Cùng lúc này, Yên Kinh, sòng bạc ngầm!
Sòng bạc ngầm vẫn cực kỳ náo nhiệt như ngày thường, nơi đây chính là thiên đường của tất cả những kẻ có tiền.
Mọi người đều biết, sòng bạc ngầm có tổng cộng ba tầng, nhưng điều hầu hết mọi người đều không biết đó là nơi đây thật ra còn tồn tại một tầng thứ tư.
Và tầng ngầm thứ tư này chính là một phòng thí nghiệm khổng lồ!
Toàn bộ tầng hầm này đều thuộc về mình tiến sĩ T.
Lúc này, trong phòng thí nghiệm, tiến sĩ T đang nhẹ nhàng vuốt ve hộp sắt trong tay, nếu để ý kỹ sẽ thấy đầu ngón tay ông ta cực kỳ linh hoạt, nhịp nhàng gõ lên mặt trên chiếc hộp. Dưới hộp sắt này vốn có giá đỡ, sau khi bị tiến sĩ T gõ nửa ngày trời, từ trong hộp sắt bỗng tỏa chiếu một chùm ánh sáng.
“Hửm?” Trên mặt tiến sĩ T thoáng hiện vẻ ngờ vực, sau đó ông ta rọi tia sáng này lên vách tường, chỉ trong tíc tắc, trên vách tường xuất hiện một tầng ánh sáng màu xanh lam như có máy chiếu rọi vào, trên màn chiếu hiện lên một hàng chữ, chỉ là không phải tiếng Trung, cũng không phải tiếng Anh.
“Ồ, thú vị đấy!” Sau khi nhìn chằm chằm hàng chữ xuất hiện trên màn chiếu kia một hồi lâu, trên mặt tiến sĩ T chợt hiện nụ cười mỉm, rồi ông ta khẽ phất tay tói người phía sau.
Chỉ vài giây sau, Giản Hưng đang ngồi trên chiếc salon phía sau đứng dậy.
“Gì thế?” Giản Hưng hỏi dò.
“Tìm cách báo cho phía Người Gác Đêm biết những gì vừa hiện lên trên màn chiếu.” tiến sĩ T mỉm cười nói.
Giản Hưng sửng sốt vài giây, vội nhìn lên chỗ màn chiếu, mày cau lại, sau đó gật đầu đáp: “Đã hiểu!”
“Đúng rồi, cậu có hứng thú tới Bắc Kỳ một chuyến không?” tiến sĩ T hỏi.
Hàng lông mày của Giản Hưng càng nhíu chặt lại, sau đó lắc đầu đáp: “Không có hứng thú, nơi đó chẳng phải chỗ tốt lành gì.”
“Nếu tôi nói rất có thể chỗ đó chính là chiến trường chính thì sao?” Tiến sĩ T mỉm cười hỏi: “Khả năng cao là ông già Trác Nhất Minh kia sẽ chôn thây chỗ đó đấy!”
Nghe tới đây, Giản Hưng im lặng không nói gì, chỉ xoay người rời khỏi phòng thí nghiệm.
“Ha!” Tiến sĩ T mỉm cười, quay lưng nhìn sang một phía khác, nói đó treo một bộ trang phục màu đen giống hệt với trang phục độc nhất vô nhị của Người Gác Đêm, ông ta híp mắt cười nói: “Trang phục của Người Gác Đêm cũng tới lúc đổi mới rồi! Nếu không chẳng có gì thú vị cả!”
Dứt lời, ông ta nhấn số gọi cho ai đó, chỉ lát sau, một giọng nói dịu dàng, ngọt ngào vang lên từ phía đầu dây bên kia: “Tiến sĩ, có chuyện gì không?”
“À, cô tới chỗ tôi lấy mấy khúc xương về, đợi khi nào Lê Văn Vân đến Yên kinh thì nhớ đưa cho cậu ta.” tiến sĩ T nói.
