõ, mục đích khiến những người này tới dự thi, còn là vì chính mình.
Mục đích ông ta tổ chức trận đấu lần này chính là vì muốn dụ mình xuất hiện, chẳng qua ông ta không ngờ tới, mình đã khôi phục rồi.
Lại thêm Giản Hưng xuất hiện, Lê Văn Vân càng thêm chắc chắn nhận định này!
Lục Khiêm, Demps của Hồng Nguyệt cùng với Giản Hưng, ba người đạt thành hợp tác nhất định.
Cũng có nghĩa là, nơi này ít nhất có ba vị siêu cấp, Ellen Hibbert đứng thứ sáu Thiên Bảng, Giản Hưng đứng thứ bảy Thiên Bảng, cùng với Lục Khiêm đứng thứ mười hai Thiên Bảng!
Đúng vậy, Lục Khiêm xếp ở vị trí cuối cùng trong Thiên Bảng.
Thiên Bảng, chỉ thống kê sự tồn tại siêu cấp, trước đó chỉ có mười hai người, cho dù là Lê Văn Vân, hiện tại cũng không được xuất hiện trên danh sách.
Ba tên siêu cấp, trên thực tế hiện tại đến Lê Văn Vân cũng không có bao nhiêu phần nắm chắc.
Đương nhiên nên chiến thì vẫn phải chiến!
Bùi Nghênh Tùng phải chết ở chỗ này.
Ba năm trước đã nhằm vào ba thế lực lớn của bọn họ, Lâm Thiếu Hoa của Ám Ảnh, giờ chỉ thiếu mỗi Demps và Bùi Nghênh Tùng thôi.
Lê Văn Vân cúi đầu, sờ đầu Elimmy nói: “Yên tâm đi, vừa lúc tôi và Lục Khiêm có chút mâu thuẫn, hôm nào tôi sẽ tấn công bọn họ, đến lúc đó sẽ chém chết thằng cháu trai này, cô có thể để lại cách liên lạc với tôi, đến lúc đó đi cùng chúng tôi!”
Lục Khiêm dù sao cũng là Thánh chủ khu Bắc, nếu thật sự muốn ra tay với ông ta, chỉ sợ sẽ nhấc lên một trận gió tanh mưa máu ở khu Bắc.
Lục Khiêm có không ít thuộc hạ đỉnh cấp, cho nên nếu có thể mượn sức một số người thì cũng có hời cho Lê Văn Vân.
Sắc mặt Elimmy thoáng thay đổi, sau đó vui vẻ nói: “Thật sao?”
“Thật.” Lê Văn Vân gật đầu nói.
“Bao giờ thì đi?” Elimmy vội vàng hỏi: “Tôi lo lắng nếu để lâu, ba mẹ tôi sẽ…”
“Sẽ không lâu lắm đâu, tầm hai ngày thôi, cô để lại phương thức liên hệ cho tôi, đồng thời cô cũng nghĩ cách mượn sức một số người bị Lục Khiêm khống chế đi, đến lúc đó đi cùng chúng ta luôn!” Lê Văn Vân nói.
Elimmy gật đầu nói: “Được!”
Cô ấy để lại cho Lê Văn Vân một số điện thoại, Lê Văn Vân lại an ủi cô ấy thêm vài câu, sau đó xoay người rời khỏi hậu trường.
Bởi vì trận đấu nhóm D vẫn còn đang tiến hành, cho nên cũng không có nhiều người xuất hiện, có điều lúc Lê Văn Vân xuất hiện, đám người Phạm Nhược Tuyết cũng đi ra.
Nhìn thấy Lê Văn Vân, mấy người bọn họ vội vàng chào đón.
Liễu Ngọc nhìn Lê Văn Vân, trên mặt cô ấy tràn ngập kích động.
Trong thời gian qua, cô ấy đã có thêm không ít hiểu biết về thế giới ngầm, nhưng mà Lê Văn Vân không cho cô ấy luyện võ, chính cô ấy cũng không định luyện võ. Cô ấy chỉ muốn thành thật trở lại Lâm Hải, sau đó sống cuộc sống của thành phần tri thức của cô ấy.
Chẳng qua lúc nhìn thấy Lê Văn Vân lợi hại như vậy, trong lòng cô ấy cũng có chút kích động, dù sao, đây cũng là anh họ của cô ấy.
“Lão đại, mẹ nó, cuối cùng anh cũng khôi phục rồi.” Cố Bạch nói: “Có phải tôi có thể hoành hành tại khu Tội Ác rồi không.”
Ánh mắt Lê Văn Vân nhìn thoáng qua ba người Cố Bạch, Lý Thu và cả Trương Vãn Hà một lượt, sau đó vội ho một tiếng nói: “Tôi phát hiện gần đây ba người có phần lười biếng đấy nhé, buổi tối, chúng ta cùng nhau luyện tập đi!”
Đám người Cố Bạch ngẩn ra.
Cố Bạch chửi ầm lên: “Lão đại, mẹ nó, trước đó là anh bảo chúng tôi đánh anh đó, chúng tôi đâu có muốn. Anh đây là ngang nhiên trả thù à!”
Hai người Trương Vãn Hà và Lý Thu liên tục phản bác.
Phạm Nhược Tuyết nhìn Lê Văn Vân, ánh mắt khôi phục lại vẻ bình tĩnh ngày xưa, sự lo lắng trong ánh mắt cô cũng biến mất không thấy đâu nữa.
“Cậu Lê!” Ngay sau đó, một giọng nói vang lên bên cạnh bọn họ.
Lê Văn Vân quay đầu nhìn lại, phát hiện ở bên cạnh có một người mặc âu phục đi giày da, đeo bao tay, một tay cầm một cây gậy chống, một tay đặt mũ trước ngực mình, đang vô cùng phong độ hành lễ với Lê Văn Vân: “Chủ nhân của chúng tôi mời cậu đến trang viên một chuyến.”
Người này Lê Văn Vân liếc mắt một cái đã nhận ra, ông ta là quản gia trang viên kia của Eddie Hodges.
Lê Văn Vân liếm môi nói: “Ông ta không bảo tôi đến, tôi cũng định đến đó tìm ông ta.”
“Xin mời đi bên này!” Vị quản gia kia cười nói, sau đó giơ tay chỉ về phía một chiếc xe cổ.
Lê Văn Vân nhìn về phía đám người Phạm Nhược Tuyết nói: “Thu Thu, anh đi cùng tôi đi, bác sĩ Phạm, bọn em đi về trước!”
Trên mặt đám người Phạm Nhược Tuyết đều lộ vẻ lo lắng, bọn họ biết rõ Lê Văn Vân muốn đi tìm Eddie Hodges làm cái gì.
Ngoài hỏi chuyện đám người Khương Vĩ đã đi đâu thì Lê Văn Vân vẫn còn muốn... khiêu chiến Eddie Hodges!