Chiến Lang Ở Rể

Chương 57: Chương 57: Kẻ thù tìm đến cửa




“Đỗ Thương Bắc, hôm nay ông không giao người cho tôi thì sau này ngân hàng Tân Hải sẽ dừng mọi hợp tác với tập đoàn Cường Thịnh.”

Nghe thấy giọng nói này, Lê Văn Vân với Đỗ Tịch Tịch đều khẽ chau mày lại.

Đỗ Tịch Tịch vừa nhíu mày lại, tiếp theo đó là đứng phắt dậy, đẩy cửa chạy về phía giọng nói đó.

Lê Văn Vân cũng xoa xoa mũi, vội vàng đi theo.

Tầng lầu này là tầng đặt văn phòng của ban lãnh đạo công ty, lúc bọn họ đi ra, trên hành lang đã có rất nhiều người đứng đó. Họ đều nhíu chặt mày, trên mặt còn lộ ra vẻ lo lắng.

Lúc Đỗ Tịch Tịch đi đến cửa thì sắc mặt khẽ thay đổi.

Lê Văn Vân nhìn về phía không xa đó, Đỗ Thương Bắc đang chau mày đứng ở đó, và có hai người nữa đứng cạnh ông ấy. Một người đàn ông trung niên đầu hói đang chỉ tay vào Đỗ Thương Bắc, còn bên cạnh ông ta là một người thanh niên, người này Lê Văn Vân biết, chính là Mao Vũ Sinh.

Nhìn anh ta trông lành lặn không bị gì cả!

Thực tế thì ngày hôm qua, sau khi anh ta bị Anh Hoa kéo đi, Anh Hoa cũng thật sự không dám làm gì với anh ta.

Con trai của chủ tịch ngân hàng Tân Hải, đúng là không phải là người mà Anh Hoa có thể động vào. Năm nay, những người như bọn họ ức hiếp người bình thường thì còn được, còn người có tiền có địa vị thật sự thì họ đều phải cân nhắc.

Không khó để tưởng tượng, người đàn ông trung niên đó chắc là bố của Mao Vũ Sinh, cũng là chủ tịch chi nhánh ngân hàng Tân Hải ở Giang Thành, Mao Vũ Hàm!

Mao Vũ Hàm đang trừng mắt nhìn Đỗ Thương Bắc, nói: “Bây giờ, lập tức giao cái người tên Lê Văn Vân đó ra cho tôi, vậy mà cậu ta lại dám ức hiếp trên đầu con trai của tôi!”

Đỗ Thương Bắc nhíu chặt mày, nói: “Không biết sao Lê Văn Vân lại ức hiếp con trai ông rồi?”

Mao Vũ Hàm cười giễu một tiếng, nói: “Hôm qua, trong bữa tiệc sinh nhật của Đặng Hân Hân chúng tôi, con trai tôi vì cậu ta mà phải chịu một cái tát, hôm nay tôi đã xử lý Đặng Hân Hân rồi, bây giờ đến tìm cậu ta tính sổ.”

Lê Văn Vân chau mày, anh nhìn Đỗ Tịch Tịch, đi về phía trước, nói: “Tôi chính là Lê Văn Vân, không biết ông định tính sổ như thế nào với tôi?”

Lúc này ở trên hành lang, gần như tất cả mọi người đều đồ dồn ánh mắt về phía Lê Văn Vân.

Lê Văn Vân đi tới trước, đứng cách hai cha con Mao Vũ Sinh chưa đến hai bước.

Mao Vũ Sinh nhìn Lê Văn Vân, cười giễu một tiếng, nói: “Bố, chính là thằng cha này, hôm qua vì anh ta mà con bị đánh một bạt tai, làm con rất khó xử trước mặt rất nhiều người.”

Đỗ Thương Bắc nhìn thấy Lê Văn Vân đi ra, thì ông ấy biết ngay bây giờ chuyện này không cần ông ấy lo nữa, Lê Văn Vân sẽ tự xử lý ổn thỏa được.

Mao Vũ Hàm quan sát Lê Văn Vân từ trên xuống, Lê Văn Vân bình tĩnh, nói: “Sao anh ta chịu phải cái tát này, tôi không biết ông đã làm rõ vấn đề chưa. Lúc đó anh ta muốn hãm hại tôi, bảo KTV Đế Hào mở một chai rượu vang cao cấp, giá trị hai triệu, sau đó phát hiện là nhầm lẫn, rồi bị người của KTV Đế Hào quất cho một bạt tai. Thực tế thì hôm qua chính con trai ông luôn không ngừng khiêu khích tôi.”

