Chiến Lang Ở Rể

Chương 506: Chương 506: Hạ màn!




Lê Văn Vân đã một mình cầm cự chiến đấu ở nơi này suốt hai giờ đồng hồ, cơ thể anh thật sự sắp nứt toạc ra rồi, cả về thể xác lẫn tinh thần.

Anh vốn đã không nghỉ ngơi gì suốt cả đêm, từ lúc mưa sao băng bắt đầu rơi xuống, anh lập tức chạy một mạch từ Lâm Hải đến Biên giới phía Bắc, sau đó lại chạy xuyên đêm tới khu 46, giờ phút này, anh thật sự rất rất mệt.

Anh không biết anh đã ngủ trong bao lâu, nhưng thời điểm anh tỉnh lại, anh phát hiện mình đang nằm trong một căn phòng phủ toàn màu trắng, anh nhìn sang bên cạnh, thấy bên cạnh chiếc giường bệnh anh đang nằm, còn có một người bị băng kín như xác ướp đang nằm bên đó.

Nơi đây chắc chắn là một bệnh viện, sau khi ngủ thiếp đi, anh đã bị đưa đến bệnh viện này.

Mặc dù không hứng phải bất kỳ vết thương trí mạng nào, nhưng trên người Lê Văn Vân thật sự không hề ít vết chém của đao thương, Lê Văn Vân nhìn nhìn người mình, lúc này hầu hết miệng vết thương đều đã được khâu lại và băng bó cẩn thận.

Ngoài cửa sổ, sắc trời đã đen kịt từ bao giờ, bầu trời biên giới phía Bắc rất sáng, mặc dù đã là tháng mười, nhưng trên trời vẫn còn rất nhiều vì sao lơ lửng.

Bên ngoài, có tiếng nói chuyện đang không ngừng truyền vào.

“Ừm, không thành vấn đề, bọn họ đều thi triển Tần Tử Cuồng Dũng, nhưng cũng may là hầu hết vẫn còn sống.” Giọng nói Hoàng Thi Kỳ vang lên bên ngoài phòng bệnh: “Nhưng mà Lữ Dương đã bị thương nặng, cần phải điều trị một thời gian nữa, Lê Văn Vân thì không có trở ngại gì, chỉ là do quá mệt mỏi, nên chân khí hao tổn gần hết, ừm, đợi Lê Văn Vân tỉnh lại rồi, sau khi hồi phục chân khí, chúng ta sẽ đánh trực diện tới chiến trường kia. Tất cả tiêm quỷ khu 46 đều đã được dọn sạch…”



Hiển nhiên, Hoàng Thi Kỳ đang báo cáo tình hình bên phía anh cho Trác Nhất Minh hoặc Vương Hồng.

Lê Văn Vân nghe đến đó, lòng mới cảm thấy yên tâm hơn chút, tiêm quỷ đỏ đã bị quét sạch, bên khu 46 kia chỉ còn lại mấy con tiêm quỷ màu xanh lam, những đội quân tinh nhuệ khác có thể xử lý dễ dàng rồi.

Có điều, lần này tổn thất khá nặng, đặc biệt là những người bình thường, không biết đã chết bao nhiêu người, hiện tại Lê Văn Vân vẫn chưa thống kê được, hơn nữa lúc sau còn phải trấn an những người còn sống sót và biết đến sự tồn tại của tiêm quỷ!

Nói về sự tồn tại của tiêm quỷ, Người Gác Đêm vẫn luôn che giấu sự tồn tại của tiêm quỷ, bọn họ tận lực lén giải quyết các tiêm quỷ, để ít nhất những người bình thường vẫn được sống và làm việc trong bình yên vui vẻ.

Đây là chức trách của Người Gác Đêm, những người bình thường đó không hề biết đến sự tồn tại của Người Gác Đêm, và cũng không biết Người Gác Đêm đang âm thầm, yên lặng bảo vệ thế giới này.

