"Cái tên nhóc kia đang làm gì vậy!" Chu Linh Linh thấy cảnh tượng như vậy, không nhịn được cạn lời nói: "Anh em của anh ta chiến đấu ở phía trước, còn anh ta thì lại núp ở phía sau ăn kem que?"
"Có lẽ anh ta chưa từng luyện võ." Lâm Khả Hân cau mày nói.
Lúc này Chu Linh Linh mới gật đầu, sau đó hình như cô ta có vẻ nghĩ không thông, bèn nghiêng cổ hỏi: "Đúng rồi, Cố Bạch này là cao thủ đỉnh cấp, vì sao anh ta lại chạy đến quán bar làm thêm chứ."
Lâm Khả Hân chìa hai tay ra nói: "Làm sao tôi biết được."
"Cậu ta không chỉ là đỉnh cấp!" Ba Lâm Khả Hân đúng phía sau bỗng nhiên mở miệng nói: "Ba tên đỉnh cấp đang tham chiến kia, đều có thể là người trên Địa Bảng, ba đối đầu trực diện với bọn họ... cũng không nắm chắc có thể thắng."
Trong nháy mắt thốt ra lời này, Lâm Khả Hân và Chu Linh Linh đều ngây ngẩn cả người.
Đỉnh cấp trên Địa Bảng, đặt ở khu Tội Ác này, đã là một trong những người lợi hại nhất rồi.
Ba người Cố Bạch đó, mạnh thế ư?
Thế vì sao bọn họ phải đến quán bar làm việc? Với trình độ của bọn họ, tìm bừa một tổ chức cũng có thể gia nhập được mà?
Bởi vì là người mới ư?
Vừa mới đến khu Tội Ác cho nên không biết gì hết?
Bọn họ nhìn chiến trường, ngay sau đó, một tiếng hét đau đớn vọng lại, nhưng trong một vùng trời tràn ngập tiếng hô xung phong liều chết ấy, âm thanh này nhỏ đến không thể nghe thấy.
Cùng với tiếng kêu rên, tên đỉnh cấp đang chiến với kẻ lang thang, hét lên rồi ngã gục.
Thực lực của người gác đêm thần súng bắn tỉa, trong nháy mắt bộc lộ không sót chút nào.
"Chuyện gì đang xảy ra thế này?" Lâm Khả Hân ở phía sau bỗng nhiên nhìn về phía Lê Văn Vân!
Lê Văn Vân và Phạm Nhược Tuyết đều đứng ở đó, thật ra đám người bên này cũng có người đang xông tới, muốn đối phó với bọn họ, nhưng vừa có người đến gần mấy người Lê Văn Vân trong vòng khoảng chừng mười mét thì đều tự dưng lăn đùng ra chết.
"Người phụ nữ đeo khẩu trang kia, chỉ sợ mới là người lợi hại nhất trong nhóm người này." Ba của Lâm Khả Hân bỗng nhiên nói.
Thật ra ông ta cũng không thấy rõ Phạm Nhược Tuyết ra tay thế nào, bởi vì ánh sáng không quá tốt, khoảng cách giữa bọn họ lại có hơi xa.
Nhưng ông ta có thể cảm nhận được, những người ngã xuống kia, chắc chắn có liên quan đến Phạm Nhược Tuyết.
Tại hiện trường, Lê Văn Vân vẫn đứng ở đó, anh cười tít mắt nhìn tất cả, thế lực nhỏ bậc này lại có thể mời đến tổng cộng năm đỉnh cấp đã khiến Lê Văn Vân kinh ngạc không thôi, đương nhiên, đám người này không hề có chút khiêu chiến nào với bọn họ!
Cho dù không có kẻ lang thang giúp, bọn họ cũng thoải mái giải quyết, tuy nhân số của bọn họ quả thật không nhiều lắm, nhưng đều là cao thủ.
Cho nên lúc Lê Văn Vân đi ra, đã mang theo hai que kem, anh không có chân khí, nên không có cách nào ra tay, chỉ đành đứng quan sát trận chiến thôi.
Còn về đám người muốn đâm đầu đến giết bọn họ, đều do Phạm Nhược Tuyết giải quyết, Phạm Nhược Tuyết làm người gác đêm số bảy, y thuật và sức chiến đấu của cô đều tương đối cao, hơn nữa toàn thân giấu đầy vũ khí, ngân châm, dao phẫu thuật...