“Khiêu khích cậu thì làm sao?” Mao Vũ Hàm cười giễu, nói: “Con trai tôi vì cậu mà bị đánh một bạt tai, chuyện này không sai chứ!”

Lê Văn Vân bật cười, nói: “Chả trách ông giáo dục con trai thành thế này.”

“Tôi giáo dục con trai tôi như thế nào không liên quan đến cậu.” Mao Vũ Hàm cười giễu một tiếng, nhìn Đỗ Thương Bắc, nói: “Được rồi, bây giờ ông có thể đuổi người này đi, đều là người làm ăn trong Giang Thành, chỉ cần ông đuổi cậu ta đi, chúng ta vẫn còn có thể hợp tác, nếu như không đuổi thì hậu quả ông tự biết đấy.”

“Ông nói như vậy là không nói đạo lý rồi nhỉ.” Đỗ Thương Bắc nói: “Lê Văn Vân đã nói rồi, là con trai ông không ngừng khiêu khích cậu ấy trước, hơn nữa cái tát đó cũng không phải do Lê Văn Vân đánh, ông muốn tính sổ thì đến KTV Đế Hào mà tính sổ. Đem cái chuyện này trút giận lên Lê Văn Vân, có hơi quá đáng rồi.”

Mao Vũ Hàm nhếch mày một cái, nhìn Đỗ Thương Bắc nói: “Cho nên ông định bảo vệ cái thằng nhóc này? Đỗ Thương Bắc, ông cũng là người kinh doanh lâu năm rồi, vì một người như vậy là muốn cắt đứt tương lai của công ty các người sao? Ông phải suy nghĩ cho kĩ càng đấy!”

Mao Vũ Sinh cười giễu, nhìn Lê Văn Vân, chế nhạo: “Thằng nhóc, chỉ dựa vào anh mà cũng dám rêu rao với tôi à, anh tưởng tôi là kẻ hèn nhát Trần Nghị đó sao?”

Lê Văn Vân không để ý đến anh ta, nhìn sang Mao Vũ Hàm nói: “Không phải, bởi vì con trai ông là tên ngốc, bị người ta tát một tai, sau đó ông muốn công ty chúng tôi đuổi tôi? Ông dựa vào đâu?”

“Dựa vào đâu?” Mao Vũ Hàm nhìn Lê Văn Vân, lạnh nhạt nói: “Nghe rõ đây, chính là dựa vào việc tôi có quyền có thế hơn cậu, dựa vào việc tôi có thể điều khiển sự sống chết của rất nhiều công ty, dựa vào việc tôi là chủ tịch chi nhánh ngân hàng Tân Hải ở Giang Thành, chừng đó đủ chưa?”

Lời nói này của ông ta rất kiêu ngạo.

Nhưng mà tất cả người của tập đoàn Cường Thịnh đều không có cách nào phản bác.

Quả thực sức ảnh hưởng của ngân hàng Tân Hải rất lớn, ngân hàng này vốn chính là ngân hàng tư nhân, ở mảnh đất Giang Thành nhỏ này, bọn họ có ảnh hưởng rất lớn.”

Đa số mọi người đều cho rằng, vì một trợ lý của Đỗ Tịch Tịch mà phải đắc tội ông ta thì quả thực không phải là chuyện tốt lành gì.

“Phù!” Lê Văn Vân thở dài một hơi.

Nhìn thấy Lê Văn Vân thở dài, Mao Vũ Sinh tưởng rằng Lê Văn Vân tuyệt vọng rồi, anh ta không kìm được liếm liếm khóe môi, trên mặt lộ ra nụ cười mỉa mai.

“Ông nói ông cũng xử lý Đặng Hân Hân rồi? Xử lý thế nào vậy?” Lê Văn Vân lại hỏi.

“Hừ, cô ta không xử lý tốt chuyện về phương diện cuộc sống, dẫn đến có phản ứng không tốt trong xã hội, giảm một cấp mà thôi.” Mao Vũ Hàm lạnh nhạt nói, nói xong, ông ta lại nhìn sang Đỗ Thương Bắc, nói: “Cho ông thời gian ba giây để suy nghĩ, nếu như kết quả không làm tôi hài lòng, sau này dù ông cầu xin tôi thì cũng không còn cơ hội nữa.”

“3!”

Nói xong, ông ta bắt đầu đếm ngược.

Lê Văn Vân lại thở dài một hơi, sau đó lần mò trong túi quần.

