Chiến Lang Ở Rể

Chương 285: Chương 285: Hồng Môn Yến




Sơn trang Thánh Á rất lớn, đằng trước là một tòa nhà khá giống khách sạn, là nơi mọi người thường dùng để dừng chân nghỉ ngơi cũng như ăn cơm.

Nhưng Lê Văn Vân không được dẫn vào nhà chính, mà phải đi hết một vòng quanh sơn trang, tới một căn nhà nhỏ nằm trước sân golf, đây mới là nơi anh được mời tới!

Ven đường không có quá nhiều người, đại khái chỉ khoảng mười mấy.

Khi tới trước căn nhà nhỏ, cái người dẫn Lê Văn Vân tới hơi cong lưng, bày ra tư thế mời, nói: "Cậu Lê, mời đi bên này."

Trước cửa có hai hàng người đang đứng, họ mặc trang phục thống nhất, đều là tây trang màu tối và kính râm.

Hai tay họ để ở phía sau, mặt mày lạnh lùng, tổng cộng cả thảy chắc tầm mười mấy người, thậm chí trong đó còn có hai cô gái.

Chỉ là vóc dáng của hai cô khá cường tráng, nếu chàng trai nào có gan trở thành chồng hay bạn trai gì đó của hai người, Lê Văn Vân đoán có khi mới bị hai người đấm một quyền là chết ngắc rồi.

Lê Văn Vân bước tới trước cửa, hai người sau cùng chợt giơ tay chặn Lê Văn Vân lại, sau đó nói: "Mời anh giao đồ trên tay ra, sau đó vui lòng để chúng tôi kiểm tra xem trên người có mang vật dụng gì nguy hiểm không!"

Lê Văn Vân hơi cau mày, ánh mắt quét tới quét lui trên người hai người, anh nói: "Não hai người các anh có phải bị úng nước rồi không!"

"A Nhạc, để cậu ta vào đi!" Đúng ngay lúc này, trong sảnh lớn truyền tới giọng ai đó, nghe có vẻ đã già rồi.

Nhưng hai người chặn đường Lê Văn Vân không hề thu tay lại ngay, một người trong số đó còn nhìn Lê Văn Vân chằm chằm, khoảng hơn mười giây sau, anh ta mới thu tay về.

Lê Văn Vân ôm hai thanh đao, oai phong lẫm liệt bước vào phòng.

Đồng thời, trong lòng của anh đã có tính toán!

Trên đường tới đây, cộng thêm mười người trước của, anh phát hiện có tổng cộng hết thảy có hai mươi bảy người. Bởi hai bên chưa so đấu với nhau nên anh cũng không biết những người này đã đạt tới trình độ nào, nhưng theo suy đoán của anh thì chắc chắn ít nhất cũng phải ngang tầm sát thủ đầu bảng của Hồng Nguyệt.

Hồi ở nhà họ Lý, anh đã phát hiện nhiều nhất cũng phải có tới hai mươi mấy cao thủ.

Những gia tộc có lịch sử lâu đời, tài lực hùng hậu thế này, có nhiều cao thủ trong nhà cũng là chuyện bình thường.

Thêm một siêu cấp là Lý Đông Dã nữa, có lẽ chỉ còn thiếu một người ngang cấp với Lâm Thiếu Hoa là họ đã tập hợp đủ đội hình sánh ngang với trận chiến cách đó không lâu giữa Lê Văn Vân và Giản Hưng.

Bước vào trong nhà, đập vào mắt là một sảnh lớn, giữa sảnh bày một chiếc bàn dài, và một bên của bàn đã có tận sáu người ngồi!

Đúng vậy, tận sáu người!

Lý Hàng, Lý Phong, Lý Lợi, Lý Đạo Nhiên, Lý Đông Dã! Một nhà năm miệng ăn của nhà họ Lý đều tụ tập đông đủ.

Ngoài năm người họ, còn có một tên ăn mặc giống như đạo sĩ. Ông ta gục đầu, mắt khẽ nhắm, trông giống hệt như một ông già tuổi cao sức yếu lúc nào cũng buồn ngủ.

Khoảnh khắc nhìn thấy người này, tâm trạng Lê Văn Vân lập tức rơi xuống đáy cốc!

Anh nhận ra tên đó, trong Người Gác Đêm có thông tin về người này. Nhưng đó chỉ là những tin tức đã lâu, phủ đầy tro bụi rồi mà thôi.