Lê Văn Vân khẽ mỉm cười, quay đầu nhìn về phía giường bệnh bên cạnh, vừa nhìn thoáng qua, anh giật mình hoảng sợ.

Trên chiếc giường bệnh bên cạnh, người kia trừng lớn đôi mắt, anh ta nhìn Lê Văn Vân, nét mặt trông có phần ngạo nghễ.

“Con mẹ nó, cậu trừng mắt nhìn tôi làm cái gì.” Lê Văn Vân bất lực nói.

Tất nhiên, người này chính là Lữ Dương, lúc này anh ta bị trói hệt như một cái xác ướp, nằm liệt trên giường bệnh, đôi mắt vẫn mở to nhìn chằm chằm Lê Văn Vân.

“Hừ, giờ ông đây đã là siêu cấp rồi, không bao lâu nữa tôi chắc chắn sẽ lợi hại hơn anh.” Từ trong giọng nói của Lữ Dương có thể nghe ra được sự suy yếu, xem ra anh ta bị thương rất nặng.

Có điều, bị thương nhẹ hay bị thương nặng thì khí thế của anh ta không hề thua lúc trước nửa điểm.

“Anh chỉ lớn hơn tôi có mấy tuổi mà thôi, tôi thành Người Gác Đêm số không nhanh hơn anh, nhìn hiện tại mà xem, tốc độ thành siêu cấp của tôi cũng nhanh hơn anh, tương lai vượt xa anh chắc chắn là một chuyện hết sức hiển nhiên.” Lữ Dương nói với vẻ ngạo nghễ.

Lê Văn Vân thật sự cạn lời, mở miệng nói: “Tùy cậu nghĩ.”

“Anh đừng có tỏ vẻ khinh thường như vậy, điều tôi nói là sự thật. Đúng là hiện tại tôi chưa phải đối thủ của anh, nhưng sau này anh nhất định sẽ không lợi hại bằng tôi, anh đã nhìn thấy chiêu thức tôi tự nghĩ ra đó chưa? Tập trung toàn bộ chân khí mình sở hữu lại một điểm, tôi nói cho anh biết, người bình thường căn bản không thể học theo đâu.” Lữ Dương nói với vẻ ngạo nghễ: “Tôi cũng đã đạt tới trạng thái đỉnh cấp, trong lúc chiến đấu đột phá lên siêu cấp, đường lia thương cuối cùng anh có thấy chưa, tôi đã chọc thủng thận của Ảnh Tử đó, quả không hổ là tôi mà!”

“Cậu chính là người chọc thận vĩ đại nhỉ?” Lê Văn Vân cười như không cười nhìn anh ta, hỏi.

“Phụt!” Lữ Dương nói một câu, sau đó dường như miệng vết thương bị kéo căng, mặt bày ra biểu cảm nhe răng trợn mắt, bĩu môi nói: “Anh đang đố kỵ với sự tài hoa của tôi, dẫu sao thì cái chiêu thức đỉnh cấp kiểu này, không phải chiêu thức mà người bình thường có thể sáng tạo ra, chỉ có những người tài năng trời ban như tôi mới có thể sáng tạo được, chưa kể, số người sử dụng được nó tính ra cũng chỉ vài mống.”

Thời điểm bọn họ đang nói chuyện, cửa phòng đột nhiên mở ra, Hoàng Thi Kỳ đi từ bên ngoài vào, sau khi nhìn thấy Lê Văn Vân, cô ta mới dám thở phào một hơi, nói: “Xem ra các người đã tỉnh rồi.”

“Những người khác đâu?” Lê Văn Vân hỏi.

“Đã nghỉ ngơi hết rồi, người của Hồng Nguyệt tạm thời đang bị giam giữ.” Hoàng Thi Kỳ nói: “Hiện bà Loan đã bị đưa đến chỗ ông cụ, dường như ông cụ có chuyện gì đó muốn nói với bà Loan thì phải.”