“Vâng!” Bên đầu dây đối diện lại vang lên giọng nói dịu dàng kia.
Sau khi cúp máy, khóe môi tiến sĩ T cong lên: “Lê Văn Vân vẫn còn hơi yếu, phải giúp cậu ta mạnh hơn một chút mới được, có vậy thì hiệu quả của thí nghiệm này mới đầy đủ.”
…
Du Châu, căn cứ bí mật của nhà họ Đồng, phía trên khu vực trung tâm của hồ nhân tạo, trong một khoảng sân bằng phẳng, cả người Đồng Tốn bay ngược ra sau, đập mạnh xuống đất, miệng hả lớn, máu tươi vọt ra khỏi miệng.
Lúc này, đám đông xung quanh ngay cả thở mạnh cũng không dám.
Đồng Tốn… đã bị Lê Văn Vân hạ gục trong nháy mắt.
Chỉ một chiêu đã đánh Đồng Tốn tới trọng thương.
Thực lực của tên Đồng Tốn này cũng không mạnh mẽ gì, có lẽ bởi vì tuổi tác quá lớn nên cảm giác của Lê Văn Vân về ông ta còn yếu hơn Giản Hứng đứng thứ bảy trong Thiên Bảng rất nhiều, mà cũng chỉ mạnh hơn đôi chút với người đứng chót Thiên Bảng – Lục Khiêm mà thôi.
Nhưng lúc này, tất cả mọi người đã hoàn toàn bị dọa chết khiếp rồi.
Đây chính là Đồng Tốn, là tồn tại cấp siêu cấp. Tại sao… lại bị đánh gục chỉ trong một chiêu được.
Sự chênh lệch của siêu cấp thật sự lớn đến mức độ này luôn sao?
Lê Văn Vân vỗ tay một cái, nhìn Doãn Nhu, rồi cười hì hì nói: “Xong rồi.”
Đồng Tốn bò dậy từ dưới đất, cả người ông ta lảo đảo, xung quanh đều là người thân của ông ta nhưng lại không có lấy một người dám bước tời dìu ông ta đứng dậy.
“Lê Văn Vân, các cậu không thể giết chết tôi, hậu quả khi giết tôi, các cậu thật sự không gánh nổi đâu, Trác Nhất Minh sẽ trách tội cậu.” Đồng Tốn nghiến răng nói: “Hơn trăm đỉnh cấp gia nhập Hồng Nguyệt là khái niệm gì, cậu có biết không? Lê Văn Vân, cậu…”
Lê Văn Vân cau mày đáp: “Tôi đã nói là tôi bị khai trừ khỏi Người Gác Đêm rồi mà.”
Đúng lúc này, Doãn Nhu cầm theo quyền sáo, bước về phía Đồng Tốn, trong một chớp mắt, hai mắt của bà ta đỏ ửng hết cả lên.
“Ông nghĩ quá nhiều rồi đó. Lúc trước khi lưu đày tôi tới khu Tội Ác, ông có từng nghĩ tới sẽ có ngày tôi dẫn theo đồng đội trở về báo thù không?” Doãn Nhu nhìn Đồng Tốn, sau đó cả người bà ta nhảy lên, ngay giây sau, bà ta đã xuất hiện ngay trước mặt Đồng Tôn, đánh thẳng một quyền vào bụng trên của Đồng Tốn.
“Cú đấm này là vì ông nội của tôi, lúc trước ông ấy cứu ông một mạng, dẫn ông đi bái sư, nhưng ông lại dùng mưu hèn kế bẩn để hại chết ông ấy!”
Đồng Tốn há mồm nhổ ra một bãi máu đỏ tươi.
Doãn Nhu lại tung thêm một quyền nữa, đích đến lần này chính là sau gáy.
“Một đấm này là vì cha của tôi, ông ấy là con nuôi của ông, cái ngày ông giết ông nội tôi, chính ông ấy đã chở ông tới trước cửa nhà tôi!”