Người này tên là Vân Đạo Tử, là một đạo sĩ, rất lâu về trước, ông ta từng là người đứng đầu Địa Bảng.

Tuổi ông ta cũng tương đối lớn, bây giờ chắc cũng phải hơn một trăm rồi.

Người này là người cùng thời đại với Lý Đông Dã, thậm chí có khi là cùng thời với đám người Demps.

Vào niên đại đó, ông ta cũng được xem là nhân vật có máu mặt ở thế giới ngầm, hơn nữa phong cách ông ta thật sự rất giống “nhàn vân dã hạc”, không thiết gia nhập tổ chức nào, chỉ thích độc lai độc vãng...

Tuy nhiên về sau, ông ta bỗng dưng mất tích. Có người nói ông ta đã chết, cũng có lời đồn ông ta đã ẩn cư trong rừng sâu núi thẳm, trở thành một đạo sĩ chân chính.

Không ngờ nhiều năm trôi qua như vậy, Lê Văn Vân vậy mà lại gặp được ông ta ở chỗ này.

Ông ta đã từng đứng đầu Thiên Bảng, chỉ cách siêu cấp một bước ngắn, siêu cấp là lạch trời, rất khó vượt qua, ví dụ như Lâm Thiếu Hoa, dù chỉ kém một bước là vào được cửa, nhưng có bước thế nào cũng bước không qua.

Nhưng bây giờ, qua nhiều năm như vậy, liệu ông ta đã vượt qua cái lạch trời đó chưa, thật đúng là điều không một ai biết.

Nếu ông ta đã qua được, vậy nói lên rằng Lê Văn Vân sẽ phải đối mặt hai cái siêu cấp, còn có nhiều đỉnh cấp như vậy, nếu thật sự phải ra tay thì…

Anh thầm than nhẹ một tiếng trong lòng: "Quả nhiên là Hồng Môn Yến, thanh thế của trận này đúng là lớn thật."

Tuy trong lòng hơi khiếp vía, ngoài mặt Lê Văn Vân vẫn giữ vững vẻ bình tĩnh, không hề biến sắc. Anh bước tới, ngồi xuống vị trí đối diện sáu người!

Trên bàn bày đầy món ngon mỹ vị.

"Dám đơn thương độc mã tới đây dự tiệc, đúng là điên cuồng thật." Lý Đông Dã bình thản quét mắt nhìn Lê Văn Vân, nói: "Trần Mỹ Huyên đâu?"

"Tôi có thể toàn quyền đại diện cho bà ấy." Lê Văn Vân ung dung trả lời.

Nghe thấy những lời này của Lê Văn Vân, sắc mặt Lý Hàng ngồi bên cạnh cực kỳ khó coi!

Dù thế nào thì Trần Mỹ Huyên cũng là vợ cũ của ông ta, nhưng bây giờ vợ cũ lại dựa dẫm vào người thanh niên trước mặt này. Là một người đàn ông có dục vọng độc chiếm cực lớn, tâm trạng ông ta lúc này rất rất tồi tệ.

"Xương đâu?" Lê Văn Vân trực tiếp vào thẳng vấn đề.

Lý Đông Dã vỗ tay một cái, người hầu nhanh chóng chạy tới, trên tay cầm một cái hộp. Lý Đông Dã nhận lấy cái hộp, đặt lên bàn, sau đó mở ra.

Ba mảnh xương khối trong suốt như ngọc nằm ngay ngắn giữa hộp, Lê Văn Vân nhìn thoáng qua, sau khi xác nhận đó là xương rồng thật, anh thản nhiên nói: "Ký hợp đồng đi!"

"Cạch!"

Ngay lúc này, Lý Đông Dã lại đóng nắp hộp lại, híp mắt mỉm cười với Lê Văn Vân, nói: "Không vội, chúng ta vừa ăn, vừa tiếp tục chuyện trò tán gẫu đi!"

Biểu cảm trên mặt Lê Văn Vân hơi hơi thay đổi, tay không hề chạm vào đũa.

"Sao cậu không ăn?" Lý Đông Dã gắp một miếng cho vào miệng, sau đó mở lời hỏi thăm.

"Đồ các ông đưa, tôi đâu dám ăn." Lê Văn Vân cười khẽ, đáp lại: "Nếu không còn chuyện gì nữa, vậy chi bằng hai bên ký xong hợp đồng luôn cho rồi."