Mao Vũ Sinh nhìn thấy cảnh này, mắt khẽ sáng lên, anh ta tưởng rằng Lê Văn Vân định móc thẻ nhân viên ra, chủ động từ chức.

Ở bên cạnh, trên mặt Đỗ Tịch Tịch lộ ra vẻ bất bình, nhưng vào những lúc như thế này, cô biết bản thân cô không thể xen lời vào được.

“2!”

Mao Vũ Hàm lại tiếp tục đếm ngược!

“Bây giờ…ông không còn là chủ tịch của chi nhánh ngân hàng Tân Hải ở Giang Thành nữa.” Đúng vào lúc này, Lê Văn Vân lạnh nhạt lên tiếng.

“Hửm?” Mao Vũ Hàm quay đầu qua, nhìn sang Lê Văn Vân, vừa chuẩn bị nói.

Đột nhiên, ông ta nhìn thấy Lê Văn Vân ném cho ông ta một tấm thẻ màu xanh da trời, tấm thẻ đó đánh vào mặt ông ta, phát ra tiếng kêu giòn tan, sau đó tấm thẻ đó lại rơi xuống dưới đất.

“Cậu dám…”

Mao Vũ Hàm nhìn thấy Lê Văn Vân dám ném đồ vào mặt mình, ông ta nổi giận theo bản năng, ngay sau đó, ông ta liếc nhìn thấy tấm thẻ màu xanh da trời ở dưới chân thì con ngươi ông ta đột nhiên co rút lại.

“Thẻ…thẻ…kim cương!”

Cơ thể của ông ta không kìm được mà run lên lẩy bẩy.

Mao Vũ Sinh cũng bị dọa đến tiểu ra quần, anh ta kinh ngạc nhìn tấm thẻ kim cương đó, sau đó lại kinh ngạc nhìn Lê Văn Vân.

“Sao cậu…sao cậu lại sở hữu tấm thẻ kim cương của ngân hàng Tân Hải.” Mồ hôi lạnh bỗng chốc toát ra đầy trên trán Mao Vũ Hàm, ông ta nói: “Lúc trước Đặng Hân Hân tiếp đãi người sử dụng thẻ kim cương đó, không lẽ chính là cậu?”

Chuyện Lê Văn Vân là người sử dụng thẻ kim cương đó, chỉ có Đặng Hân Hân biết, bởi vì vấn đề bảo mật, Đặng Hân Hân cũng không tuyên truyền ra ngoài, lúc đó chủ tịch ngân hàng định đến gặp Lê Văn Vân, nhưng mà Lê Văn Vân đã rời đi trước rồi.

Cho nên Mao Vũ Hàm không hề biết Lê Văn Vân, sau đó tấm thẻ ngân hàng này cũng chưa từng xuất hiện lại, cho nên ông ta cho rằng người sử dụng thẻ kim cương đó đã rời khỏi Giang Thành rồi.

Nhưng mà bây giờ, Lê Văn Vân móc tấm thẻ kim cương đó ra, ném vào mặt ông ta.

Nguyên tầng trên cùng của tập đoàn Cường Thịnh, tất cả mọi người bỗng chốc đều như muốn nổ tung.

Khoảng thời gian này, họ biết dưới tay Đỗ Tịch Tịch có một trợ lý, rất nhiều người cũng gặp qua rồi, họ nhìn Lê Văn Vân thế nào cũng giống như người tầm thường, bình thường đi làm đều ăn mặc rất tùy ý.

Nhưng mà đây là người mà chủ họ tìm, nên họ cũng không thể nói gì.

Bây giờ, người này lại móc ra tấm thẻ kim cương, ném vào mặt chủ tịch ngân hàng Tân Hải.

Nhìn mồ hôi lạnh trên trán Mao Vũ Hàm càng ngày càng nhiều, Lê Văn Vân điềm đạm, nói: “Tôi làm sao có thể sỡ hữu tấm thẻ kim cương này, tôi không cần thiết phải nói cho ông biết, ông cũng không có tư cách biết, nhưng mà quyền hạn của thẻ kim cương này thì có, tôi có thể huy động vốn trong khoảng một trăm tỷ từ bất kì chi nhánh nào của ngân hàng Tân Hải, đồng thời, cũng có tư cách có thể cách chức chức vụ chủ tịch ngân hàng!”

“Cho nên…bây giờ, ông không còn là chủ tịch ngân hàng Tân Hải nữa.” Lê Văn Vân cười híp mắt, nói.

Sắc mặt cha con Mao Vũ Sinh bỗng chốc trở nên tái mét.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.