Chiến Lang Ở Rể

Chương 490: Chương 490: Hội nghị




“Vì mọi thứ đang hô hấp.”

“Lưỡi đao hướng về phía nào, trái tim hướng về phía đó.”

“Chiến đấu không đường lui.”

Một đoàn Người Gác Đêm hò hét đồng thời nối đuôi nhau đi ra. Bên trong đám Người Gác Đêm này, Lê Văn Vân chú ý rõ ràng kẻ mạnh nhất cũng chỉ là cao cấp mà thôi, chắc anh ta chính là đội trưởng của tiểu đội này.

Người Gác Đêm đa phần đều lập quy mô tiểu đội để tiến hành tác chiến, thành viên của tiểu đội phần lớn là mấy chục người.

Tiểu đội mũi nhọn sẽ giống như tiểu đội 11762 lúc trước của Lê Văn Vân, thành viên của tiểu đội này đều là do đỉnh cấp dẫn dắt, đỉnh cấp và cao cấp là những đội viên thường gặp, phối hợp sắp xếp tiểu đội quân mũi nhọn thường là 8 đến 12 người.

Trước kia 11762 chỉ có tám người, đương nhiên tiểu đội bây giờ cũng là một đội 8 người.

Doãn nhu tò mò nhìn rồi hỏi: “Đây là Tiêm quỷ sao?”

Cố Bạch gật đầu giải thích nói: “Ừ, Tiêm quỷ... Là sát thủ đối ứng của Hồng Nguyệt, màu xanh đối ứng với bài xanh, cũng là thứ thường thấy nhất trong Tiêm quỷ. Tiêm quỷ màu xanh tương ứng với cao thủ đỉnh cấp của chúng ta, bên trên nó là màu đỏ. Nếu là màu đỏ thì tương ứng với siêu cấp, hơn nữa vì đặc thù bản thân của bọn họ, với mỗi một Tiêm quỷ màu đỏ, siêu cấp bình thường đối phó với nó cũng rất phiền phức, thường phải là mấy siêu cấp cùng nhau đối phó thì mới được.”

“Vậy lúc Lê Văn Vân ở thời đỉnh cấp… Không phải đã giết chết một con màu đỏ hay sao?” Doãn Nhu cứng họng hỏi.

“Cái đó chỉ là nhất thời trùng hợp thôi.” Lê Văn Vân lắc đầu nói: “Lúc đó… Coi như tôi lừa rồi giết nó thôi.”

“Lừa ư…” Doãn Nhu có chút cạn lời.

“Vậy còn màu vàng…” Doãn Nhu nuốt nước bọt nói: “Màu vàng chính là Trác Nhất Minh à? Vô địch thế giới hả?”

“Đúng vậy.” Trương Vãn Hà tiếp lời đáp lại: “Màu vàng chính là cấp bậc của lão già kia, có điều Tiêm quỷ màu vàng rất ít khi xuất hiện, trong cả quãng thời gian tranh đấu sinh tồn dài dằng dặc của Người Gác Đêm và Tiêm quỷ thì Tiêm quỷ màu vàng chỉ xuất hiện tổng cộng có một lần thôi, hơn nữa còn là rất nhiều năm về trước rồi. Lúc đó lão già liều mạng dốc toàn lực hủy diệt nó nhưng mà ông ta cũng trở thành bộ dạng như bây giờ, cả đời này chỉ có thể chém ra một đao.”

Nghe thấy lời họ nói, sắc mặt Doãn Nhu hơi thay đổi, bà ta khiếp hãi thốt lên: “Hiện tại nghe lời các cậu nói vừa rồi là có màu vàng à? Ý là lần này có lẽ sẽ rất khó khăn ư?”

Lê Văn Vân gật đầu nói: “Là thế này, chúng tôi cũng hoàn toàn không ngờ được vậy mà lần này lại có màu vàng xuất hiện, thế nên… Tôi phải chém một đao này vì lão già kia mới được.”

“Cậu muốn đi đối phó với cái thứ màu vàng kia sao?” Doãn Nhu hơi sửng sốt.