Anh không đoán được ông già này đang giấu gì trong hồ lô. Nếu bảo họ có mục đích, muốn giải quyết anh, vậy ngay từ lúc anh đặt chân vào đây thì đã trở thành con cá nằm trong chậu, bọn họ hoàn toàn có thể tự do ra tay mới đúng.

Nhưng kết quả thì sao, họ tình nguyện ngồi đây giằng co với anh lâu như vậy, hơn nữa giờ còn mời anh ngồi xuống nói mấy lời tầm xàm nữa.

"Không vội!" Lý Đông Dã Híp mắt mỉm cười, nói: "Giao dịch là giao dịch, ân oán là ân oán, bây giờ, tôi muốn đặt thêm một điều kiện!"

Vẻ mặt Lê Văn Vân thoáng thay đổi, anh híp mắt nhìn sáu người đối diện, khoé miệng cong thành nụ cười mỉm: "Vậy ông nói thử tôi nghe xem, ông muốn thêm điều kiện gì!"

"Rất đơn giản." Lý Đông Dã nói: "Còn nhớ những lời tôi nói với cậu lần trước không? Mặt mũi nhà họ Lý bọn tôi không dễ đánh như vậy. Đạo Nhiên bị cậu tát một cái, món nợ này vẫn phải tính toán sòng phẳng mới được. Nếu cậu muốn có được ba mảnh xương này, ngoại trừ ký bản hợp đồng mà hai bên đã giao kèo từ trước, cậu còn phải quỳ xuống xin lỗi, để Đạo Nhiên tát ba cái vào miệng...”

"Ông cảm thấy có khả năng này không?" Lê Văn Vân Hỏi ngược lại.

"Cậu không còn lựa chọn khác." Lý Đông Dã bình tĩnh đáp.

Lê Văn Vân lập tức hiểu ra.

Giờ anh mới biết, nguyên nhân Lý Đông Dã dám ra tay với anh chính là vì ông ta cảm thấy... Bản thân đã cầm chắc chiến thắng, nên trước khi ra tay, định bụng phải sỉ nhục mình một phen cho hả giận!

Trong lúc hai bên đang nói, cánh cửa phía sau bị đẩy ra, có người bước vào, gã chẳng hề cố kỵ gì mà tiến thẳng tới trước mặt Lý Đông Dã, báo cáo: "Đã điều tra xong, anh ta quả thật tới đây một mình, không phát hiện bất kỳ kẻ nào ẩn núp xung quanh hết!"

Nghe đàn em nói vậy, vẻ tươi cười trên gương mặt già nua của Lý Đông Dã càng thêm xán lạn.

Đồng thời, những người ngồi đối diện anh cũng mỉm cười đắc chí.

Hoá ra họ ở đây đánh thái cực với Lê Văn Vân cả nửa ngày trời chỉ vì kéo dài thời gian cho những người khác tản ra thăm dò, xem rốt cuộc quanh đây có người chi viện cho anh hay không!

"Quả nhiên tuổi trẻ ngông cuồng, biết rõ là Hồng Môn Yến, còn dám một thân một mình tới." Lý Đông Dã thở dài một hơi nói: "Chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, nhà họ Lý tôi đây, ba phần Yên Kinh nắm ở trong tay, vậy mà bị một thằng oắt con xem thường."

Lý Đạo Nhiên nghiến răng nói: "Bố, đừng nhiều lời với cậu ta nữa, nếu đã không có ai chi viện, vậy chúng ta trực tiếp động thủ đi!"

Lý Đông Dã vẫn bình tĩnh mỉm cười nói: "Không vội."

Lê Văn Vân liếm môi, nói: "Thế nên, hôm nay ông mời tôi tới đây không phải để giao dịch, mà nói trắng ra chính là muốn tôi tự đâm đầu vào đường chết. Nếu tôi chết rồi, đương nhiên sẽ chẳng còn ai che chở cho Trần Mỹ Huyên, vậy là các ông có thể đường đường chính chính uy hiếp bà ấy, ép bà ấy giao cổ phần công ty cho các ông. Đúng là kế hay!"

Ông ta trưng ra vẻ mặt nắm chắc phần thắng, ung dung nhìn Lê Văn Vân, nói: "Lê Văn Vân, cậu có biết khả năng hấp thu được xương rồng hiếm thấy cỡ nào không?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.