“Được rồi, tỷ lệ thương vong lần này đã thống kê ra hết chưa?” Lê Văn Vân hỏi.

Nói tới đây, sắc mặt Hoàng Thi Kỳ tối sầm lại, ánh mắt Lữ Dương cũng hướng về phía Hoàng Thi Kỳ.

Hoàng Thi Kỳ thở dài một hơi, sau đó nói: “Tỷ lệ thương vong… Rất cao, tiểu đội đội quân xung kích của chúng ta bên này, có mười bốn người hy sinh, và những du mục bên khu 46… Tỷ lệ người bị thương và chết rất nhiều, tổng cộng có hơn một vạn người tử vong, số người còn sống sót cực kỳ ít.”

Nghe thấy lời này, trong lòng Lê Văn Vân thở dài, anh nói: “Đây là do sự thất trách của chúng ta, vậy còn hai đứa nhóc kia thì sao?”

“Cũng đang trú tạm bên trong chỗ dừng chân này, cô bé thì vẫn ổn, tuổi còn nhỏ nên không hiểu rõ chuyện xảy ra, lúc nào cũng bám dính bên cạnh anh mình, còn cậu Thiếp Mộc Nhĩ kia thì… Vẫn không ngừng khóc!” Hoàng Thi Kỳ thở dài một hơi.

Sống trong thời đại hòa bình này, mà vẫn phải gặp cảnh đau thương như vậy, thật sự khiến lòng người sinh cảm giác khó chịu, hơn nữa hai đứa nhỏ vẫn còn ít tuổi mà đã gặp phải tình huống tồi tệ này rồi.

Lê Văn Vân từ từ thở ra một hơi.

Hoàng Thi Kỳ vội vàng hỏi: “Còn anh thì sao rồi, anh lại sử dụng Tần Tử Cuồng Dũng…”

Lê Văn Vân cười cười nói: “Tôi vẫn cảm thấy ổn, chỉ là cơ thể có chút suy yếu hơn mà thôi, hơn nữa chân khí trong cơ thể… Dường như đã bắt đầu khôi phục lại từ từ rồi, không biết rốt cuộc tình huống này là như nào nữa.”

“Chẳng lẽ đối với anh, Tần Tử Cuồng Dũng không để lại bất cứ di chứng gì sao?” Hoàng Thi Kỳ kinh ngạc hỏi.

Lê Văn Vân lắc lắc đầu nói: “Không rõ ràng lắm, cảm giác từ sau lần trước, cơ thể của tôi đã có sự thay đổi nhẹ, hơn nữa thời khắc cuối cùng lúc chiến đấu với quỷ đỏ, cơ thể tôi cũng có chút quái dị thì phải, từ sau khi cơ thể mình hấp thụ xương cốt, tôi luôn cảm thấy dường như cơ thể mình đang tiến hành biến hóa theo chiều hướng nào đó, không chỉ là về mặt thể chất không thôi.”

“Dù sao thì biến thành lợi hại hơn là được.” Hoàng Thi Kỳ cười nói: “Đúng rồi, đợi sau khi anh khôi phục, chúng ta hãy tới dãy núi Aspen kia đi!”

Lê Văn Vân gật gật đầu nói: “Trước tiên cô đỡ tôi đứng lên đã, tôi muốn tới xem hai đứa nhóc kia!”

Hoàng Thi Kỳ nhíu mày nói: “Trước mắt anh cứ nghỉ ngơi thêm đi đã!”

“Không sao đâu, mấy vết thương trên cơ thể này của tôi không nguy hiểm gì đến tính mạng, với tôi mà nói nó chẳng là gì cả. Tôi thật sự không yên lòng về hai đứa nhóc kia.” Lê Văn Vân chậm rãi nói.

Hoàng Thi Kỳ nghe Lê Văn Vân nói vậy, cô ta cũng chỉ gật gật đầu: “Vậy thì được thôi, tôi đưa anh qua đó!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.