Ở bên cạnh, Vương Hồng vui cười hớn hở nói: “Chuyện của lão ta không cần cậu phải lo lắng làm gì, bây giờ cậu cũng không đối phó được Tiêm quỷ màu vàng đâu.”

Nói xong ông ta ra hiệu cho người lái xe, tài xế đó chủ động dừng lại.

Ánh mắt bọn họ đều nhìn ra phía bên ngoài cửa sổ.

Cuộc chiến đấu rất thảm thiết, vũ khí trong tay đám Tiêm quỷ màu xanh vung lên, chỉ trong nháy mắt đó, cát sỏi trên mặt đất chợt bay mù mịt bắn tung tóe. Đại đa số Người Gác Đêm ở đây là trung cấp, hoàn toàn không thể chống cự được, có mấy người đã bị thương nặng, hộc máu bay ngược lại.

Những người khác lại đứng thẳng lên, bọn họ hình thành một trận thế cùng tấn công do một vị cao thủ dẫn đầu.

“Giúp bọn họ một chút đi.” Lúc này, Lê Văn Vân nhíu mày nói.

Lý Thu gật đầu, sau đó cả người anh ta chợt đứng phắt dậy, rút khẩu súng ra nhắm bắn về phía trước rồi bất ngờ nổ súng.

Viên đạn bay vút ra.

“Bùm.”

Viên đạn đặc chế trực tiếp bắn xuyên qua cổ Tiêm quỷ, cả người Tiêm quỷ hơi sững lại, cơ thể cao lớn chợt đổ ầm ầm xuống đất.

“Được đấy.” Vương Hồng cười tủm tỉm nhìn Lý Thu nói: “Khả năng bắn súng cũng không tệ nhỉ.”

Thành viên tiểu đội 11762 bây giờ đều có năng lực đơn độc chiến đấu với Tiêm quỷ màu xanh.

“Khởi động xe đi.” Vương Hồng nói với tài xế.

“Không xuống chào hỏi nhau à?” Cố Bạch cười hì hì nói: “Những người này thấy chúng ta trở về chắc chắn sẽ rất vui mừng đấy.”

“Mau chóng qua đó đi.” Vương Hồng trầm ngâm đáp, giọng điệu đã không còn nhẹ nhàng như lúc trước nữa: “E rằng lần này sẽ vô cùng khó khăn đấy.”

Xe lại lần nữa khởi động, bọn họ đi xuyên qua sa mạc, rất nhanh sau đó đã tới một nơi có vài căn nhà.

Biên giới phía Bắc không có thành phố, Người Gác Đêm cũng không ở chung với nhau, bọn họ đều chia nhau ra ở từng nơi, qua mỗi một khoảng cách lại có mấy tiểu đội đóng quân. Bởi vì không ai biết được đám Tiêm quỷ sẽ giáng xuống vào lúc nào, chỉ cần giáng xuống ở gần các tiểu đội vậy thì người các tiểu đội cạnh đó sẽ lập tức tấn công.

Đương nhiên khi không có đám này thì thực ra Người Gác Đêm cũng tương đối nhàn nhã, có thể bị bên ngoài phái đi thực hiện một vài nhiệm vụ khác.



Đồng thời tại hậu phương, mọi người ở tiểu đội kia lúc này đều đang thở phào một hơi, đội trưởng của bọn họ là một người đàn ông trung niên, thoạt nhìn trông rất dày dặn kinh nghiệm, ông ta đang lớn tiếng gào thét: “Đưa những người bị thương đến nơi chữa bệnh gần nhất đi, những người khác mau chóng thu dọn chiến trường.”

Vũ khí cải biên và chất liệu quần áo mặc của Người Gác Đêm đều được lột từ trên người đám Tiêm quỷ.

“Đội trưởng… Có chuyện gì vậy… Tại sao Tiêm quỷ này… lại không tự nổ.” Một đội viên trẻ tuổi đi tới gần, trên mặt cậu ta vẫn còn hơi sợ hãi.

Đây là Người Gác Đêm vừa mới gia nhập chiến trường, số lần thực hiện nhiệm vụ vẫn chưa nhiều lắm.