Bà ta giáng từng quyền xuống người Đồng Tốn, một người luôn giữ vững sự bình tĩnh suốt cả quãng đường như bà ta, trong khoảnh khắc này cuối cùng cũng không kiềm chế được nữa mà rơi lệ.
Nỗi hận thù bị dồn nén suốt bốn mươi năm, trong nháy mắt hoàn toàn bùng nổ.
Lê Văn Vân chỉ đứng bên cạnh nhìn.
Xung quanh không một ai thấy xót thương, dù Đồng Tốn không ngừng mở miệng kêu cứu, nhưng dù là đám đỉnh cấp mà ông ta thuê, hay là người thân của ông ta, tất cả chỉ dám đứng yên một chỗ nhìn.
Người có thể một chiêu hạ gục siêu cấp còn đứng ở đằng kia, bọn họ nào dám cử động chứ.
“Cứu tôi!”
Tiếng kêu cứu của Đồng Tốn ngày càng yếu dần, ông ta nằm xụi lơ trên đất, gương mặt già nua bị đánh tới biến dạng.
Lê Văn Vân nhíu mày nói: “Cho ông ta cái chết sảng khoái đi!”
Doãn Nhu thở ra một hơi dài, tay bà ta nâng lên, trên quyền sáo bỗng tỏa ra từng quầng sáng lạnh lẽo, tựa như móng vuốt của mèo, rạch một phát, trên cổ Đồng Tốn lập tức hiện ra ba miệng vết thương, đồng thời, Đồng Tốn cũng chẳng còn hô hấp gì nữa.
Lại thêm một siêu cấp… qua đời!
Lê Văn Vân chầm chậm thở ra, mối thù của Doãn Nhu cuối cùng cũng chấm dứt.
Doãn Nhu ngồi xổm dưới đất, miệng không ngừng lẩm bẩm gì đó.
“Ông nội, cháu đã báo thù cho mọi người rồi, bốn mươi năm, cháu đã chờ suốt bốn mươi năm!” Bà ta cất lên tiếng khóc nghẹn ngào.
Lê Văn Vân bước tới trước mặt bà ta, nhẹ nhàng xoa đầu Doãn Nhu như cách anh hay làm với đám Hoàng Thi Kỳ vậy, anh nói: “Báo xong thù rồi thì tốt, từ nay về sau, thành viên trong tiểu đội chúng ta chính là người nhà của bà.”
Doãn Nhu không ngẩng đầu, bà ta cứ thế ngồi xổm dưới đất, hai tay che kín mặt mình, hệt như một cô gái nhỏ.
Người xung quanh chỉ có thể đứng yên làm cảnh, Lê Văn Vân không mở miệng, bọn họ cũng không dám thở mạnh.
Qua mấy chục phút sau, cảm xúc của Doãn Nhu mới dần hòa hoãn, bà ta đứng dậy, ánh mắt đảo qua người ông lão trước đó từng xuất hiện sau cánh cửa, bình tĩnh ra lệnh: “Mang tất cả xương ra đây cho tôi!”
Cả người ông lão kia run rẩy không ngừng, nhưng cũng không dám chần chờ, vội vàng gật đầu nói: “Tôi lập tức lấy tới đây ngay!”
Chỉ lát sau, ông ta cầm một cái hộp bước tới, run rẩy đưa cho Doãn Nhu.
Doãn Nhu lạnh lùng liếc mắt nhìn ông ta, sau đó mở hộp.
Lê Văn Vân cũng hơi rướn người nhìn, phát hiện bên trong hộp có khoảng tám chín mẩu xương, nhưng không có mẩu nào thu hút anh cả, hiển nhiên đống xương này không phải xương rồng.
“Chúng ta đi thôi!” Sau đó Doãn Nhu xoay người, bình tĩnh nói.