Những người ngã xuống trước mặt bọn họ, đều là bị cô dùng ngân châm đánh bại.
"Rầm!"
Ngay phía sau, một bóng người, bỗng nhiên bị quăng ra.
Cao thủ đỉnh cấp bị Trương Vãn Hà chặn lại, bị cô ấy dùng một đao đánh bay, ngã rầm xuống mặt đất, miệng phun máu tươi, trong mắt tràn đầy rung động, trông chắc không sống nổi rồi.
Đồng thời một bên khác, Phác Đông Quân bị Cố Bạch chém một đao rách toạc vùng da giữa ngón cái và ngón trỏ, hiện đang quỳ trên mặt đất, ông ta thở hổn hển từng ngụm.
Nhưng Cố Bạch căn bản không cho ông ta cơ hội, đao thứ hai nối gót tới!
Trình độ như của Phác Đông Quân, ở trong đám người đỉnh cấp, cũng chỉ xếp hạng chót, Cố Bạch đánh ông ta hoàn toàn như ba đánh con.
Một đao trực tiếp chém cho Phác Đông Quân mất đi sức phản kháng, đao thứ hai, Cố Bạch đặt trên cổ ông ta.
Trên trán Phác Đông Quân, túa mồ hôi lạnh.
"Nhận thua không?" Lúc này, Cố Bạch nhìn về phía ông ta hỏi.
"Tôi chịu thua, tôi chịu thua!" Phác Đông Quân gào lớn nói: "Dừng tay, đều dừng tay!"
Tiếng gào lớn của ông ta, khiến cho tất cả mọi người nhìn lại, những người ông ta dẫn đến, thật ra tử trận cũng không nhiều lắm.
Đây cũng là kế hoạch đám người Lê Văn Vân đã bàn bạc thống nhất ngay từ đầu, đại đa số người của thế lực này đều là sống tạm bợ, bọn họ chỉ muốn sống thôi, không cần thiết phải giết chết tất cả!
Chỉ cần giải quyết hết mấy tên đứng đầu là có thể thoải mái giải quyết chuyện này rồi.
Người của Độc Thủ Hội nhìn trên mặt đất, vừa rồi bọn họ đều bận đánh nhau nên không có cẩn thận chú ý, hiện tại vừa nhìn mới thấy, trong vài phút ngắn ngủn, bọn họ phát hiện năm đỉnh cấp bên mình thì có đến bốn tên ngã xuống chết rồi, còn lại có một người, trên cổ đối phương còn đang kè kè lưỡi đao của đối thủ.
"Xoẹt!"
Cố Bạch nhếch khóe miệng, sau đó trường đao di chuyển, cắt đứt yết hầu Phác Đông Quân!
Vị đỉnh cấp cuối cùng, cũng đã đi nốt!
Trong nháy mắt người của Độc Thủ Hội đều tê cả da đầu, bọn họ hoảng sợ nhìn mấy người kia.
Đến giờ mới được bao lâu đây.
"Không muốn chết, thì đều cút hết cho bố mày! Muốn chết thì cứ việc xông lên đánh với ông!" Anh ta giơ trường đao, lớn tiếng quát!
Dưới sự huy động của chân khí, giọng nói của anh ta vang vọng khắp cả con phố.
...
Trong phòng, cả nhà Lại Tuấn và Liễu Ngọc tràn đầy lo lắng.
Bên ngoài vang vọng tiếng hét thấu trời, đủ để chứng minh nhân số của đối phương rất đông, mà bên bọn họ, chỉ có sáu người, chỉ có sáu người mà thôi!
Đặc biệt là Liễu Ngọc, mấy ngày qua bà ta ở cùng với đám người Lê Văn Vân, được nghe nói rất nhiều lần chuyện Lê Văn Vân còn chưa khôi phục gì đó, vì thế trong lòng cô ấy càng thêm lo lắng cho Lê Văn vân.
Nhưng bọn họ không dám ra xem, bọn họ lo lắng đạn bay tới, một phát xuyên thủng cơ thể bọn họ.
Mãi đến khi tiếng hét của Cố Bạch vang lên bên tai.
"Đây... Hình như là tiếng Cố Bạch." Chu Linh nói.
Sau đó, tiếng hét hò bên ngoài từ từ nhỏ lại, sau cùng biến thành lặng ngắt như tờ.