Trong khi chiến đấu với Tiêm quỷ, khi bọn chúng phát hiện ra bản thân không thể nào chiến thắng hoặc là sắp phải chết, bọn chúng sẽ tự hủy, cố gắng tạo ra phiền phức lớn hơn cho Người Gác Đêm.

“Trước khi bọn chúng tự hủy đã bị người ta giết chết rồi.” Đội trưởng thở ra một hơi: “Bị bắn chết.”

“Bắn chết ư?” Cậu đội viên ngơ ngác hỏi lại.

Đội trường lại bĩu môi chỉ vào chiếc xe thùng ở phía xa xa, nói: “Đã nghe thấy tiểu đội 11762 chưa vậy?”

“Hả? Anh đang nói đến cây súng thần đó sao? Người Gác Đêm số 12 của chúng ta! Anh ấy đang ở trên xe kia ư?” Cậu đội viên hưng phấn hỏi.

“Con mẹ nó, cậu là mười vạn câu hỏi vì sao à? Mau chóng đi dọn dẹp chiến trường đi, bà nó chứ!” Đội trưởng vừa nói vừa đá cậu ta.

Cậu đội viên lẩm bẩm nói vài câu rồi chạy đi.

Còn đội trường nhìn về chiếc xe thùng ở phía xa, lẩm bẩm tự nói: “Súng thần đã bắn rồi, không biết người của tiểu đội 11762 có bao nhiêu người đến đây nữa.”



Nơi này trước kia Lê Văn Vân cũng coi như thường tới đây, đây là một tổng trạm của Người Gác Đêm, chủ yếu phụ trách điểm liên hợp của rất nhiều khu vực, nơi này cũng gần một trạm điểm chữa bệnh.

“Trác Nhất Minh không ở tổng bộ bên kia à?” Cố Bạch kinh ngạc hỏi.

“Không, Lê Văn Vân và Trác Nhất Minh đang tranh đấu thì Trác Nhất Minh cũng đang tranh đấu với người của địa phương khác.” Vương Hồng cười tủm tỉm nói.

Cố Bạch nhìn thấy vẻ tươi cười của ông ta thì vội vàng nói: “Cái gì nhỉ, Vương Lão, ông đừng có cười với tôi nhé, ông cười với tôi làm tôi cứ cảm thấy ông đang tính kế tôi vậy, trong lòng tôi hoảng hốt lắm.”

Tiếu diện hổ Vương Hồng, thậm chí ông ta còn không tức giận nhưng mà không khỏi khiến cho rất nhiều người phải kiêng dè, đây chính là một lão già âm hiểm rõ ràng hết sức.

Lê Văn Vân gật đầu nói: “Được rồi, đi vào bên trong trước đã.”

Bọn họ bước xuống xe, cả đoàn người cùng đi vào bên trong tòa kiến trúc.

Trong tòa nhà này, người ra vào nườm nượp, bọn họ đều mặc quần áo bình thường, không phải trang phục của Người Gác Đêm.

Người Gác Đêm được phân công ở Biên giới phía Bắc cũng khá rõ ràng, ví dụ như thành viên tiểu đội đám người Lê Văn Vân là nhân viên chiến đấu, thường sẽ không ở tổng trạm hoặc tổng bộ, ở bên trong tổng trạm phần lớn đều là một số nhân viên thu thập tình báo hoặc nhân viên y tế, người bệnh v.v.

Khi bọn họ nhìn thấy sự xuất hiện của đám Lê Văn Vân, không ít người đều cảm thấy chấn động.

Nhưng mà có Vương Hồng đi theo bên cạnh bọn họ nên không có ai tiến đến chào hỏi, bọn họ đi dọc theo cầu thang lên tới tầng sáu, sau đó đi vào trong một văn phòng.

Vừa mới bước chân vào, Lê Văn Vân đã phát hiện trong phòng có mấy người, gần như đều là người mà Lê Văn Vân quen biết.

Trác Nhất Minh đang ngồi ở vị trí chủ trì ở bàn hội nghị, sau khi nhìn thấy Lê Văn Vân, ông ta hơi hừ nhẹ một tiếng.

Mà đôi mắt Lê Văn Vân lại dừng lại trên người một cô gái đứng đối diện với Lữ Dương, ánh mắt anh hơi lay động.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.