"Hình như yên tĩnh rồi, ba nó à, nếu không ông lặng lẽ đến cửa xem thử đi!" Chu Linh hỏi: "Xem xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, chẳng lẽ kết thúc rồi sao?"
Lại Tuấn cắn răng, sau đó lặng lẽ chạy tới cửa, mở một khe cửa, kế đó ông ta thấy được một màn khiên sông ta chấn động.
Bên ngoài, vài người đứng ở đằng kia, Lê Văn Vân và Phạm Nhược Tuyết vẫn đứng trên bãi đất trống, phía trước, bốn người ngạo nghễ cầm trường đao trong tay đứng đó.
Mà cả một đống người của Độc Thủ Hội, lúc này, lại bắt đầu ném vũ khí trên mặt đất.
"Loảng xoảng!"
"Loảng xoảng!"
"Loảng xoảng!"
...
Tiếng va chạm của vô số binh khí với mặt đất vang vọng khắp không gian, sau đó người của Độc Thủ Hội bắt đầu quỳ xuống trên mặt đất.
Lại Tuấn hoang mang, ông ta vốn tưởng, trận chiến này nếu đã kết thúc thì kết cục chỉ có một, đó chính là đám người Lê Văn Vân trực tiếp bị đối phương chém chết!
Ông ta cũng đã đóng gói xong đồ đạc của mình, đặt trên xa vân tại dỗ ở cửa, chỉ cần có chuyện chẳng lành, ông ta lập tức lái xe vận tải bỏ chạy. truyện xuyên nhanh
Hoặc không cũng phải đánh liên tục ba ngày, đánh rất lâu rất lâu mới phải!
Cả đời này, ông ta đã nhìn thấy rất nhiều tình huống như vậy, đánh đến mấy ngày trời, chết thì chết, bị thương thì bị thương!
Nhưng hiện tại, mới chỉ vài phút trôi qua, người của Độc Thủ Hội, hình như đã đầu hàng rồi.
Ông ta còn tưởng mình nhìn nhầm chứ, ông ta dụi hai mắt mình.
"Sao vậy?" Chu Linh hỏi.
"Lê Văn Vân... Lê Văn Vân bọn họ... hình như thắng rồi." Lại Tuấn nuốt nước miếng nói.
"Hả?" Chu Linh sửng sốt nói: "Nhanh vậy à?"
Bà ta ôm Nha Đầu, kéo Liễu Ngọc cũng chạy về phía cửa, trong chớp mắt bọn họ nhìn thấy cảnh tượng bên ngoài, bọn họ cũng hoàn toàn đờ đẫn.
Không chỉ có bọn họ, trên con phố bình dân này, lúc rất nhiều người cùng phát hiện ra không gian yên tĩnh đến lạ, lúc giọng nói của Cố Bạch vang lên, bọn họ cũng bắt đầu nhìn ra bên ngoài qua cửa sổ, khe cửa.
Khi ấy bọn họ đều thấy được cảnh tượng!
Một người đàn ông trung niên đầu trọc vạm vỡ đeo xích, trên người có một vết sẹo hung dữ, giơ thanh đao nhuốm máu trong tay mình lên, chỉ thẳng lên trời, lớn tiếng quát: "Từ hôm nay trở đi, con phố này, thuộc về Minh Giáo, thuộc về Đao Ba!"
...
Trên sân thượng một tòa nhà cao tầng nào đó, cách hiện trường đại khái khoảng mấy trăm mét, trong miệng Lý Thu đang ngậm một điếu thuốc, đây là điếu thuốc anh ta đốt từ lúc bắt đầu trận chiến, lúc này thuốc còn chưa hút hết.
Khóe miệng anh ta khẽ ồ một tiếng nói: "Thật vô nghĩa, kết thúc nhanh quá rồi."
Anh ta cất súng bắn tỉa đặt trên nóc nhà vào túi vải, đeo trên lưng, sau đó xoay người.
Song trong tích tắc anh ta vừa mới xoay người ấy, sắc mặt đột nhiên thay đổi, cả người không nhịn được lui về phía sau hai bước, giật mình nhìn nơi mình vừa mới đứng.
Trên sân thượng, một người đang ngồi xổm ở đó, cười tít mắt nhìn anh ta, mà trước đó anh ta không hề phát hiện ra sự tồn tại của đối phương.